Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 23: Có ôm ta không?




Bạch Mặc thật vất vả lắm mới ở chung được với Lãnh Túc, tự nhiên cũng đã miễn dịch với cái liếc mắt như đao chém của y, bây giờ có thể coi như đó là một trận gió lạnh thổi qua.

Bất quá hiện tại hắn không hề biết, Cố Thần là một tên miệng quạ đen. Vì thế, rất nhiều năm sau, mỗi khi Bạch Mặc bị hung hăng làm đến sắp gãy eo, đều phải đỡ eo lên trong lòng không ngừng mắng Cố Thần.

Nhưng đây là chuyện của rất lâu sau này, tạm thời không đề cập tới.

Đăng ký xong rồi, quang não cũng tới tay, người cũng khi dễ xong, Cố Thần liền kéo kéo góc áo của Lãnh Túc , ý bảo phải đi về rồi.

Lãnh Túc vỗ vỗ đầu hắn, nắm tay hắn xoay người liền đi, thế nhưng một câu tạm biệt với Bạch Mặc cũng không nói.

Bạch Mặc bị hai người không biết khách khí này bỏ qua, trợn trắng mắt, ở trong lòng hô to "Bạn như shit"!

Bàn tay to của Lãnh Túc khô ráp ấm áp, bao lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Cố Thần, cho hắn một cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Bởi vì nơi này không thiếu dị năng giả cao giai hơn có thể khắc chế dị năng của Cố Thần, cho nên khi hắn đi ngang qua những người này, đều bị uy áp làm cho khó chịu.

Nhưng bây giờ Lãnh Túc đem hắn hộ ở sau lưng, gắt gao nắm chặt tay hắn, mạc danh khiến cho hắn có cảm giác an tâm.

Nhìn sống lưng thẳng tắp của y, bả vai rộng lớn, nhịp tim hắn không ngừng tăng lên.

Lãnh Túc đi đến giữa trung tâm khu đăng khí, đột nhiên phát hiện người phía sau đã bất động.

Trong lòng cả kinh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thần dùng vẻ mặt cười nhạt gian gian nhìn y.

Lúc nãy khi phát hiện hắn không đi nữa, trong lòng y liền nổi lên một trận hốt hoảng, nghĩ "Cố Thần đã bị công kích", sau khi quay lại, Lãnh Túc lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm tay hắn động động bóp bóp vài cái.

"Làm sao vậy?"

Lãnh Túc nhẹ giọng dò hỏi, không biết Cố Thần có phải hay không cảm giác nơi nào đó trong cơ thể không thoải mái.

Ai ngờ Cố Thần lại hướng y nở nụ cười thật tươi, duỗi cao cánh tay còn lại lên, môi mỏng khẽ mở, phun ra một từ làm Lãnh Túc nhất thời đông cứng người lại.

"Ôm."

Thanh âm mềm mại, âm cuối còn kéo thật dài. Ngữ khí làm nũng, y nghe xong chỉ cảm thấy người cứng lại sau đó bắt đầu nóng toàn thân, thật muốn lập tức đem người này kéo vào trong lòng ngực, hung hăng làm một phen.

Bất quá...... Nhìn một vòng chung quanh thấy vẻ mặt như hổ rình mồi của mọi người, đôi mắt Lãnh Túc nhíu lại, uy áp vô cùng lớn tản ra mọi phía

Dám dùng loại ánh mắt " dâm tà" mà nhìn chằm chằm người của y, thật đúng là không muốn sống nữa!

Có mấy dị năng giả cấp thấp, bị uy áp cực lớn đột nhiên bùng nổ của y trấn trụ, cơ hồ đều lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Người quản lý nơi này đứng ở bên ngoài nhìn thấy tình huống như vậy rất muốn tiến lên, nhưng vì sợ hãi năng lực của Lãnh Túc cho nên mới không dàm lại gần.

Thời điểm cảm thấy không khí đầy áp lực, Cố Thần nhíu mi, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Túc một cái: "Có ôm ta không!"

