Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 5: Con Chim Lớn






Tề Vân Chi mặc một chiếc áo choàng giống như áo ngủ, nó dài đến ngang bắp chân, hắn không mang giày cứ như vậy từ dưới sông mà đi lên bờ.
Hứa Kình từ khi quen hắn đến nay, vẫn luôn thấy hắn mặc như vậy, đồ mặc trên người không ướt không bẩn sẽ không đổi, Hứa Kình đối với việc này cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hứa Kình sau khi rửa xong thức ăn, đem cà tím và ớt cắt thành nhiều đoạn, thêm nước sông cùng muối cho vào bát rồi đun trên củi, quay đầu thấy Tề Vân Chi đang ngồi im lặng trên phiến đá bên cạnh, Hứa Kình không khỏi cười.
Hắn ở đây vẫn luôn cảm thấy cô đơn, linh hồn bị nhốt trong cơ thể đứa trẻ này, cảm thấy có chút không quen, còn không thể giao tiếp với người khác một cách bình thường.
Chủ đề của người lớn hắn không thể chen vào, còn đề tài của trẻ em thì hắn không hứng thú, nên trước mặt người ngoài, hắn càng ngày càng có vẻ im lặng khó gần.
Hứa Kình ở trước mặt Tề Vân Chi cảm thấy rất thoải mái, hắn biết Tề Vân Chi tinh thần có chút không bình thường, nhưng cũng không trở ngại gì.
Tề Vân Chi đã cứu hắn, nhìn cũng không phải có ý xấu gì, nếu có chuyện xấu gì do Tề Vân Chi làm hại hắn, thì hắn cũng có thể chấp nhận, coi như là trả lại ân tình lúc trước đã cứu mình.
Lửa đốt tương đối lớn, nước trong bát nhanh chóng sôi ùng ục bốc khói nghi ngút, sau đó là mùi thơm của cà tím nấu với ớt bay lên.
Cả hai im lặng ngồi bên đống lửa, chờ đồ ăn chín.
Hứa Kình thấy thức ăn trong bát đã nấu xong, cẩn thận đem bát đặt vào lá chuối thật dày, rồi đặt xuống gần sông cho nguội.
Nước sông nhanh chóng làm giảm nhiệt độ trong bát, một lúc sau Hứa Kình dùng một tay đặt dưới lá chuối, tay kia thăm dò chạm vào thành bát, gần như đã không còn nóng mới đưa cho Tề Vân Chi, cùng đôi đũa hắn đã chuẩn bị trước đó.
Tề Vân Chi ánh mắt khát khao nhìn cái bát, nhưng không nhận mà lên tiếng, "Ngươi ăn đi."
Hứa Kình lại đẩy qua hắn, "Anh Tề, anh ăn đi, ta không đói."
Tề Vân nhìn mặt sông một hồi lâu mới cầm lấy bát, dùng đũa gắp ăn đồ trong bát ăn.
Hắn ăn rất nhanh, nhưng vẫn rất tao nhã, giống như đang thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn vậy, không hề có giọt dầu nào cả, chỉ là một bát cà tím nấu ớt thêm chút muối mà thôi.
Chờ hắn ăn xong, Hứa Kình đi trong sông rửa bát, ném đi đôi đũa rồi đi đến gần đống lửa ngồi xuống.
Hắn hôm nay đi ra ngoài sớm, trên bảng người canh gác hiển thị mới mười giờ tối, hắn đợi thêm hai tiếng nữa mới trở về đi ngủ.
Nhìn lông mi dài và dày của Tề Vân Chi, Hứa Kình hỏi hắn: "Anh Tề, anh mỗi ngày đều đói bụng sao?"
Ngừng một chút, Tề Vân Chi gật gật đầu.

Hứa Kình có chút kinh ngạc, hỏi: "Mỗi ngày đều đói bụng? Ăn no rồi vẫn còn đói sao?"
Một lát sau, Tề Vân Chi lại gật đầu, ánh mắt trong suốt rõ ràng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trưởng thành có chút cương nghi này, nếu chỉ cần nhìn vào đôi mắt thì chỉ giống như một người thiếu niên.
