Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 4:




Vừa dứt lời, Cố Thần thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình.

Lãnh Túc mặt vô biểu tình gật đầu: "Hảo."

Cố Thần: "..."

Lãnh Túc " ngoan ngoãn" nghe lời ngồi xuống giường ngay bên cạnh Cố Thần.

Này này! Tình huống bây giờ có chút không đúng?! Cố Thần trừng mắt nhìn khuôn mặt đang cách mình chưa đầy một gang, cả người cứng ngắt rơi vào trạng thái ngốc lăng. Tuy rằng hắn đã nghĩ tới việc phải đè được Lãnh Túc nhưng cũng không thể dự đoán được tiết tấu  lại nhanh đến như vậy a! Hơn nữa bây giờ hắn có một loại cảm giác Lãnh Túc đang tự dâng chính mình tới cửa, chuyện quái gì thế này ?!

Cố Thần làm động tác nuốt nước miếng liên tục, cái không khí ái muội này là thế nào???

"Khụ khụ." Cố Thần bây giờ đã chịu hết nổi cái cảm giác xấu hổ này nên đành đánh vỡ trầm mặc.

Lãnh Túc vẫn một mực trưng khuôn mặt than không chút biểu tình nhìn hắn. Chỉ có đôi mắt kia ở trong bóng đêm lấp lánh sáng lên.

"Ách...... Ta giống như, còn không có chính thức cùng ngươi nói một câu cám ơn. Cám ơn ngươi đã cứu ta."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

"Ân, đối với ngươi có lẽ chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, nhưng với ta mà nói lại là ý nghĩa trọng đại." Ít nhất bây giờ ta đã biết, nguyên lai lúc trước người cứu ta không phải kẻ kia, cho nên hiện tại ta có thể yên tâm rời xa mà không cần phải mang gánh nặng.

Lãnh Túc nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn, không biết vì sao mặt Cố Thần không có bất kì biểu tình gì nhưng y vẫn cảm giác hắn đang rất khổ sở.

"Hô." Cố Thần hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng vui đùa nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ta cũng không có gì hảo báo đáp ngươi, không bằng ta lấy thân báo đáp ?"

"Hảo a."

Câu trả lời liền mạch dứt khoát, Cố Thần hóa đá tại chỗ. Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía y, hoài nghi chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác.

Một đôi sáng ngời mở to phiếm sương mù, đôi môi hồng hồng ướt át cùng với khóe miệng vểnh lên phảng phất như đang mời chào, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm y --> biểu tình hiện giờ của Cố Thần không khác gì đang muốn quyến rũ y phạm tội a! Ánh mắt Lãnh Túc thầm trầm, biểu tình trầm xuống liền cúi đầu hướng hai cách hoa đào phiến hồng kia áp xuống một nụ hôn phớt qua.

Ngọa tào! Này tình huống gì! Bộ não của Cố Thần hiện giờ đã hoàn toàn bãi công, trong đầu hỗn độn thành một đống.

Chỉ trong giây lát Lãnh Túc liền buông hắn ra, hai mắt như muốn khóa chặt Cố Thần.

"Nhớ kỹ, về sau ngươi chính là người của ta."

"Quá muộn, nghỉ ngơi đi, ngày mai ta mang ngươi đi quân doanh."

Thanh âm Lãnh Túc truyền tới lỗ tai của Cố Thần đều biến thành %[email protected]#$;*#, mặt hắn vẫn như cũ dại ra.

Lãnh Túc cũng không có ý chờ hắn trả lời, trực tiếp ném áo ngoài xuống , đem Cố Thần ôm vào trong ngực, nằm xuống ngủ.

Cố Thần cả người đều hóa đá.

Ngọa tào ngọa tào, tốc độ phát triển của tình huồng cũng quá nhanh đi ! Bảo bảo không tiếp thu được!

Lãnh Túc đem Cố Thần đang trong trạng thái cứng đờ ấn ở trong lòng ngực, đem đầu chôn ở hõm vai hắn, hít một hơi thật sâu, vừa lòng mà khéo khéo khóe miệng. Không biết đã dại ra bao lâu Cố Thần rốt cuộc chịu đựng không nổi lần nữa lâm vào giấc mộng, tạm thời thuận theo mà vùi đầu ở lòng ngực Lãnh Túc.

Ân, rất ấm áp, so với chỉ ngủ một mình thì thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng một mảnh an bình, không bao lâu thì đã sáng, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào hai người nào đó đang quất chặt nhau ngủ say.

Một đoàn người luyện tập chạy qua rầm rầm, không gian yên tĩnh bị phá vỡ.

Cố Thần mê mang mở hai mắt, cảm giác trên eo của mịnh bị thứ gì đó quấn lên, khiến cho hắn không thể động đậy cho nên nhất thời hắn không biết phản ứng như thế nào.

Hai mắt Lãnh Túc nhắm chặt, lông vi cong dài bởi vì có chút ánh nắng chiếu qua mà lấp lánh, ở trên gương mặt như hai chiếc quạt nhỏ màu đồng.

Kỳ thật khi Cố Thần mới vừa thức dậy động đậy, Lãnh Túc cũng đã tỉnh. Bất quá bởi vì quá mức tham luyến loại cảm giác an hòa này cho nên y không muốn phá vỡ, liền giả vở như đang ngủ say.

Phát hiện người trong lòng ngực luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, Lãnh Túc rốt cuộc nhịn không nổi chậm rãi mở mắt.

Trong nháy mắt y cảm thấy kế bên mặt đang có trận gió ụp tới. Lãnh Túc theo phản xạ tung một chưởng về phía trận gió kia, chuẩn xác đem nấm đấm của Cố Thần khóa lại.

Lãnh Túc nhíu nhíu mày, không để ý tới Cố Thần giãy giụa, đem hắn cả người đều ấn ở trong lòng ngực.

"Đừng nháo."

Cố Thần không nói lời nào, ngược lại giãy giụa càng lúc càng lợi hại. Cố Thần trên người còn có thương tích, Lãnh Túc không dám dùng nhiều sức, lợi dụng điểm này hắn liền thoát khỏi y, xoay người lại đạp cho Lãnh Túc một đạp.

Rầm!! Trong nháy mắt y bị đạp rớt ra khỏi giường ngã trên mặt đất

Lãnh Túc nheo nheo mắt, nhìn về phía Cố Thần đang ngồi ở đầu giường.

Cố Thần giơ tay xoa xoa đôi mắt, trong mắt dần dần thanh minh, nhìn thấy Lãnh Túc ngồi dưới đất, vô tội nhìn y hỏi.

"Ngươi như thế nào lại ngồi trên mặt đất?!"    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.