Còn chưa chờ Lãnh Túc trả lời, phía sau hai người đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ. "Lãnh Túc! Ngươi muốn làm gì! Tưởng nơi của ông đây là bãi tập sao? Bọn họ còn đang bị thương đấy, bây giờ còn gặp phải ngươi thì khi nào mới tốt lên đây!?"

Bạch Mặc nổi giận đùng đùng mà từ trong mật thất chạy ra, đứng bên trong dậm chân.

Nhìn dáng vẻ nếu Lãnh Túc còn dám tiếp tục, hắn nhất định sẽ xông tới.

Lãnh Túc hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp lại.

Uy áp bao phủ toàn bộ khu đăng kí trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Mọi người vừa kinh ngạc vừa cảm thán rất nhiều lần, sôi nổi suy đoán thân phận của Lãnh Túc.

Y hiển nhiên cũng không có ý tứ tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian, trực tiếp dùng bàn tay to chụp tới, đem Cố Thần kéo đến trong lòng ngực, ôm lên.

Đây không phải ôm kiểu công chúa mà là giống như đang ôm tiểu hài tử, cho hắn ngồi trên tay trái y, nâng lên.

Thời điểm Cố Thần được bế lên, có chút ngượng ngùng, ngay sau đó liền mặc kệ, một bộ dáng thoải mái hào phóng, tùy ý để mọi người đánh giá.

Lãnh Túc thân cao 1m88, Cố Thần chỉ có một mét bảy lăm.

Hai người đứng chung một chỗ, ước chừng kém nhau một cái đầu, người khác nhìn vào đều sẽ có chung một suy nghĩ: cảm thấy thật đẹp đôi a!

Hơn nữa dáng người Cố Thần còn gầy yếu, đứng ở bên Lãnh Túc cao lớn cường tráng, hắn giống như một cô dâu nhỏ khép nép.

Cho nên khi y bế hắn lên động tác rất nhẹ nhàng, còn nâng mông hắn lên lên xuống xuống muốn ước lượng cân nặng.

Cố Thần ôm lấy cổ Lãnh Túc, đem đầu vùi ở hõm vai y, trong lòng một mảnh yên ổn.

Chỉ cần có Lãnh Túc ở bên cạnh, hắn có thể an tâm, liền không sợ bất cứ thứ gì.

Lãnh Túc ôm Cố Thần một đường đi thẳng, làm kinh động rớt bao nhiêu cái cằm, rốt cuộc cũng trở về phòng.

Ngày hôm sau còn phải xuất phát đi hoàn thành nhiệm vụ, Lãnh Túc còn phải đi kiểm kê vật tư, thông báo tuyển chọn mấy đội viên, ngày mai cùng hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trở lại phòng, Lãnh Túc đem Cố Thần đặt lên trên giường, bảo hắn ngủ một lát, ngoan ngoãn chờ y trở về.

Cố Thần gật đầu đáp ứng, lúc này Lãnh Túc mới xoay người rời đi.

Cố Thần nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, hoàn toàn không ngủ được. Cho nên hắn liền đem quang não móc ra, tiếp tục đùa nghịch chơi đùa.

Lúc nãy ở trên đường, hắn cũng có hỏi Lãnh Túc cách liên lạc sau đó cũng lưu số liệu quang não của y vào. Lúc này hắn thật nhàm chán, liền phát qua một tin gửi tới cho y.

Qua vài giây, quang não lập tức chiếu lên gương mặt cương nghị anh tuấn của Lãnh Túc.

"Thần Thần, làm sao vậy?" Lãnh Túc nhíu mày, quan tâm dò hỏi.

Cố Thần cười hắc hắc: "Không có gì, ta ngủ không được, quá nhàm chán, liền muốn nhìn ngươi một chút. Ngươi muốn làm gì thì làm cái đó đi, ta chỉ nhìn thôi."

Lãnh Túc bất đắc dĩ nâng khóe môi: "Ngươi a."

