Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 33: Linh lực bạo động




Cả đội trường còn không biết vật này là gì, nghĩa là nó có bao nhiêu lợi hại a! Bởi vì trước kia Lãnh Túc không ngừng ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết đã trải qua bao nhiêu lần chém giết, mới từng bước một, bước tới vị trí ngày hôm nay. Cho nên có thể nói, kiến thức của đội trưởng so với bọn cậu rộng hơn nhiều.

Mà hiện tại, Lãnh đội trưởng thế nhưng nói y cũng không gặp qua thứ này bao giờ, điều này thực sự đã dọa hoảng bọn họ.

"Kia...... phải làm sao bây giờ a......" Lãnh Túc không để ý đến Tiểu Đặng Tử vừa hỏi vừa run rẩy bên cạnh, ngược lại y ngồi xổm xuống đất nhìn về phía dấu vết tha kéo, dấu vết vẫn luôn uốn lượn tới nơi này, cuối cùng biến mất không thấy ở trước vách đá.

Chuyện này thuyết minh, vách đá có huyền cơ.

Lãnh túc híp đôi mắt lại, từ bên dưới nhặt lên một cục đá to bằng nắm tay, hướng về phía dấu vết biến mất kia mà ném. Cơ hồ là nháy mắt, thực vật kia lập tức duỗi ra, trực tiếp quấn lấy cục đá, nghiền thành bột phấn.

Mắt y nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, vừa rồi lúc dây thực vật kia vươn ra, đã để lộ một cửa động. Do bị dây leo bịt kín, cho nên lúc trước y không phát hiện.

Tiểu Đặng Tử cũng thấy được, đầu tiên là hoan hô một tiếng, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì, cảm xúc đi xuống, cậu uể oải nhìn Lãnh Túc, hỏi tiếp: "Đội trưởng, chúng nó lợi hại như vậy, chúng ta làm sao đi vào a?" Lãnh Túc không trả lời mà mở quang não của mình ra, tín hiệu cầu cứu trên quang não vẫn còn lập loè; mà khoảng cách cho thấy, tín hiệu phát ra ở ngay phía trước.

Lãnh Túc chớp mắt, biểu tình kiêu ngạo: "Hừ, thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc, còn sợ tìm không ra biện pháp đi vào?" Vẻ mặt Tiểu Đặng Tử lập tức lộ ra sự sùng bái, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào y.

Lãnh Túc cho Lôi cao to một ánh mắt, hắn liền gật đầu tiến lên một bước, giơ súng laser, hướng về phía vị trí cửa động mới bị bại lộ, bắn ra một chùm tia laser. Tia laser đốt nóng giương nanh múa vuốt hướng về phía thực vật , bọn chúng trốn tránh không kịp, lập tức đã bị đốt mất đại bộ phận. Cơ hồ ngay lập tức, một tiếng thét chói tai vang lên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, chói muốn thủng màng nhĩ.

Thanh âm quỷ dị vang lên, biểu tình trên mặt mọi người đều trở nên vặn vẹo. Tiểu Đặng Tử run lập cập, trực tiếp bước nhanh tránh ra xa, trốn sau lưng Lãnh Túc. Trong tình huống này, trốn sau lưng đội trưởng có giá trị vũ lực vô cùng cao, tương đối có thể làm cậu an tâm a!

Cố Thần nguyên bản đang ngủ say cũng bị âm thanh thê lương này đánh thức, mê mang chớp chớp mắt, hắn hiện tại nên phản ứng như thế nào? Tình huống hiện tại là sao a? Lãnh Túc cẩn thận đem Cố Thần thả xuống, đỡ hắn đứng vững, lúc này y mới híp mắt, nhìn về phía cái đám thực vật đang bị lửa thiêu.

Lá cây bị đốt cơ hồ lập tức biến thành tro bụi. Đám thực vật đó phát ra từng tiếng hét thê lương, dây leo run rẩy kịch liệt. Lãnh túc phất tay, Lôi nhận được chỉ thị, thu hồi súng laser. Những sợi dây leo đó vẫn như cũ còn run rẩy, vài phút sau, vài sợi thô to đột nhiên từ trên vách đá lao ra hướng về phía đội ngũ muốn công kích. Lãnh túc hừ lạnh một tiếng, Lôi lập tức hướng về phía đám thực vật, nả thêm vài phát. Những sợi dây thô to đó lập tức lùi về sau hét chói tai.

Cố Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, không hiểu gì cả. Lãnh Túc sắc mặt lạnh lùng ra lệnh: "Hai người một tổ, ta mang theo Cố Thần cùng Tiểu Đặng Tử. Dị năng hệ hỏa mang theo một người, hai người một tổ; Lôi, tự mình một tổ, khiêng súng laser cản phía sau. Đều đem hỏa dị năng phóng ra, không được chặt đứt ngọn lửa, đi vào."

"Rõ!"

Lãnh Túc vung bàn tay lên, trong lòng bàn tay y vụt ra một ngọn lửa. Y nhìn Cố Thần cùng Tiểu Đặng Tử ý bảo theo sát phía sau. Cố Thần vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, Tiểu Đặng Tử cũng gật đầu như giã tỏi.

