Hứa Kình đưa Lương Ái Quang cùng Lương Lương Tử về nhà của mình, mới đi được nữa đường thì gặp Lương Hóa Vũ cũng đang đi tìm hắn.
Vừa về đến nhà, Lương Ái Quang liền hỏi: "Tiểu Hòa, ông Ngu thật sự đem nhà cùng đất cho ngươi thuê?"
"Ừ." Hứa Kình gật đầu, "Đã ký hợp đồng rồi."
Lương Ái Quang cùng hai người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi về sau sẽ sống một mình sao?"
Hứa Kình nở nụ cười.
Lương Hóa Vũ im lặng một hồi, nói: "Ngươi phải nói trước với ta, ta sẽ thuyết phục mẹ để cho ngươi thuê nhà, như vậy còn có thể chăm sóc cho ngươi."
Hứa Kình vỗ vai hắn, không nói gì.
Mấy người đi theo Hứa Kình vào nhà, bởi vì trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ, nên không thể mời bọn họ uống nước chỉ có thể để bọn ngồi nói chuyện.
Lương Lương Tử nhìn xung quanh đánh giá nhà của hắn, một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Sao nơi này của ngươi cái gì cũng không có vậy?"
Hứa Kình không quan tâm, "Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai ta sẽ đi chợ Du Đồng để mua một ít đồ mang về."
"Vậy hôm nay ngươi ăn uống và nghỉ ngơi phải làm sao bây giờ."
"Tùy tiện ứng phó một chút là được rồi." Hứa Kình hỏi: "Các ngươi hôm nay đến đây có chuyện gì thế?"
"Cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói ngươi ra ở riêng liền đến nhìn xem." Lương Ái Quang có chút buồn, "Ngươi như thế nào không nói cho chúng ta biết, nếu không thì chúng ta đã đưa ngươi đi thuê một căn nhà khác tốt hơn rồi."
"Không sao, ta đây không phải cũng đã thuê được căn nhà tốt rồi sao?"
Lương Hóa Vũ nhìn hắn không muốn nói thêm, liền đổi đề tài khác: "Ngươi có phải hay không còn thuê đất?"
"Đúng vậy, có thuê hai mẫu đất cũng không tính là nhiều, về sau trồng một ít thức ăn dù sao chúng ta cũng tan học rất sớm."
"Ngươi học kỳ sau không phải nhảy lớp sao, sau đó thì thi vào trung học Nam Trần? Như thế nào lại có thời gian đi làm ruộng?"
"Chỉ là trồng chút rau mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian.
Các ngươi không cần lo lắng cho ta, trong lòng ta biết rất rõ."
Hứa Kình nói như vậy, bọn họ cũng không còn biết khuyên hắn như thế nào nữa.
Lương Lương Tử hỏi: "Ngươi thuê đất hiện tại tính trồng nhiều hay ít? Trồng cái gì?"
"Hôm nay chỉ trồng một ít bắp cải và củ cải, ngày mai ta sẽ trồng thêm ít mầm tỏi, hành tây, cải xanh cùng cà rốt."
Lương Hóa Vũ nói: "Trồng nhiều như vậy, ngày mai chúng ta qua đây giúp ngươi xới đất.
Nếu chỉ dựa vào một mình ngươi, thì không thể nào làm hết việc được."
Hứa Kình cười hỏi bọn họ, "Hôm nay, các ngươi không cần phải lên núi chặt củi sao?"
"Nhiều ngày không chặt cũng không sao, đã nói rồi sáng mai chúng ta sẽ tới đây giúp ngươi xới đất."
"Ta ngày mai phải đi chợ Du Đồng mua một ít đồ, nên buổi chiều hãy đi xới đất"
Lương Lương Tử khịt mũi, "Ngươi đi chợ thì cứ đi, chúng ta giúp ngươi xới đất là được."
"Như thế làm sao được?"
"Có cái gì không được? Ngươi trước kia đã giúp chúng ta ôn tập, còn dạy chúng ta làm bài tập về nhà nên không cần phải khách sao." Lương Lương Tử nghiêm túc, "Chỉ là xới đất mà thôi, cũng không nhiều việc nên đến buổi trưa liền xong, ngươi có thể yên tâm đi chợ."
