Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 132: KẾT THÚC




Rốt cuộc, từ xa xa trông thấy Cảnh Táp thành, nội tâm mọi người tràn đầy kích động, mấy ngày đường mệt mỏi tan biến, đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước, chỉ hận không thể lập tức tới ngay.

Mấy ngày qua tất cả mọi người đều rất mệt, ăn uống tuy không thành vấn đề nhưng hoàn cảnh trải qua ngày càng ác liệt, mạt thế đã được hơn hai năm, mọi người luôn hy vọng mặt trời lúc trước xuất hiện nhưng không hề có chút hy vọng, ánh sáng màu lam tản ra khí tức nóng rực, đất đai như một cái ***g hấp, nóng đến mức không thở nổi, mặt đất khô hạn bị vô tình xé ra từng cái khe, sông ngòi không ngừng mất nước, đã có mấy con sông khô héo, mắt thấy đồng đằng đất đai ngày càng tiêu điều.
Rất nhiều thực vật dưới ánh mặt trời màu lam mà tuyệt chủng, đại bộ phận đất đai không có một ngọn cỏ, những thực vật còn sống cũng sinh ra biến dị, sinh mệnh lực càng thêm ương ngạnh đồng thời cũng càng nguy hiểm, cho dù chỉ là đóa hoa tươi nho nhỏ cũng có thể khiến người đầu rơi máu chảy. Dị năng giả còn tốt hơn chút, dưới ánh mắt trời chỉ thấy hơi không thích hợp, người thường bị mặt trời chiếu lâu, cả người sẽ mọc đầy những đốm màu hồng lấm tấm, nghiệm trọng sẽ mất mạng.
Mọi người càng thêm ý thức được thế giới đã không còn như trước nữa. Mặc dù không có tang thi, hết thảy cũng không thể quay trở lại, nhân loại chỉ có thể khiến mình mau chóng thích nghi hoàn cảnh hiện tại, trong lòng họ rất rõ ràng, cách sinh tồn cũng chỉ là cạnh tranh cùng trời đất, thích giả sinh tồn(người thích ứng hoàn cảnh thì sống), bằng không chờ đợi bọn họ chỉ là kết cục bị đào thải.
Mọi người một đường đi tới chung quanh không chút hơi người, mãi đến khi tới phạm vi Cảnh Táp thành ngẫu nhiên mới thấy đoàn đội dong binh ra ngoài làm nhiệm vụ, dưới ý của Bạch Cảnh và Tiêu Táp, Ngô Quốc An tự mình ra trận, một thoáng liền trao đổi được tin tức.
Mặc kệ là giao hảo cũng được , kiêng kỵ cũng thế, đội ngũ này của Tiêu Táp và Bạch Cảnh binh hùng tướng mạnh, không thể nghi ngờ là hấp dẫn sự chú ý, dưới tình huống phân biệt rõ mạnh yếu, không ai dám đi tìm chết, Ngô Quốc An rất nhanh liền hỏi thăm được tình huống Cảnh Táp thành, trên đường trở về cũng có thêm vài cái đuôi đi theo, ánh mắt bọn họ hiếu kỳ đảo qua đảo lại trên đội ngũ phía trước, ngầm thì thầm nói chuyện, âm thầm suy đoán đoàn đội khổng lồ này có lai lịch gì.
Trên Cảnh Táp thành xa xa, đoàn người Vương Học Binh đã sớm chờ từ lâu. Cái đuôi theo sau thấy mấy lãnh đạo cao tầng của căn cứ liền ồn ao một trận, phải biết là mấy vị này đều là nhân vật trung tâm số một số hai Cảnh Táp thành, đến tột cùng là ai có thể làm cho bọn họ làm cái lễ tiếp đãi long trọng như vậy.
Lâu ngày gặp lai, Bạch Cảnh vui đến phát khóc, khó có được mà trẻ con một phen, nhào vào lòng Vương Học Binh, mãi đến khi Tiêu Táp và Tào Lỗi đen mặt tiến lên tách hai người ra.
Đối với Bạch Cảnh mà nói, Vương Học Binh là ân nhân cứu mạng đời trước của hắn, đời này là người nhà mẹ đẻ, lâu không thấy trong lòng tự nhiên kích động.
Đối với Vương Học Binh mà nói, Bạch Cảnh không chỉ là thiếu gia của hắn, càng giống như em trai của hắn hơn, xa nhau lâu ngày, nhớ nhung trong lòng như đê bị hổng không cách nào dừng lại, chỉ hận không thể mắng hai người này một phen, chung quy vẫn luyến tiếc, chỉ có thể đỏ mắt cúi đầu nói: “Trở về là tốt rồi.”
“Táp ca, Cảnh thiếu.” Hàn Diễn đỏ mặt, không được tự nhiên mà chào hỏi.