Ánh mắt Lãnh Túc hiện lên tia ngoan lệ, y nhìn về phía cửa động, phát ra công kích. Đám thực vật không ngừng tìm cách trốn, y mang theo đội ngũ nhanh chóng đi vào. Một đoàn người nhắm mắt theo đuôi, khuôn mặt khẩn trương. Bởi vì có ngọn lửa đốt nóng, những dây leo không dám tới gần, chỉ ở một khoảng cách an toàn hướng về phía bọn họ run rẩy, thê lương rống to.

Do ngọn lửa chiếu sáng mọi thứ cho nên mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy tình hình huyệt động. Cửa huyệt động này rất cao, Cố Thần đoán nó cao khoảng 34m, ngược lại bề ngang của nó khá hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Chờ đến khi mọi người theo thứ tự tiến vào, mới phát hiện hang động này rất sâu, bọn hắn thực sự hối hận rồi!

Không gian bên trong thực trống trải, hang đông kéo dài đến một nơi nào đó. Ngón tay Lãnh Túc khẽ nhúc nhích, hỏa hệ dị năng phóng ra nhanh chóng hình thành một vòng tròn, đem những người không có dị năng hệ hỏa bảo hộ ở bên trong. Những sợi dây leo đó vẫy kiên trì đi theo phía sau họ, một phút không rời.

Đi không biết bao lâu, lối ra xuất hiện thình lình trước mắt. Trong lòng ai nấy đều vui vẻ, bước chân nhanh hơn, tinh thần cũng thả lỏng hơn một chút. Ai ngờ trong nháy mắt, đột nhiên có một tiếng thét thảm thiết phát ra. Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua, liền thấy một đội viên đã bị dây leo cuốn lấy cẳng chân, đang nhanh chóng bị kéo lại ra sau. Lãnh Túc lập tức vung tay lên, hướng về phía đám dây kia phóng ra một quả cầu lửa. Đoàn dây đằng chỉ rụt lại một chút, sau đó liền dùng tốc độ nhanh hơn tiếp tục kéo đội viên kia lùi về sau.

Hiện tại cái tên xui xẻo bị bắt kia đã bị dây leo quấn kín mít, chỉ chừa lại cái đầu không ngừng hô cứu. Những người còn lại nhanh chóng vọt lên, vừa đuổi theo vừa hướng về phía dây leo phát ra công kích. Đám dây leo giống như bị cái gì đó kích thích đến phát điên rồi, không né cũng không tránh. Bị ngọn lửa thiêu hủy một đám, liền lập tức có một đám khác vươn ra tiếp tục quấn.

Ai nấy đều khẩn trương không thôi, trong đầu Cố Thần đột nhiên có một âm thanh xuất hiện, hắn lập tức dừng bước chân. Theo sát ở sau hắn là Tiểu Đặng Tử bị hành động đột ngột này của hắn mà không kịp phanh lại, cả người nhào đến sau lưng hắn. Sắc mặt Lãnh Túc căng thẳng lên, bắt lấy cổ áo Tiểu Đặng Tử, ném cậu qua một bên.

Y nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Cố Thần, khuôn mặt y tràn đầy lo lắng: "Làm sao vậy?" Cố Thần cau mày, âm thanh trong đầu không ngừng kêu gọi hắn. Hệ thống linh lực của dị năng chữa khỏi trong cơ thể hắn cũng không ngừng bạo động.

Cố Thần bị âm thanh phiền tới đau đầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Thần Thần? Ngươi làm sao vậy?" Lãnh Túc vươn tay nắm lấy tay Cố Thần, hắn ngược lại tránh tay y ra, hướng về phía trước điểm xuất phát mà chạy.

"Thần Thần!" Lãnh Túc hô to một tiếng, Cố Thần giống như cái cũng không nghe thấy, một đường chạy như điên. Sắc mặt y trầm xuống, rõ ràng đã nhận ra Cố Thần lúc này không thích hợp, vội vàng đuổi theo.

Ở phía trước các đội viên còn lại đã thành công ngăn trở đám dây kia chạy thoát, đang chiến đấu muốn cứu đội viên bị trói. Cố Thần trực tiếp lướt qua bọn họ, chạy tới phụ cận cửa động lúc nãy, lúc này mới ngừng lại.

Lãnh Túc theo đi, trầm giọng kêu tên hắn: "Thần Thần!" Cố Thần cau mày, không hề phản ứng lại. Hắn đi đến một bên vách tường, ở trên đó sờ soạng vài cái, tay hắn ngừng lại trên một khối đá to nhô ra, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Lãnh Túc hô: "Mau tới hỗ trợ!" Y nhíu mày, không hỏi nhiều, giúp đỡ hắn đem khối đá kia cạy xuống.

