Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 20: Y tỉnh




Bạch Cảnh không chút do dự lái xe hướng về cửa tiệm ngọc khí trong thành phố.
Đi vào trong tiệm, nhìn phỉ thúy, ngọc thạch muôn màu rực rỡ, Bạch Cảnh trầm xuống, cho dù hắn không có quan niệm tiền bạc cũng biết, cho dù ném mấy ngàn mấy trăm vạn vào chỗ này một cái thủy phiêu cũng không được.(ai biết thủy phiêu là gì hem giúp với)
Cũng không có suy nghĩ nhiều, Bạch Cảnh hiểu ý, chọn mấy khối ngọc thạch tỉ lệ tốt để cho người bọc vào, hóa đơn ghi 200 vạn.
Bạch Cảnh bĩu môi cũng không quá để ý, trở lại trên xe liền đem ngọc thạch thu vào không gian, sau đó 200 vạn liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, tiếp theo hắn điều động tinh thần lực chìm vào không gian, cảm giác tinh thần lực có biến hóa rất nhỏ, trong lòng đều vui vẻ, khóe môi không nhịn được cong lên, sao đó hắn mới bắt đầu kiểm tra không gian.
Biến hóa lúc này của không gian do tác dụng của ngọc thạch lớn hơn so với kỳ lân, cho dù chỉ lớn hơn một chút cũng không che nổi tâm tình vui sướng của hắn, mãi cho đến khi trở về thôn Mộc trúc, nụ cười nhợt nhạt vẫn treo trên môi, làm cho Tào Lỗi hô to mặt trời mọc ở hướng tây mà thiếu gia còn không xem thường hắn, đây chính là kỳ tích.
Bạch Cảnh mặc kệ hắn, biết trong khoảng thời gian này tinh thần buộc chặt tu luyện nội công là tốt, không những cường kiện thân thể, còn có thể luyện võ tự bảo vệ mình, nhưng không giống hắn như vậy ngay cả mạng cũng không muốn, ngày đêm tu luyện, bọn họ không nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng khẳng định lo lắng.
Vào ban đêm, Bạch Cảnh tuyên bố đi Y tỉnh, ngọc thạch nơi đó làm ra nổi danh toàn quốc, Vương Học Binh và Tào Lỗi không có bất cứ dị nghị nào, du sao thiếu gia chỉ chỗ nào, đến nơi nào bọn hắn đã quen.
Lâm bà bà và Lâm lão gia tử lắp bắp kinh hãi, tuy rằng sớm biết Bạch Cảnh phải đi, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, bây giờ còn mới đầu năm mới, thời gian này hắn muốn đi Y tỉnh chò dù có chuyện gì cũng phải chờ hoàn năm rồi nói sau.
Lâm bà bà giữ lại, ánh mắt có vẻ không đồng ý, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ biết mình nóng nảy, Lâm bà bà nói có đạo lý, hôm nay vào trong thành phố, rất nhiều cửa hàng không mở cửa, hắn nghĩ Y tỉnh cũng không ngoại lệ.
Kế tiếp vài ngày, Lâm bà bà và Lâm lão gia tử chuẩn bị bao lớn bao nhỏ, một ít thổ đặc sản trong nhà sơn cô, thịt khô gì đó có thể đong gói đều làm hết, kiên trì muốn Bạch Cảnh mang đi.
Bạch Cảnh cười nói cảm ơn, chỉ lấy thịt khô cùng lạp xưởng, còn sơn cô mà nói, thôn Mộc trúc địa linh sơn kiệt, trái cây, hoang dại, sơn cô, rau dại khắp nơi khắp núi, hắn từ lúc học nấu cơm liền đem ngọn núi chạy quanh một vòng, loại có thể lấy tất cả đều cấy ghép vào trong không gian, hiện tại rau dưa gì đó đối với hắn một chút không thiếu, chính là các loại thịt có chút phiền phức, bất quá nhớ tới tác dụng của ngọc thạch, tâm Bạch Cảnh liền bắt đầu xao động, mới vào tháng giêng chưa được bao lâu, liền mang Vương Học Binh và Tào Lỗi chào tạm biệt vợ chồng Lâm lão.