Bọn họ kiên trì muốn giúp đỡ, nên Hứa Kình đành gật đầu đồng ý, trong lòng nghĩ ngày mai mua thêm ít đồ trở về đãi bọn họ.
Lương Hóa Vũ nhớ ra vội nói: "Ngày mai không phải là ngày họp chợ, nên cũng không có nhiều cửa hàng mở cửa, ngươi ngày mai muốn mua cái gì?"
"Kỳ thật cũng không mua gì nhiều, chỉ mua dầu, muối, giấm, gạo và một ít quần áo, cùng một ít dụng cụ mà thôi mua nhiều quá ta cũng không mua được."
Lương Hóa Vũ nói "Chắc chắn ngày mai ngươi sẽ không mua được những thứ này, trong khu sinh sống có nhà dì Song Hoa bán đệm cùng chăn bông đấy, còn những thứ khác nhà chúng nữa ta sẽ đem qua cho ngươi.
Còn quần áo đừng vội trước bọn ta cho ngươi mượn, dù sao ngươi còn thiếu thứ gì thì đi mượn trước đi.
Hứa Kình lắng nghe hắn nói cẩn thận nhớ kỹ, dự định trước tiên đi mua chăn nệm.
Ba người Lương Hóa Vũ đi về nhà, xem thử có cái gì có thể cho Hứa Kình mượn dùng tạm không.
Hứa Kình quay trở vào trong nhà đếm tiền, mấy ngày trước hắn còn dư hơn 280 khối, trả tiền thuê nhà cùng thuê đất đã dùng hết 160 khối, hiện tại trong tay chỉ còn lại 123 khối 70 xu.
Còn rất nhiều thứ phải mua, chỉ còn hơn 120 khối thì cũng không nhiều lắm, sau khi mua đồ thì chẳng còn lại bao nhiêu tiền.
Hứa Kình có chút lo lắng, vì đầu mùa xuân còn phải trồng trọt, phải đi học mọi thứ đều phải dùng tiền.
Trồng trọt cần phân bón, thuốc trừ sâu cùng hạt giống, chưa kể đi học còn phải nộp tiền học phí cùng nhiều thứ khác phải chi nữa.
Hứa Kình cân nhắc, ngoài ruộng cần phải chuẩn bị thật tốt để gieo hạt giống, có thể vào núi xem kiếm được chút tiền cùng tích phân hay không.
Nhà của dì Song Hoa cách trường tiểu học Nhân Nguyên không xa, Hứa Kình thường đi ngang qua nhà nàng để đến trường, hai người gặp mặt thường hay chào hỏi nhau.
Hứa Kình gõ cửa, người mở cửa chính là dì Song Hoa, nàng nhìn thấy Hứa Kình liền Kình ngạc hỏi:" Tiểu Hòa, cháu về lúc nào vậy? Nhanh vào nhà ngồi đi.
"
" Cháu mới trở về sáng hôm nay.
"Hứa Kình mỉm cười," Dì Song Hoa, dì nơi này có bán chăn bông không? "
" Có, nhưng mà chỉ còn chăn bông loại tốt thôi, dì cháu bảo tới đây sao? "Dì Song Hoa hỏi Hứa Kình rồi đưa cho hắn cốc nước" Cháu muốn chăn bông cỡ nào? "
" Dì nói cho cháu biết ở đây có cỡ chăn bông nào được không.
"
" Ta nơi này còn chăn bông dài hơn một mét năm nhân hai mét, cùng chăn bông dài hơn hai mét hai nhân hai mét tư, cháu muốn lấy cái nào? "
" Cháu..
"
" Cháu có thể dùng chăn dài hơn một mét năm nhân hai mét là được, chăn này dì đã dùng sáu cân bông để làm.
Nhà ta cũng dùng một cái chăn cỡ này, gần đến tết dùng chăn cỡ này đảm bảo đủ ấm.