Bên trong lộ một bộ rễ cây thật lớn, rõ ràng chính là góc rễ của đám dây leo kia. Thời điểm cục đá kia bị cạy xuống, đám dây leo đang cuốn tên đội viên xui xẻo lập tức thả lỏng ra, điên cuồng hướng phía Lãnh Túc cùng Cố Thần hai người vọt tới.

Đáy ánh mắt Lãnh Túc hiện lên tia hung quang, trực tiếp phóng xuất một đoàn lửa nóng trực tiếp đánh vào những sợi dây thô to so với eo người còn muốn thô hơn trong bộ rễ. Ngọn lửa giống như gặp xăng vậy, lập tức lan rộng ra. Bên tai bọn họ giờ đây tràn ngập tiếng hét thê lương của đám thực vật .

Hiện tại những sợi dây kia không còn tâm tình đi công kích bọn họ, đều trên mặt đất quay cuồng, kêu thảm thiết. Tiếng hét này, làm ai nấy đều sởn cả tóc gáy.

Đột nhiên từ trong đoàn lửa lớn, thoát ra một vật màu đen, xông thẳng vào mặt Cố Thần. Linh lực trong thân thể hắn còn ở trạng thái bạo loạn, đầu ngón tay hắn đã nhè nhẹ từng đợt không thể khống chế được phóng ra dị năng chữa khỏi.

Đầu ngón tay Cố Thần quanh quẩn một tia màu trắng ngà như sương mù, chẳng qua mọi người đều bị dây leo điên cuồng trấn trụ, cũng không ai chú ý tới. Đạo bóng đen kia nhanh như chớp, Lãnh Túc cũng chưa tới kịp ngăn cản đã nhảy đến gần Cố Thần rồi.

Cố Thần hoảng sợ, theo bản năng giơ tay chắn lại. Bóng đen thuận thế triền tới cánh tay hắn, linh lực đầu ngón tay lập tức bị vật đó hút. Cố Thần càng hoảng sợ, Lãnh Túc cũng nhanh chóng vọt qua, nhìn vật đen sì quấn lấy cổ tay hắn, sắc mặt lạnh lẽo.

Đó là một vật thể màu đen, trơn bóng, cùng loại với dây leo. Bất quá độ ngang của nó chỉ bằng một ngón tay, thoạt nhìn rất dài, an phận quấn quanh một vòng ở trên cánh tay Cố Thần. Trên đỉnh, chắc là đầu, có hai điểm đỏ tươi, phía trên một chút có hai lá cây, gân lá màu đen.

Đầu ngón tay Cố Thần tràn ra linh lực đều bị nó hút không còn một mảnh, linh lực nguyên bản quay cuồng trong cơ thể cũng chậm rãi an tĩnh lại.

Lãnh Túc nhìn cái tên không mời mà đến này, sắc mặt không tốt. Tiểu Đặng Tử chạy lại vây xem, thật cẩn thận mà vươn ra ngón tay, chọc chọc đỉnh đỉnh giữa hai lá cây kia.

Đột nhiên cái đỉnh nguyên bản trơn bóng lập tức xuất hiện một cái khe, lộ ra bên trong là hai hàm răng nanh sáng lấp lánh. Trực tiếp liền hướng về phía ngón tay Tiểu Đặng Tử mà gặm, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đầu ngón tay liền truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.

"Ngao ――" Tiểu Đặng Tử gào thảm một tiếng, dùng sức phủi tay. Kết quả không nghĩ tới, hàm răng của nó lại lợi hại như vậy, Tiểu Đặng Tử thế nhưng quẳng thế nào cũng quẳng không ra.

Cố Thần thử duỗi tay ra, thử chọc chọc cái đỉnh của nó, hoặc nói là đầu? Ngay sau là vật thể đen sì đó lập tức nhả ra, trong lòng bàn tay hắn cọ cọ.

Ngón tay của Tiểu Đặng Tử rốt cuộc cũng được giải phóng, chờ đến khi rút trở về, đã chảy máu. Trên đầu ngón tay cậu hiện ra một vòng dấu răng thật nhỏ, đều chảy máu không ngừng, đám người vây xem cả người phát lạnh.

Cố Thần nhẹ nhàng sờ loạn trên đầu dây đen , nó vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn tùy ý cho Cố Thần đùa giỡn. Tiểu Đặng Tử nhìn nhìn, rồi lại nhìn ngón tay đang chảy máu của mình, hậm hực mà bĩu môi.

Lãnh Túc vẫn như cũ híp mắt, sắc mặt bất thiện mà nhìn chằm chằm vào cái dây đen bóng kia.

Toàn bộ dây đen dán trên cổ tay hắn, xúc tua ấm áp mềm mụp. Cố Thần sờ đến nghiện rồi, yêu thích không muốn buông tay.

Đội viên còn lại đều nhìn chằm chằm vào dây đen, tất cả đều bị thành viên mới gia nhập này hấp dẫn. Còn bộ rễ lớn của đám dây leo, đã hoàn toàn bị thiêu thành tro tàn. Dây leo cành lá, đều biến mất sạch sẽ.

"Tích tích tích ――" Đột nhiên tiếng tín hiệu cầu cứu vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.