Hứa Kình thì cùng hắn hoàn toàn trái ngược nhau, dù chỉ cao hơn một mét, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng trong mắt chứa đầy sự trải đời.
Nhìn bộ dạng của Tề Vân Chi, Hứa Kình không khỏi đưa tay muốn chạm vào tay hắn, nhưng ngay sau đó Hứa Kình kinh ngạc, vì hắn thật sự chạm vào! Bàn tay khung xương rõ ràng kèm theo chút mát lạnh khi hắn chạm vào!
Hứa Kình luôn cho rằng Tề Vân Chi là quỷ hồn!
Bất quá nhìn như thế nào, Tề Vân Chi cũng không giống một người có thân thể thực, bởi nhìn qua thân thể nửa trong suốt kia, Hứa Kình có thể nhìn thấy tảng đá dưới thân hắn.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Kình quyết định không hỏi đến.
"Anh Tề, anh ăn no chưa?"
Tề Vân Chi lắc đầu, xong lại gật gật đầu.
Hứa Kình muốn hỏi thêm, thì Tề Vân Chi nói: "Ta không đói."
"Không đói nhưng cũng không no?"
Lần này Tề Vân Chi gật đầu.
Hứa Kình liếc nhìn thời gian trên người canh gác, đứng lên nói: "Còn sớm, chúng ta đi quanh xem có thể tìm được cái gì ăn không, thế nào?"
Tề Vân Chi không có đáp lại, khi Hứa Kình bước đi hai bước, hắn liền im lặng đi theo sau.
Hứa Kình cầm lấy cây gậy chống đơn giản do mình làm ra, tiếp tục cho người canh gác mở ra cảnh báo cấp độ hai.
Sau nhiều năm bỏ hoang, nơi nơi đều là cỏ dại cao đến eo, đường lại không dễ đi, không có chút ánh sáng, Hứa Kình kéo căng tinh thần, đi lại thật gần mới có thể nhận ra đó là thức ăn hay cỏ dại.
Hai người vừa đi vừa dừng, Hứa Kình tìm thấy một quả bí đỏ có thể ăn được, ba cây hành lá, năm củ khoai môn, ba mươi sáu trái ớt và một nắm đậu nhỏ.
Hứa Kình dùng quần áo bọc lại đồ ăn kiếm được chuẩn bị đi trở về, Tề Vân Chi đột nhiên vểnh tai lắng nghe, liền bước nhanh về phía trước hai bước, nhanh chóng biến mất ở trong đám cỏ dại.
Hứa Kình quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, sửng sốt vội vàng đuổi theo, "Anh Tề, anh đi đâu vậy?"
Tề Vân Chi không có trả lời, trực tiếp xông về phía trước, Hứa Kình bước nhanh tới gần, thấy hắn trên tay ôm hai con chim lớn.

Chim trong tay hắn bất an kêu to, cánh bị Tề Vân Chi nắm chặt không nhúc nhích được.
Con chim rất lớn, so với gà mái thì to béo hơn rất nhiều.
Hứa Kình không nghĩ đến lại có thể thu hoạch được thứ này, vì vậy hắn nhanh chóng cho người canh gác quét xem tia W trong cơ thể con chim, có an toàn hay không.
Kết quả quét rất tốt, con chim bên trái ăn được nhưng con bên phải không thể ăn.
Hứa Kình nhìn, nói với Tề Vân Chi: "Anh Tề, con chim bên này có độc, anh không thể ăn được, nên thả lại đi?"
Tề Vân Chi cái gì cũng không có hỏi, liền đem chim lớn kia thả trở về.
Hứa Kình biết tổ chim có lẽ ở gần đây, muốn đi lên phía trước thăm dò một chút.
Dưới ánh sáng lờ mờ của bóng trăng, hắn nhìn thấy một tổ chim lớn, bên trong có sáu quả trứng chim.
Con chim lớn được thả ra sợ hãi, trong đêm tối bay đi, kèm với tiếng kêu thật dài, để lại tổ trứng mà nghĩ sẽ không có ai để ý đến.