"
" Giá cả như thế nào vậy dì? "
" Tất cả đều là dùng bông tốt làm ra, cũng gần đến tết nên dì cũng không lấy mắc ngươi, chỉ cần ba khối tám là được.
"
Hứa Kình hỏi:" Còn chăn bông dài hơn hai mét hai nhân hai mét bốn thì giá như thế nào dì? "
" Loại chăn bông này nặng khoảng mười hai cân rất dày và ấm áp, chăn này cũng không đắt chỉ cần bảy khối hai.
"
Hứa Kình nói" Dì Song Hoa, cháu mua một cái chăn bông to như vậy, dì có thể bớt cho cháu số lẻ được không.
"
Dì Song Hoa nhìn Hứa Kình thì thấy hắn đang nhìn mình chăm chú thì cười:" Tiểu tử nhà ngươi, cũng giỏi buôn bán quá đấy, được rồi dì bớt số lẻ cho, chờ chút dì sẽ mang chăn bông ra cho cháu.
"
Hứa Kình ngồi trên sô pha nhà nàng trải ra chăn bông, kiểm tra cẩn thận từ đầu đến cuối, thậm chí cả mặt trong cũng kiểm tra một lần.
Dì Song Hoa lắc đầu cười" Cháu cũng rất tỉ mỉ đấy, cứ yên tâm đi chăn của dì đều là chăn tốt.
Nếu có chỗ nào sai sót, cháu cứ trực tiếp đến gặp dì, dì sẽ hoàn lại tiền chăn bông cũng không cần cháu trả lại.
Chúng ta đều là người trong một khu, thầy chùa có thể chạy nhưng miếu không thể chạy được, dì sẽ không lừa cháu.
"
" Do cháu lần đầu mua chăn bông, nên cẩn thận chút vẫn hơn.
"Hứa Kình nói rồi lấy ra bảy khối đưa cho nàng.
" Lời này cháu nói cũng đúng, chăn bông này rất nặng dì sẽ đem qua nhà cho cháu.
"
Hứa Kình đánh giá một chút sức lực của chính mình, cái chăn bông lớn này bảo hắn ôm trở về nhà, có lẽ đến nửa đường sẽ không ôm nổi nữa.
Vì vậy, hắn nói:" Làm phiền dì rồi, mà dì nơi này có chiếu cùng nệm giường không? "
Dì Song Hoa cười" Có, tại sao lại không? Cháu tìm ta là đúng người rồi đấy, để tôi dẫn cháu đi nhìn xem.
"
Dì Song Hoa đưa Hứa Kình vào phòng trong, lấy ra vài cuộn chiếu từ sau cửa đưa cho Hứa Kình xem, sau đó xoay người lấy từ trong tủ lấy ra một xấp nệm.
" Có bao nhiêu đều ở đây hết cháu cứ chọn đi, nếu chọn được cái nào thì nói dì biết.
Bên này là nệm nhỏ dài hơn một mét năm nhân hai mét, còn bên này là nệm lớn dài hơn hai mét hai nhân hai mét tư, nệm nhỏ giá bốn khối hai lớn thì bảy khối sáu, đây đều là nệm dày và rất chắc chắn, đảm bảo dùng để đắp cũng không cảm thấy lạnh.
"
Hứa Kình sờ lên nệm thấy rất dày và mềm, thực sự rất tốt.
Hắn vui vẻ đưa tiền nói" Cháu muốn một cái nệm lớn.
"
Chiếc nệm lớn chỉ có màu đỏ cùng màu vàng, Hứa Kình do dự một chút liền chọn màu đỏ.
" Tiền cái chăn bông cháu đã trả, còn chiếu là một khối tám cùng nệm là bảy khối sáu, tổng cộng là chín khối bốn, dì cũng bỏ đi số lẻ cho cháu chỉ cần chín khối là được.
"
Dì Song Hoa hôm nay kiếm được mười sáu khối, trên khuôn mặt nàng tràn đầy vui mừng nhanh chóng buộc gọn nệm chiếu, nói với Hứa Kình:" Cái này rất nặng, cháu không ôm được đâu dì sẽ ôm qua cho.