Lần này hai lão cũng không có giữ lại, tiễn Bạch Cảnh đến thẳng Song Khê trấn, dặn dò hắn trên đường cẩn thận một chút, có rảnh thì qua đây chơi, nhìn Bạch Cảnh lên xe mới lưu luyến không thôi trở về.
Bạch Cảnh trong lòng có chút lên men, không phải là không có trải qua ly biệt, chính là hắn sợ, sợ lần từ biệt này chính là sinh ly tử biệt.
“Đem xe lái trở về.” Đi còn không đến năm phút đồng hồ, Bạch Cảnh vội vàng nói, trong lòng không khỏi cười khổ, tâm của hắn vẫn chưa đủ cứng a.
Tào Lỗi ngẩn người cũng không nói gì, nhanh chóng quay đầu xe, sau khi trở về, ba người Lâm gia cũng chưa đi xa.
“Bà bà, gia gia, các ngươi từ từ”. Bạch Cảnh ngồi trên xe, hô to về hướng bọn họ.
Lâm bà bà quay đầu lại thấy hắn liền nở nụ cười, Lâm lão gia tử cũng sửng sốt một chút: “Tiểu Cảnh a, có phải hay không tính ở lại chơi vài ngày?”
Bạch Cảnh lắc đầu, nói: “Năm nay Triết Phong nghỉ hè, các ngươi tới D thị chơi đi, nhớ rõ ở nhà đừng nuôi heo, gà cũng đừng nuôi đỡ phải đến lúc đó các ngươi lo lắng, quyết định như vậy đi.”
Bạch Cảnh phất phất tay, xong còn nói một câu: không cho cự tuyệt, cũng mặc kệ bọn họ có đáp ứng hay không liền để Tào Lỗi lái xe đi.
“Đứa nhỏ này.” Lâm bà bà bật cười đối với lời hắn nói cũng không để trong lòng.
Lâm Triết Phong cũng giật mình, kỳ thật hắn cũng hy vọng có thể mang cha mẹ đi nhiều nơi một chút, Bạch Cảnh mặc dù có chút tính tình thiếu gia nhưng làm người cũng không tệ lắm, câu nói này thực sự khiến hắn có chút động tâm.
Đem xe lái vào quốc lộ, Bạch Cảnh liền bắt đầu tràm mặc, quay đầu lại liếc Song Khê trấn thanh sơn lục thủy như trước một cái, việc hắn có thể làm cho hai vợ chồng Lâm lão chỉ có vậy, chỉ cần không ở huyện Thanh Thành, bọn họ hẳn là sẽ không có nhiều vướng bận như vậy, cũng không có chuyện quên mình vì người, đồng thời sống vì mình, mạt thế bùng nổ vừa lúc Lâm Triết Phong được nghỉ hè, hắn có thể ở bên cạnh hai lão mình cũng yên tâm.
Tào Lỗi và Vương Học Binh liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy có chút kỳ quái, thiếu gia mời hai người Lâm lão cũng thật bình thường, nhưng sao lại phải bức ra bộ dạng không cao hứng làm gì chứ! Bất quá hai người cũng không nói gì thêm, nhanh chóng lái đến chỗ rẽ phía trước, Tào Lỗi mới hỏi: “Đi từ lối nào?”
Bạch Cảnh thu hồi suy nghĩ trong lòng, nói ra ý đã sớm tính tốt: “Đi sân bay, chúng ta phân đường, ta đi Y tỉnh, các ngươi về D thị.”
“Như vậy sao được.” Vương Học Binh vừa nghe, liền phản bác, thiếu gia gần đây tính tình quái dị thì thôi, giờ lại muốn cùng bọn họ tách ra, tuyệt đối không được, không nói đến thiếu gia có thể gặp chuyện không may, chỉ bằng trạng thái tâm lí này của thiếu gia, bọn họ không thể yên lòng.
Tào Lỗi cũng gật đầu phụ họa: “Đúng, không được.”