Hứa Kình tiếp tục yêu cầu người canh gác quét tổ trứng, lần này họ may mắn hơn nhiều, trong tổ trứng tất cả đều có thể ăn được.
Hứa Kình cẩn thận dùng áo nhặt trứng bỏ vào, đồ ăn quá nhiều không thể đựng hết được.
Hắn trực tiếp cởi áo ra buộc chặt ở phía dưới, sau đó để bí đỏ và khoai môn ở dưới, trứng chim ở trên cùng, giữ chặt phía dưới mang theo Tề Vân Chi quay trở lại bờ sông.
Ở bờ sông, Hứa Kình lại bắt đầu nhóm lửa.
Hắn nhìn con chim lớn, không có dụng cụ để giết, hắn định nhặt một viên đá sắc bén để cắt cổ con chim.
"Đi đâu?" Tề Vân Chi đột ngột hỏi.
"Đi tìm cục đá giết chim." Hứa Kình làm ra động tác cắt cổ, "Không có dụng cụ, không có cách nào xử lý được."
Tề Vân Chi dường như hiểu được cử chỉ của Hứa Kình, ngón tay mảnh khảnh một vòng qua cổ chim, sau đó đầu chim đều rơi xuống dưới.
"!" Hứa Kình nuốt nước bọt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy máu của con chim chảy xuống, hắn cũng không rảnh ở đó lo lắng, vội vàng kêu Tề Vân Chi nhấc con chim lên cao, hắn lấy bát sứ để ở dưới hứng máu.
Máu chim rất bổ, hắn không muốn lãng phí.
Hứng xong máu chim, hắn pha một ít nước sông, cho một ít nước muối vào, một lúc sau máu đã cô đặc lại thành khối giống như đậu hũ non.
Chờ con chim lớn hoàn toàn chết rồi, Hứa Kình cầm lấy con chim lớn, chăm chú nhổ lông.
Lông nó rất chặt nên không thể nhổ ra, nếu không trụng bằng nước sôi thì hắn không thể nhổ được.
Hắn liếc nhìn xung quanh, định rửa một chiếc lá chuối để đổ khối huyết chim lên đó, rồi đun một bát nước để nhổ lông chim.
Tề Vân Chi nhìn thấy động tác của Hứa Kình, cầm lấy con chim to trong tay, nhổ lông chim ngay cả những chiếc lông cánh rất cứng cũng nhổ rất nhẹ nhàng.
Hứa Kình hai mắt sáng lên, hắn ngồi xổm ở bên cạnh chỉ huy nhổ sạch lông, mở bụng xử lý nội tạng sạch sẽ.
Ruột không dễ xử lý nên Hứa Kình ném thẳng xuống sông.
Nước sông có khả năng tự lọc ở mức độ nhất định, cùng với cá ở trong sông, chuyện này không phải lo lắng tạo thành ô nhiễm.
Toàn bộ đã được xử lý sạch, Hứa Kình dùng nhánh cây chọc vô số lỗ trên thân chim, cẩn thận dùng ớt cay muối và hành xoa bóp, chà xát thật kỹ cả bên trong lẫn bên ngoài, sau đó gói lại bằng lá chuối, lại tiếp tục dùng bùn ướt bao bọc bên ngoài để không bị cháy.
Hắn vùi chim lớn được bọc xong vào đống lửa, hắn đem mỡ đã được xé xuống lúc trước cho vào bát, cho nước cùng nội tạng đun sôi lên, sau lại thêm chút ớt cay và muối nấu chín.
Nội tạng được nấu chín trước, bên trên nổi lên một lớp dầu, vị mặn cay nhẹ gần như che hoàn toàn mùi tanh bên trong.
Hứa Kình cầm lá chuối để giảm bớt nhiệt bưng chiếc bát xuống, để cho hơi nguội rồi đưa cho Tề Vân Chi kèm theo một đôi đũa đơn giản, "Anh Tề, ăn cái này trước khi còn nóng, để nguội sẽ tanh."
Cách nấu món nội tạng này hơi giống nấu lẩu cay, nhưng đơn giản hơn lẩu cay rất nhiều, tuy nhiên ăn vẫn ngon vô cùng.