"
" Vâng, vất vả cho dì rồi.
"Hứa Kình ôm cái chiếu, còn dì Song Hoa cầm cái nệm cùng chăn bông.
" Đều là người quen trong thôn, không cần để ý nhiều.
"
Dì Song Hoa nói với mẹ chồng đang ở trong bếp một tiếng rồi đi theo Hứa Kình ra ngoài.
Hứa Kình thấy nàng hướng nhà Lương Quốc Đào đi đến, liền nhắc nhở" Dì, cháu đang thuê nhà của ông Ngu ở bên này.
"
" Ta vừa nghe nói rằng cháu không sống với nhà dì nữa, đã chuyển ra ngoài không ngờ đó là sự thật.
Cháu như thế nào lại thuê nhà của Lương Học Ngu? Có phải ông ta lại lừa cháu không? "
" Không có.
"Hứa Kình cười" Cháu muốn thi trung học, nên dọn ra ngoài sống yên tĩnh một chút.
"
" Cũng đúng.
"Dì Song Hoa nhịn xuống không tiếp tục hỏi nữa, đến nhà Hứa Kình đem đồ đạc đặt xuống rồi rời đi.
Hứa Kình đã sớm lau sạch sẽ tấm ván giường, hiện tại chỉ cần giặt sách chiếu đem đi phơi khô là có thể trải lên giường rồi.
Đáng ra chăn bông cùng nệm cũng phải giặt, nhưng hiện tại trời lại lạnh cóng, không có máy giặt nên trong thời gian ngắn không thể khô được.
Đồ vật được trong nhà dì Song Hoa bảo quản rất tốt, chăn bông cùng nệm đều đặt trong tủ rất sạch sẽ, Hứa Kình trực tiếp sử dụng luôn.
Gió bắc rất khắc nghiệt, sau khi giặt sạch chiếu đem phơi một lát liền khô, sau khi hắn cùng Tề Vân Chi trải xong giường, nhưng có chút buồn vì không mua được gối nên cũng đành ngủ tạm một đêm vậy.
Cả một ngày chay bên ngoài, Hứa Kình rất mệt nên lên giường liền ngủ thiếp đi.
Tề Vân Chi ngủ ở bên cạnh vòng tay đem hắn ôm vào trong ngực.
Chiếc chăn bông mới thật ấm áp và mềm mại, cả hai người đều ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kình thức dậy theo thói quen, rửa mặt sạch sẽ sau đó đơn giản nấu cơm cùng canh trứng cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong cơm sáng, hắn cùng Tề Vân Chi đi đến chợ Du Đồng để mua thực phẩm và những đồ dùng cần thiết khác.
Khi mua được một giỏ những đồ linh tinh, Hứa Kình và Tề Vân Chi quay trở về bằng đường núi, sẵn tiện Tề Vân Chi dùng ná bắn trúng bảy con chim cùng hai con thỏ.
Hắn bảo hệ thống rà quét tia W bên trong, những con chim cùng thỏ này đều nằm trong giá trị an toàn, hắn để lại hai con chim cùng một con thỏ, phần còn lại đều bán cho hệ thống được 5, 7 tích phân, hiện tại hắn đã có 337, 7 tích phân.
Cách một ngàn tích phân còn hơi xa, nhưng vẫn có hy vọng.
Về đến nhà, Hứa Kình chỉ đơn giản đem đồ đạc cất đi liền cầm một cái thùng nhỏ đi ra ngoài ruộng.
Gió bắc rất hanh khô nên hắn phải đi tưới nước, xới đất thường xuyên để chờ hai ngày nữa sẽ trồng thêm ít gừng, tỏi và ớt cay.
Khi hắn đến gần ruộng, thì nhìn thấy có sáu bảy người đang cặm cụi nhổ cỏ cùng xới đất.
" Tiểu Hòa! "Lương Lương Tử nhìn thấy hắn liền đứng dậy vẫy tay.
" Sao các ngươi lại ở đây? "
" Đến giúp ngươi xới đất.