Bạch Cảnh ảm đạm cười, không đẻ ý bọn họ, nói: “Thân thủ của ta có thể tự bảo vệ mình, các ngươi về D thị trước, đem chiếc xe này đi cải tạo, ba ba còn tặng ta hai chiếc Hummer cũng cần cải tạo, xe này ta không cần dùng, nếu các ngươi đồng ý tách ra, Vương Học Binh đi về trước, Tào Lỗi theo ta đi Y tỉnh liền tốt.”
Vương Học Binh đang muốn đáp ứng, Tào Lỗi vội che miệng hắn lại, lập trường chuyển biến cực nhanh làm người ta cắn lưỡi, vội vàng nói: “Ta nghe thiếu gia.”
Bạch Cảnh cong khóe môi, vừa lòng gật gật đầu, trực tiếp để hắn lái xe đi sân bay, về phần Vương Học Binh trừng mắt nhìn Tào Lỗi một cái, hiện tại đang sinh hờn dỗi đâu. Bất quá hai người bọn họ, đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa hảo, Bạch Cảnh một chút áp lực cũng không có, đến sân bay liền để Tào Lỗi mua vé máy bay chuyến nhanh nhất, cũng dặn dò Vương Học Binh nhất định phải đem xe cải tạo cứng như cánh tay kim cương, đánh giặc các loại đều hông thành vấn đề.
Vương Học Binh ngẩn ngơ, miệng há thành chữ o, thiếu gia là muốn làm gì, chẳng lẽ thiếu gia có tin tức gì, vẫn là thế chiến bùng nổ sao?
Hắn đoán đúng phân nửa, Bạch Cảnh đích xác có tin tức, chỉ là không phải về thế chiến mà là tai nạn so với thế chiến còn lợi hại hơn, không có chỗ có thể trốn, thiên tai, nhân họa, bệnh độc, ngày này đến thế chiến có là cái gì, đến lúc đố còn xem năng lực của nhân loại nhiều hay ít.
Trong lòng Bạch Cảnh bi thương nghĩ, đối với tương lai không chút nào nắm chắc, kỳ thật hắn cũng chỉ có thế dùng hết sức cùng Tiêu Táp đồng thời sống sót, cho dù là cả đời nhưng đối mặt với tang thi ngày càng lợi hại, ai có thể nói mình vẫn luôn sống sót đâu.
Cũng không lâu lăm Tào Lỗi đã trở lại, đem vé giao cho Bạch Cảnh, 40′ sau có chuyến đi.
Bạch Cảnh nhìn hai người họ, thản nhiên tạm biệt, nói bọn họ không cần để ý Trần mụ, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hai người đi vào cửa kiểm tra, cũng không quay đầu lại bước lên chuyên cơ đi Y tỉnh.
Sau khi đến Y tỉnh, cái thứ nhất Bạch Cảnh cảm nhận được chính là nóng, cùng thời tiết phương bắc không thể so sánh, Y tỉnh hiện tại điểu ngữ hoa hương, một chút cũng không nhìn ra dấu vết của mùa đông.
Ra đại sảnh sân bay, Bạch Cảnh cởi áo khoác, cũng không tìm khách sạn để ở trước, mà trực tiếp gọi một chiếc taxi đi T thị.
Sau đó liền ngựa không dừng vó đi thị trường giao dịch ngọc thạch, nơi này đa số đều là nguyên thạch chưa qua điêu khắc hoặc chính là hàng len dạ, Bạch Cảnh đi dạo một vòng, nhìn chút giá cả, trong túi không khỏi có chút ngượng ngùng, thấy những người đổ thạch đó, hò hét rách cổ họng, hắn cũng có chút ngứa tâm, chỉ là thấy bọn họ một đám lại một đám ủ rũ, suy xét trong chốc lát vẫn là từ bỏ, hắn cũng không tin tưởng cái gì vận khí, vẫn là an an tâm tâm mua nguyên thạch đi.