Bạch Cảnh nhíu mày, nhìn về phía Vương Học Binh ý hỏi sao đây, tính tình Hàn Diễn hắn hiểu, miệng độc, tính tình quật cường, nay một bộ khuê nữ là làm sao đây?
Vương Học Binh bĩu môi, liếc Hàn Diễn và Chu Tập một cái: “Hắn đây là thẹn thùng, hai người hai tháng trước kết đôi.” (hảo thượng là cái gì?????)
“Phốc!” Bạch cảnh nở nụ cười, hai từ thẹn thùng này dùng trên người Hàn Diễn như thế nào cũng thấy rất buồn cười.
Bạch Cảnh rất là vui vẻ, đừng tưởng rằng hắn không biết, Hàn Diễn kia tử trung với Tiêu Táp, còn từng thầm mến, tuy rằng chính mình rất yên tâm với tình cảm của y nhưng có thể giải quyết một tiềm tình địch, hắn vẫn vạn phần vui sướng.
Hàn Diễn bị nụ cười này của Bạch Cảnh làm cho nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Cảnh, tuy rằng không nghe được Vương Học Binh nói cái gì, nhưng hắn vẫn cảm giác được Bạch Cảnh đang cười nhạo mình.
“Được rồi, đều đừng đứng đây, trời nóng, mau chóng vào trong.” Tiêu Táp rất thuần thục nói sang chuyện khác, chỉ chỉ đồng bọn phía sau: “Ngô Quốc An và Từ Phong không cần ta giới thiệu, những người khác trở về các ngươi cũng làm quen đi, tất cả mọi người về sau đều là đồng nghiệp, các ngươi nên giúp đỡ nhiều hơn.”
Hàn Diễn nhất thời như bóng xì hơi, Táp ca kia là thiên vị biết không, tức giận chạy đến bên người Chu Tập tìm an ủi, Chu Tập cười nhẹ, cũng không biết nói những gì, rất nhanh Hàn Diễn nở nụ cười.
Bạch Cảnh khinh thường bĩu môi, không nghĩ tới Chu Tập ngày thường chính nhi bất kinh như vậy, dỗ người cũng rất thành thục, Bạch Cảnh kiên quyết không thừa nhận, hắn là giận chó đánh mèo lên Chu Tập.
Tiêu Táp cúi đầu cười, xem hai thuộc hạ thành thân thuộc, trong lòng hắn cũng rất cao hứng, bất quá tiểu Cảnh và Hàn Diễn đúng là ngày tháng không hợp, về sau khẳng ddihnj náo nhiệt.
Tiêu Táp rất dung túng Bạch Cảnh, Chu Tập với Hàn Diễn cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hy vọng người yêu về sau chịu thiệt sẽ không quá buofn bực, hại thân không tốt. Đối với hai người không ảnh hưởng toàn cục tranh đấu, Tiêu Táp và Chu Tập chỉ xem náo nhiệt, dù sao hai người chơi thì chơi, làm việc đúng mực, không gây phiền toái là được, lúc trước Hàn Diễn chính là càng đau khổ càng mạnh mẽ, năng lực làm việc ngày càng nâng cao, đúng là chuyện tốt.
Huống chi, Bạch Cảnh làm sao có thể điều hòa phân khiêu khích này, mạt thế tâm tình quá mức trầm trọng, sinh hoạt phải có tư vị mới phấn khích, thấy người khác không vui, Bạch Cảnh liền vui vẻ, đây là bản tính của con người.
Đoàn người rất nhanh trở lại Cảnh Táp thành, Bạch Cảnh dọc theo đường đi không ngừng nhìn quanh, cho dù sớm nghe người khác nói qua tình huống Cảnh Táp thành nhưng hắn vẫn muốn chính mắt nhìn thấy tin,
Cảnh Táp thành biến hóa rất lớn, không chỉ bên ngoài mở rộng gấp đôi, trên bãi đất trống quanh ngoại thành từng hàng từng hàng nhà đất dựng lên, thoạt nhìn rất giống xóm nghèo, cách đó không xa không thiếu lều trại, ở phần lớn là người thường, trời nóng, mỗi người đều mặc thật kín, rất dễ dàng phân biệt với dị năng giả, bọn họ đều bận rộn không ngừng, cửa ra vào càng có đội ngũ thật dài, nói tóm lại bốn chữ, Bạch Cảnh cái khác không nhìn thấy, chỉ có kín người hết chỗ.
Tâm Bạch Cảnh trầm xuống, hơi nhíu mày, tình huống Cảnh Táp thành rõ ràng không có trở nên tốt ngược lại bởi vì nhiều người mà trở nên cằn cỗi, chỉ từ một đám người xanh xao vàng vọt kia có thể nhìn ra, thế sự xoay vần, sinh hoạt là một sự dày vò với họ.