Hai mẫu đất lớn như vậy, chỉ một mình ngươi sao có thể xới hết được? "Đang là mùa đông nhưng lại nhìn thấy Lương Lương Tử lấy lấy tay lau mồ hôi trên trán, cười lên để lộ ra hàm răng trắng.
" Cảm ơn.
"Hứa Kình nhìn đất đã xới liền nói:" Mọi người đã làm nhiều rồi, việc còn lại cứ để cho ta tự mình làm.
"
" Không sao đâu, giúp người thì phải giúp tới cùng, rất nhanh bọn ta sẽ làm xong.
"Cả nhóm không ai đồng ý về nhà trước cả.
Hứa Kình đành phải cầm cuốc xuống ruộng cùng bọn họ làm việc.
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, hai mẫu đất mới xới xong, Hứa Kình nhìn bàn tay đang phồng rộp lên, nói với nhóm người Lương Lương Tử" Mọi người đi qua nhà ta ăn cơm đi, ta hôm nay mua rất nhiều đồ ăn ngon.
"
" Không cần, chỉ là xới đất mà thôi.
"Lương Hóa Vũ nói:" Ngươi cũng đã mệt mỏi cả một ngày, muốn ăn cơm lần sau chúng ta lại ăn, ngươi cũng nhanh trở về nhà đi.
"
Hắn sợ Hứa Kình giữ ở lại nên vội vàng vác cuốc lên nhanh chóng đi dọc bờ theo ruộng, còn lại mấy người khác cũng vác cuốc tươi cười đi nhanh về nhà mình.
Hứa Kình nhìn theo phía sau họ, trên môi không khỏi nở nụ cười.
Mùa đông năm nay đối với Hứa Kình cũng không dễ dàng gì, nhưng trong lòng hắn hiếm khi có cảm giác nhẹ nhàng.
Hắn mỗi ngày đều bận rộn chặt củi, săn bắn, làm ruộng, tìm dược liệu mãi đến hai mươi sáu âm lịch, Hứa Kình mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại có thể yên tâm nghỉ ngơi chuẩn bị đón năm mới.
Khoảng thời gian trước bọn họ đã hái rất nhiều dược liệu như rễ khỉ, kim quả lãm, thạch hộc..
cơ bản đều đã bị hái hết.
Hứa Kình liền miễn cưỡng hái một ít dược liệu có chứa tia W đem phơi khô, bỏ chung vào tổng cộng được ba cân hai.
Hứa Kình sợ bán dược liệu bị người khác phát hiện, liền đi khu vực khác xa hơn để bán.
Bên ngoài còn hơi tối, Hứa Kình mang theo Tề Vân Chi rời giường, đơn giản ăn bữa sáng liền mang giỏ lên lưng đi ra ngoài.
Hắn dự định đi đến khu Nam Trần để bán kim quả lãm (*), nhân tiện mua một ít hàng tết để đón năm mới.
(*) Kim quả lãm: Còn gọi là củ gió, sơn từ cô, kim ngưu đởm, kim khổ lãm, địa đởm.
Là một vị thuốc quý trong đông y mà rất ít người biết đến, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.
Khu Nam Trần có thể xem như là một thành phố, nơi này thịnh vượng hơn nhiều so với khu Du Đồng.
Hứa Kình đã đến đây hai lần nên có chút hiểu biết về khu vực sinh sống này.
Vừa vào khu Nam Trần, hắn đã đến ngay trung tâm kiểm định để kiểm tra kim quả lãm mà hắn mang theo.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận, Hứa Kình tìm một hiệu thuốc lớn đi vào.
Trong tiệm các dược đồng đang đứng nói chuyện với nhau, bên trong quầy có một thầy thuốc lớn tuổi đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên ở bên ngoài quầy.
Một dược đồng trẻ tuổi đi đến chào hỏi," Nhóc con, định mua cái gì sao? "
Hứa Kình lắc đầu," Ta đến đây bán dược liệu, không biết nơi này có thu mua dược liệu hay không? "
Dược đồng nhìn về phía vị thầy thuốc già ở trong quầy rồi mỉm cười." Mua, nhóc muốn bán dược liệu gì? "
" Bán một ít kim quả lãm.