Cố Thần thè lưỡi, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Ta sẽ không quấy rầy đến việc của ngươi."

Lãnh Túc nhìn thấy một tia tội nghiệp trong đôi mắt nhỏ, tuy rằng biết hắn là đang diễn, nhưng vẫn ngăn không được sự đau lòng.

Y vội vàng nhẹ giọng an ủi: "Không có, vốn dĩ cũng không có việc gì, bất quá là đi thông báo cho vài người thôi. Nếu ngươi muốn nhìn, vậy thì cứ nhìn đi."

Nói xong, Lãnh Túc liền điều chỉnh một chút góc độ của quang não, làm cho Cố Thần có thể nhìn thấy toàn bộ nơi y đang đứng.

Lúc này Cố Thần mới nhìn thấy trước mặt y còn đứng bảy người, đều có chung một biểu tình như bị sét đánh, hai mắt trợ tròn nhìn thẳng vào Lãnh Túc.

Vì thế, Cố Thần nhất thời liền không vui.

"Hắc hắc hắc, nhìn cái gì mà nhìn! Đó là nam nhân của ta, chỉ có ta mới có thể nhìn chằm chằm như vậy!"

Bởi vì bị biểu tình ôn nhu cùng vẻ mặt mang mỉm cười của Lãnh Túc dọa không nhẹ, mọi người thật vất vả lắm mới hòa hoãn một ít, nghe được Cố Thần gầm lên giận dữ, lại lần nữa hóa đá tập thể.

Lãnh Túc ngược lại bởi vì Cố Thần vừa mới nói "Nam nhân của ta" bốn chữ, tâm tình liền vui vẻ dị thường.

Nhìn về phía cái đám đang hóa đá trước mặt này, cũng thấy thuận mắt không ít.

Lãnh Túc trấn an hướng Cố Thần cười cười: "Ngoan, ta mang bọn họ đi tìm một ít đồ vật, thực mau sẽ trở về, ngươi chờ một chút."

Cố Thần hừ một tiếng, quả nhiên bị trấn an tốt rồi, không hề hé răng nói nữa.

Lãnh Túc nhanh chóng sắp xếp mọi nội dung của nhiệm vụ lại. Sau khi chuẩn bị hoàn hảo, cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.

Lưu lại phía sau một đám đội viên thất kinh rớt cằm, hai mặt nhìn nhau.

Này, này đây thật sự là đội trưởng Diêm La của bọn họ sao? Chắc chắn đã bị đánh tráo đi!?

Thời điểm Lãnh Túc trở lại phòng, Cố Thần còn ở trên giường lăn lộn.

Y đem hắn từ trên giường vớt lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Cố Thần, nói: "Ta mang ngươi đi ra ngoài dạo một vòng, nhận tiện làm quen với hoàn cảnh xung quanh, sau đó đi ăn cơm rồi lại trở về ngủ."

Cố Thần quyết đoán đồng ý, theo lời y ngồi dậy.

Lãnh Túc ngồi xổm xuống cúi đầu giúp Cố Thần xỏ giày, động tác tự nhiên giống như đã làm hơn trăm lần vậy.

Cố Thần tự nhiên mừng rỡ vì không cần chính mình động thủ, tùy ý để y làm. Tròng mắt đảo qua một vòng, liền có suy nghĩ không an phận hóa, bắt đầu chơi xấu.

Lãnh Túc mới vừa giúp hắn mang tốt một chiếc giày vào, mới vừa buông ra, muốn mang vào chiếc tiếp theo. Kết quả Cố Thần cố tình đá chân loạn, không cho y bắt được cái chân kia.

Cố Thần càng chơi càng hưng phấn, vui vẻ cười to "Khanh khách", có rất nhiều lần suýt nữa đá vào mặt Lãnh Túc.

Ngược lại Lãnh Túc cũng không tức giận, chỉ bất đắcdĩ thở dài, nhanh tay lẹ mắt mà bắt lấy cái chân không quy củ của hắn lại.