Cũng không có ngốc ở đó lâu, sau khi đi ra Bạch Cảnh tùy ý tìm một khách sạn ở phụ cận, cầm thẻ trở về phòng, hắn liền lấy máy tính ra, bởi vì phía trước luôn có một ngọn núi hoặc là đang ở trên đường, từ khi mua cổ phiếu hắn còn chưa có xem qua đâu, cũng không biết hiện tại thế nào.
Đánh vào tên của mình và mật mã, mặt bằng giao dịch liền hiện ra, nhìn chuỗi con số trên màn hình, Bạch Cảnh hơi nở nụ cười, hắn mua ba loại cổ phiếu, hiện tại hai loại tăng bội, một loại khác tăng gấp đôi và vẫn đang tăng, Nguyên bản 2000 vạn đã biến thành 4600 vạn, khó trách những người đó yêu cổ phiếu, Bạch Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có thể ký giải một chút.
Trong tay có tiền việc dễ làm, sáng sớm hôm sau hắn không chút do dự đem cổ phiếu bán ra một nửa, chỉ là có chút hối hận bán chậm ngày mai tiền mới có thể vào tay hắn, bất quá hắn cũng không nóng nảy, hôm nay còn rất nhiều việc phải làm, trước hắn đi thuê một kho hàng, sau đó lại thuê một chiếc xe, đem mọi thứ chuẩn bị tốt mới lại đi thị trường giao dịch ngọc thạch, một lần đi dạo chính là cả ngày, cũng nhận thức mấy ông chủ, ước hẹn tốt ngày mai nhìn hàng, hiện tại tất cả tài chính của Bạch Cảnh không nhiều lắm, nhưng bỉ thượng bất túc bỉ hạ bất lưu( giống với câu nhìn lên thì không bằng ai, nhìn xuống thì cũng chẳng ai bằng mình), ngoài lấy trong cổ phiếu ra 2000 vạn, trên người hắn vốn có 200 vạn, trong một đống người mua cũng coi như có thể để vào mắt.
Kế tiếp hắn liền bắt đầu điên cuồng mua sắm, đến buổi tối liền đem ngọc thạch thu vào không gian, cảm giác không gian và tinh thần lực biến hóa, tâm hắn cũng vui theo, chính là thử mấy lần vẫn không thể tiến vào không gian, làm hắn có chút ảo não, vì thế ngày hôm sau hắn lại bắt đầu mua sắm bốn phía.
Liên tiếp bảy ngày, theo từng ngày từng ngày một trôi qua, Bạch Cảnh thu càng ngày càng nhiều ngọc thạch vào không gian, không gian và tinh thần lực đều có thay đổi rõ rệt, nhưng hắn lại vẫn như cũ không vào được, Bạch Cảnh có chút nóng nảy, nếu ngọc thạch vô dụng vậy hắn tốn nhiều tiền như vậy làm chi, còn không bằng thu thập nhiều hơn một ít vật tư.
Bạch Cảnh trong lòng không phục, mang tâm tư đánh bạc hắn lại lấy ra 1000 vạn từ trong cổ phiếu, toàn bộ nện trên ngọc thạch.
Một ngày trôi qua….
Buổi tối trong kho hàng trống rỗng, Bạch Cảnh suy sụp ngồi dưới đất, vừa rồi hắn đã đem đám ngọc thạch cuối cùng thu vào, chính là vẫn vô dụng, 1000 vạn lại đánh thủy phiêu, Bạch Cảnh đem đầu chôn ở đầu gối, hồi tưởng sự việc mấy ngày nay, hắn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, 3200 vạn có thể mua rất nhiều vật tư nha, đầu hắn như thế nào lại bị hôn mê vì một suy đoán không rõ trong lòng mà bỏ ra bút tiền lớn như vậy.
Bất quá nếu sự việc lặp lại, trong lòng Bạch Cảnh hiểu rõ, hắn vẫn quyết định làm như thế, cho dù chỉ là một suy đoán, nhưng không được nghiệm chứng thì làm sao biết được kết quả, hắn ảo não là chính mình xúc động, không nên vì nhất thời tức giận lấy 1000 vạn ra, đây là ngoài kế hoạch a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.