"Hứa Kình đưa túi và giấy chứng nhận cho hắn xem," Tất cả chúng đều đã được kiểm tra tia W đều nằm trong giá trị an toàn.
Những kim quả lãm này đều do nhà ta hái từ trên núi về, chúng đều là kim quả lãm hoang dã, hiệu quả rất tốt.
"
Dược đồng lấy ra một trái kim quả lãm vừa nhìn vừa ngửi, xem qua xem lại liền mang đến quầy thuốc," Ông Trần, đứa trẻ này muốn bán kim quả lãm, ông xem thử đi.
"
Ông Trần một bên nghe người đàn ông nói chuyện, một bên cầm lấy chiếc túi thuận tay lấy ra kim quả lãm, ông cũng vừa nhìn vừa ngửi rồi bẻ một phần nhỏ cho vào miệng nếm thử.
" Mùi thuốc rất nồng đậm, hẳn là kim quả lãm hoang dã, ngươi hỏi hắn giá 36 khối một cân có bán không.
"
Hứa Kình ở một bên nghe như vậy liền gật đầu" Bán.
"
Ông lão mỉm cười và tiếp tục nói chuyện với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đột nhiên gọi Hứa Kình lại," Bạn nhỏ, ngươi lấy dược liệu này ở đâu vậy? "
" Từ trên núi hái xuống.
"Hứa Kình đứng lại, nhìn về phía hắn" Ta bán đều là dược liệu hoang dã.
"
Người đàn ông có chút vội vàng hỏi:" Dược liệu của ngươi có những loại nào? Có nhân sâm hay không? "
Hứa Kình trong lòng vừa động, trên mặt lộ ra vài phần do dự.
Nam nhân trung niên nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền vui mừng," Nếu ngươi có nhân sâm hoang dã thì hãy bán cho ta vài cây, người khác trả giá như thế nào ta cũng sẽ trả cao hơn 10%! "
Hứa Kình hỏi," Ngươi tìm kiếm nhân sâm làm gì? "
" Cha ta năm nay vừa trải qua một cuộc phẫu lớn nên nguyên khí bị tổn thương nặng, bác sĩ nói nếu không nghĩ biện pháp sợ rằng không qua khỏi năm nay.
"Nam nhân thở dài" Nếu ngươi thực sự có nhân sâm hoang dã, hãy bán cho ta vài cây, ta hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng đến ngươi.
"
Hứa Kình nhìn người đàn ông khuôn mặt hóc hác, nhưng ăn mặc rất sang trọng không giống như người không có tiền," Nhà ta đúng là có nhân sâm hoang dã, nhưng cách nơi này hơi xa nên ngày mai ta mới có thể đem đến đây, nếu ngươi thật sự muốn mua thì ngày mai hãy đợi ở đây, ta sẽ đến đây để tìm ngươi.
"
Người đàn ông hưng phấn nói:" Chờ ngày mai làm gì? Hôm nay liền đi, nhà ngươi bao xa ta lái xe đưa ngươi đi! "
Hứa Kình ngạc nhiên nhìn hắn.
Những năm này do ảnh hưởng của tia W, nên kim loại cực kỳ nhạy cảm với tia W và chúng có thể chứa cùng phát ra tia W.
Hiện nay, tất cả các kim loại đều đã qua cải tạo, bên trong có thêm nguyên liệu chống tia W, vì vậy chúng rất đắt tiền.
Hứa Kình đã đi đến khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, đó làm một khu vực lớn nhưng có rất ít người có khả năng lái xe, hầu hết mọi người đều đi xe đạp hoặc đi bộ.
Hứa Kình không nghĩ tới người này vừa nói sẽ lái xe chở hắn, xem ra không phải người giàu có thì cũng là có chức quyền.
Người đàn ông nhìn Hứa Kình liền nói:" Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ mời ông Trần của Thọ Duyên Đường cùng đi với chúng ta, ta thật sự không phải là người xấu sẽ không lừa ngươi! "
Hứa Kình gật đầu" Được.