Chu Tập thở dài một tiếng, vài câu ngắn ngủi, nói thát bất đắc dĩ: “Vài cái căn cứ phụ cận toàn diệt, dị năng giả còn dễ nói, những người thường đó chung quy không thể mặc kệ bọn họ, trong thành căn bản không đủ chỗ, chỉ có thể trước tạm thời như vậy, đợi qua mấy ngày nóng này lại nói tiếp.”
Bạch Cảnh trầm mặc, Chu Tập chỉ sợ còn chưa nói hết, trước khi rời đi hắn để lại bao nhiêu vật tư hắn biết rất rõ, thời thời gian qua đi, trong tận thế có thể tìm thấy thực vật ngày càng khó, nhân khẩu trong căn cứ lại ngày càng nhiều, thực vật căn bản không dủ chia, bọn họ có thể kiên trì tới bây giờ, hơn nữa còn sừng sững không ngã cũng thật làm khó bọn họ.
Bạch Cảnh khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua Chu Tập, Tào Lỗi và đoàn người Tần Dịch, thấy vạn phần may mắn vì mình có đội quân này.
Tiêu Táp chậm rãi xuống xe, ngạo nghễ mà đứng, vỗ vỗ tay Bạch Cảnh, cao ngạo nhìn chăm chú tòa thành này, phảng phất hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, thanh âm của hắn mang theo loại lực lượng trấn an lòng người: “Sẽ tốt.”
Bạch Cảnh cười nhưng không nói, tâm tình dần dần lắng xuống, đúng vậy, sẽ tốt, Cảnh Táp thành có tang thi tọa trấn, hắn có lợi khí không gian, từ kinh đô mang về không ít công nghệ cao, hết thảy sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp, làm chủ nhân Cảnh Táp thành, bọn họ bỏ mặc đã lâu giờ cũng nên làm tròn trách nhiệm.
Bạch Cảnh lúc này đánh bàn tính ba ba, vỗ vỗ đầu tang thi nhỏ, quyết định muốn vật tẫn kỳ dùng (sử dụng triệt để).
Người đội tuần tra mắt sắc, trong đó còn có vài người quen cũ, thấy Tiêu Táp và Bạch Cảnh liền la lên, kinh hỉ đầy mặt: “Táp ca, Cảnh thiếu các người đã trở lại?” Bọn họ vĩnh viễn sẽ không quên, hai người này từng mang đến kỳ tích gì.
Có người rướn cổ nhìn quanh, thực hiển nhiên đã sớm cữu ngưỡng đại danh hai vị thành chủ, bàn tán xôn xao: “Bọn họ chính là thành chủ và phu nhân a.”
“Phu nhân lớn lên rất dễ nhìn.”
“Bọn họ ăn mặc rất chỉnh tề.”
“Ngươi xem sắc mặt bọn họ, mỗi người đều thủy nộn, tuyệt không giống bị đói bụng qua.” Người không biết Bạch Cảnh và Tiêu Táp tán thưởng.
Người nhận thức bọn họ ưỡn ngực ngẩng đầu, hất cằm kiêu ngạo, rất tự hào nói: “Đó là đương nhiên, ngươi cũng không xem phu nhân chúng ta là ai?”
Đối với dị năng giả mà nói, tai thính mắt tinh là đương nhiên, nhe đối thoại của bọn họ, Bạch cảnh nhât thời 囧, trên trán phủ đầy hắc tuyến, phu nhân cái em gái ngươi!!!!
Trong mắt Tiêu Táp lóe ý cười, thực vừa lòng vừa cách gọi phu nhân này, gật đầu với mọi người xung quanh, quen thuộc mà đi chỗ phòng họp lớn. Chỉ để lại mọi người xung quanh hưng phấn không kiềm chế được: “Ngươi thấy không, ngươi thấy không, thành chủ gật đầu với ta?”
“Bộ dáng đi đường của thành chủ thật oai phong.”
“Ngươi biết cái gì. Kia gọi là khí tràng.”
“Các người nói xem thành chủ là dị năng giả cấp mấy?”
“Dù sao khẳng định lợi hại hơn tất cả chúng ta, lúc thành chủ rời đi đã là người lợi hại nhất căn cứ chúng ta.”
Vừa nhắc đến Tiêu Táp và Bạch Cảnh, nhóm người đến căn cứ sớm nhất liền bắt đầu nước miếng tung bay, phấn khích vô cùng, chung quanh không ít người tụ lại nghe, có người thấy nói ngoa, có người nghe hâm mộ không thôi, càng có người hận không thể thân lâm kỳ cảnh, cả người đều kích động, dù sao, dưới sự tuyên truyền của bọn họ, cùng ngày, tin tức Bạch Cảnh và Tiêu Táp trở về liền truyền khắp các góc của căn cứ.


=============

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo Chương tính toán viết tiểu tang thi phiên ngoại, cảm giác tiểu tang thi lão khả ái..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.