Cả bát nội tạng chín mềm, nóng hổi mỗi bộ phận đều có một vị khác nhau, nhưng đều ăn rất ngon.
Từ khi tỉnh lại đến nay, lần đầu hắn có cảm giác được ăn thịt thỏa mãn đến vậy, không khỏi cong hai mắt, trong đôi mắt như có tia sáng lấp lánh, làm Tề Vân Chi cứ nhìn hắn chằm chằm không thể rời mắt.
Hắn vừa thở ra vừa nhắc nhở Tề Vân Chi, "Anh Tề, cẩn thận nóng, lớp màu vàng không được ăn, chút nữa phải dùng để nấu huyết."
Tề Vân Chi nghe xong liền xoay đũa, gắp gan chim lên ăn.
Trên mặt không có gì biến hóa, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ hài lòng.

Hứa Kình nhìn hắn cười, sau khi ăn xong nội tạng trong bát, hắn lại đặt bát lên lửa, sau đó cắt khối huyết thành từng miếng rồi cho vào, chờ huyết đổi màu, ở trên rắc thêm chút màu xanh cuối cùng của hành lá lên.
Nội tạng có vị đậm đà hơn nhưng huyết thì ngược lại rất mềm, chỉ cần nếm một chút thì trên đầu lưỡi và cả miệng tràn ngập mùi vị tươi mới.
Hai người ngồi trước đống lửa, quay quanh bát sứ đen được đặt trên lá chuối, vừa thở ra vừa ăn, cả khuôn mặt Tề Vân Chi đều tràn ngập ý cười.
Rửa bát xong, cả hai ngồi chờ thịt chim chín.
Hứa Kình đem bí đỏ, khoai môn, đậu và vài quả ớt gói lại bằng lá chuối, buộc chúng lại cẩn thận, rồi đặt trứng chim vào một lá chuối khác, đem chúng vào bụi cỏ giấu kỹ, nói với Tề Vân Chi, "Anh Tề, cái này thức ăn chúng ta giữ lại, ngày mai chúng ta lại đến ăn."
Phản ứng chậm một chút, Tề Vân Chi gật gật đầu, trong mắt ánh sáng lấp lánh.
Chim nướng trong lửa đã được Hứa Kình lật qua lại nhiều lần, khối bùn bên ngoài cũng đã nướng khô.
Hứa Kình dùng hòn đá gõ gõ, làm lớp bùn tách ra.
Bọc chim vừa được mở ra, một cỗ mùi thịt nồng đậm cùng nhau tràn ra, cho dù hai người đã ăn no hơn một nửa, khi ngửi được mùi thịt này lại đột nhiên lại đói bụng.
Hứa Kình dùng lá chuối gấp nhiều lần để cách nhiệt, đem lá chuối đã cháy vàng từ gỡ ra, đem thịt đã nướng chín bỏ lên trên chiếc lá chuối sạch bên cạnh.
Thịt chim bên trong tỏa ra mùi thơm nóng hổi, tấn công hai người bọn họ.
Hứa Kình dùng lá chuối, tách thịt chim thành cực nhanh, ra hiệu cho Tề Vân Chi đến, "Anh Tề, ăn đi lúc còn nóng."
Thịt chim rất dai rất khó gỡ rời.
Hứa Kình vô tình xé nát lá chuối, trên tay dính một ít nước thịt, hắn không nhịn được mút ngón tay.
Ngay khi nước thịt thơm ngon chạm vào đầu lưỡi, tất cả cảm giác thèm ăn của Hứa Kình đều được đánh thức.
Hắn không kịp lấy lá chuối cầm thịt chim, mà trực tiếp cho thẳng vào miệng cắn.
Thịt chim mềm, thơm, có vị mặn của muối đồng thời có cay của ớt, da chim thật mềm lại béo ngậy, ngon đến mức làm người khác muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên từ khi tỉnh lại, hắn thực sự cảm nhận được hạnh phúc rõ nhất.
Cả hai cùng nhau chia sẻ con chim to, xương đều nhai nát rồi nhấm nháp một lần, cuối cùng ngồi xuống gần đống lửa ôm bụng thở dài mãn nguyện.
Editor: NhânLê.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.