"
Dược đồng cầm kim quả lãm của Hứa Kình đi kiểm tra và cân, Tề Vân Chi làm việc rất cẩn thận nên kim quả xử lý rất sạch sẽ, màu sắc đồng nhất nhìn thập phần bắt mắt.
Dược đồng sau khi kiểm tra xong liền đưa cho Hứa Kình 115 khối hai.
Hứa Kình thu tiền cẩn thận cất đi, trong lòng cũng có chút nhẹ nhàng.
Hắn hiện tại trong tay có hơn hai trăm khối, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không cần vay tiền người khác.
Người đàn ông trung niên thấp thỏm chờ đợi hồi lâu, vừa thấy hắn đã giải quyết xong liền giục:" Nhanh lên nhóc con, thời gian không còn sớm.
"
Hứa Kình mang giỏ lên lưng kéo theo Tề Vân Chi mà không ai nhìn thấy, leo lên ngồi vào sau xe của người đàn ông trung niên.
Vị thầy thuốc lớn tuổi rất có hứng thú với nhân sâm của Hứa Kình, cũng leo lên xe ngồi gần người đàn ông trung niên ở phía trước.
Hứa Kình trong tay không có nhân sâm nhưng hệ thống thì có, Hứa Kình nhớ rõ giá của nhân sâm ngàn năm khoản là 62 tích phân, giá nhân sâm trăm năm khoản 27 tích phân, nếu so với các mặt hàng khác thì giá của nhân sâm này thực sự rất thấp làm hắn cũng khó tin.
Hệ thống hình như chỉ tập trung vào năng lượng sinh học có trong thực vật, mà không quan tâm đến dược liệu có quý hay không.
" Bạn nhỏ, nhà ngươi ở đâu? "
" Khu Nhân Nguyên.
"
" Này, khu sinh sống này ta biết, địa hình và khí hậu ở nơi này rất tốt.
"Người đàn ông trung niên vừa lái xe vừa trò chuyện với Hứa Kình," Các ngươi ở xung quanh các ngọn núi, có phải hay không hái được rất nhiều dược liệu? "
" Không phải, dược liệu cũng rất khó tìm các ngọn núi ở xung quanh toàn dã thú, nên một ngày cũng không thể hái được bao nhiêu dược liệu.
"Hứa Kình nhìn ở phía trước, nói:" Hái dược liệu rất vất vả, nếu không cẩn thận thì sẽ bị té ngã hoặc gặp phải lợn rừng cùng sói hoang thì tính mạng cũng khó giữ.
"
Người đàn ông trung niên cười ngượng," Điều này cũng đúng.
"
Hứa Kình cũng không thích nói chuyện, vì vậy người đàn ông trung niên liền quay đầu lại nói chuyện với ông Trần.
Hứa Kình không quan tâm đến họ, yên lặng dựa vào Tề Vân Chi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tề Vân Chi vươn tay ôm lấy hắn, để hắn dựa vào càng thêm thoải mái hơn.
Kể từ khi khu Nhân Nguyên được thành lập đến nay, chỉ có vài người là được nhìn thấy ô tô.
Vừa nhìn thấy xe, hầu hết mọi người đều đi ra xem náo nhiệt, họ đoán già đoán non xem là ai phát tài rồi trở về quê.
Chờ đến khi nhìn thấy xe đậu trước nhà Hứa Kình vừa thuê, rất nhiều người ngạc nhiên hỏi" Thịnh Hòa, đây là cha ngươi sao? "
" Không phải.
"Hứa Kình lắc đầu mang theo người đàn ông trung niên cùng ông Trần vào nhà," Hai người ngồi đi, ta đi lấy nhân sâm.
"
Hứa Kình về phòng ngủ, khóa cửa cẩn thận gọi ra hệ thống nhỏ giọng nói:" Hệ thống, ta muốn mua một cây nhân sâm trăm năm.
"
Màn hình hệ thống liền xuất hiện ra cây nhân sâm trăm năm," Tổng cộng 27 tích phân, có mua hay không.
"
" Mua.
"Hứa Kình gật đầu.