Cảm xúc đầu tiên là làn da tinh tế mềm nhẵn, gót chân nhỏ trắng nõn tinh xảo giống như bạch ngọc, tinh mỹ như là tác phẩm nghệ thuật.

Chân bị bắt được, Cố Thần vẫn như cũ không an phận, dùng ngón chân không ngừng cọ cọ lên lòng bàn tay của Lãnh Túc, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Ngón tay y ở trên chân hắn khẽ nhúc nhích, cả người hắn đội nhiên cứng lại sau đó run lên, xụi lơ nằm ở trên giường, lập tức bất động.

Lãnh Túc nhướng mày, giống như đã tìm được thú vui, ngón tay lại lần nữa giật giật trên chân Cố Thần làm loạn.

Cố Thần lần này có phản ứng lại, đột nhiên co chân đá một cái thiếu chút nữa đem y đạp ngã.

Lãnh túc nhướng mày, ngón tay không ngừng ở dưới lòng bàn chân hắn vuốt ve.

Cố Thần nhột tới mức ở trên giường lăn lộn, thật sự rất muốn khóc, hắn hiện tại đặc biệt hối hận, hận chính mình vừa rồi lên cơn dại mà đi đùa giỡn với y.

Lòng bàn chân đối với Cố Thần là tử huyệt, là một nơi đặc biệt sợ nhột, ngày thường chỉ cần chạm vào một chút liền nhột đến không được.

Càng đừng nói tới bây giờ Lãnh Túc còn ở đó cố ý vuốt ve lui lui, cào cào.

Nước mắt Cố Thần thật sự rất muốn rơi xuống, thật sự nhịn không được mà bắt đầu cầu xin khoan dung. "Ô ô, ta không dám nữa, đừng cào đừng cào, nhột."

Lãnh Túc khẽ cười một tiếng: "Ngoan?"

Cố Thần cắn răng, ở trong lòng mắng một câu: "Ngoan cái đầu ngươi!"

Bất quá ở trước mặt Lãnh Túc hắn không dám nói như vậy, bởi vì " tử huyệt" của hắn còn đang nằm trong tay y nha aaaa!

Đành phải ủy ủy khuất khuất, mang theo giọng mũi nói: "Ngoan."

Lãnh Túc vừa nghe thanh âm này của hắn, hoảng sợ mà nghĩ: Chả lẽ y đã khi dễ hắn đến khóc đi?

Vội vàng buông tay ra, đem người nào đó kéo tới, nhìn nhìn.

Chỉ thấy khóe mắt hắn có chút hồng hồng, nhưng không khóc. Lãnh Túc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khóc thì tốt.

Xoa xoa đỉnh Cố Thần, ngữ khí y nhẹ nhàng: "Ngoan nào, đừng nháo, mau đứng lên chúng ta còn đi ra ngoài."

Cố Thần bẹp miệng: "Ngươi khi dễ ta."

Lãnh Túc lại vội vàng xoa xoa tóc của hắn: "Ân ân, ta là người xấu, ta không đúng. Ngoan, không tức giận."

Kỳ thật Cố Thần vốn dĩ cũng không tức giận, chính là vừa lúc nghe giọng nói trấn an mềm mại của y, mạc danh liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất.

"Ngươi không được khi dễ ta nữa."

"Hảo hảo hảo, không khi dễ không khi dễ, lần này là ta sai rồi, ta xin lỗi được không? Bằng không cho ngươi khi dễ ngược lại?"

Lãnh Túc nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất của Cố Thần, lập tức liền đau lòng không thôi, lo lắng không quản ai đúng ai sai, một lòng liền nghĩ trước tiên phải dỗ tiểu tổ tông này mới được.

Cố Thần ở trong lòng âm thầm khinh bỉ chính mình, dáng vẻ thật là không được.

Nhưng rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình mình, nước mắt "Bá" mà rớt xuống.

Lãnh Túc hiện tại đã hoàn toàn luống cuống, đem người nào đó ôm chặt lại, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, cả đầu đều lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.