Ánh sáng ba chiều sáng lên, cây nhân sâm lập tức rơi xuống.
Hứa Kình nhanh chóng bắt lấy cây nhân sâm vào trong tay.
" Có muốn tiếp tục giao dịch không? "
" Không, mở ra chế độ ẩn đi.
"
Hứa Kình nói, từ trong phòng tìm ra một mảnh vải bọc lấy cây nhân sâm, đem ra cho người đàn ông trung niên và ông Trần xem.
Người đàn ông trung niên nhìn qua một lượt trước, sau đó kích động đưa qua cho ông Trần xem thử.
Ông Trần cầm lên xem xét kỹ hơn, cuối cùng không nhịn được liền tán thưởng:" Một cây nhân sâm tốt, ít nhất cũng được vài chục năm rồi.
"
Hứa Kình nhìn ông nói:" Không phải vài chục năm mà là trăm năm.
"
Vị thầy thuốc cười tủm tỉm, không trả lời mà chỉ là cầm cây nhân sâm cẩn thận xem xét cùng thưởng thức.
Hứa Kình nhìn về phía người đàn ông trung niên," Năm ngoái ta bán một cây nhân sâm bảy mươi tuổi họ trả ta 240 khối.
Nhân sâm này là một loại thuốc bổ tuyệt vời, cứ mười năm thì hiệu quả lại tăng lên, không biết ngươi định trả ta bao nhiêu.
"
Người đàn ông trung niên vẫy tay vui vẻ nói:" Trước tiên chúng ta hãy đi kiểm tra, để xác định hàm lượng tia W trong nhân sâm của ngươi, nếu hàm lượng tia W thấp hơn giá trị an toàn thì giá cả cũng dễ dàng thương lượng! "
Hứa Kình gật đầu, nhận lại nhân sâm từ tay ông Trần dùng vải bọc lại.
Sau khi hỏi ý kiến Hứa Kình, người đàn ông trung niên lái xe đưa Hứa Kình cùng ông Trần trở lại khu Nam Trần.
Bọn họ trực tiếp đi đến cơ quan kiểm định, để kiểm tra hàm lượng tia W có trong nhân sâm trên tay Hứa Kình.
Hứa Kình trước khi vào cửa, trong lòng có chút lo lắng khi nghĩ đến cây nhân sâm.
Hắn liền đi ở phía sau vội vàng gọi ra hệ thống, nhẹ giọng yêu cầu nếu hàm lượng tia W trong cây nhân sâm được kiểm tra bằng không thì hãy điều chỉnh hàm lượng tia W bên trong rất thấp là được.
Sau khi đã vào cửa Hứa Kình vẫn rất căng thẳng, hắn không rõ hệ thống có thể hay không khống chế được máy kiểm tra đo lường, kết quả không làm hắn thất vọng mọi thứ đều như ý.
Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết, nhìn về phía cây nhân sâm cười vui vẻ:" Ta cũng không nói nhiều, ngươi bán cho ta cây nhân sâm này giá 600 khối thì sao? "
Hứa Kình im lặng không trả lời.
Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt của hắn lại tăng giá," 650 khối! Giá này đã rất cao rồi, không tin thì ngươi có thể hỏi ông Trần, toàn bộ khu Nam Trần này sẽ không có ai mua giá cao hơn so với ta đâu.
"
Hứa Kình nhìn hắn nói:" Ngươi nói, đây là dược liệu tốt để người.
"
" Đúng vậy.
"Người đàn ông cắn răng," Bảy trăm khối, nhiều nữa ta cũng không thể mua được.
"
" Đồng ý."
Người đàn ông cầm lấy nhân sâm giữ cẩn thận, rồi đưa Hứa Kình đến ngân hàng lấy tiền.
Hứa Kình lặng lẽ dùng hệ thống rà quét tất cả số tiền và chắc chắn rằng không có đồng tiền giả nào, sau đó hắn gật đầu cả hai bên liền thanh toán xong.
Hiện tại, Hứa Kình có trong tay hơn 922 khối, đây là một khoản tiền rất lớn!
Ps: Chương này dài quá lun ah mn!.