Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 83: Mèo săn mồi




Sáng sớm.
Ăn qua loa bữa sáng là món châu chấu còn thừa xong, Tân, Huyền Linh và An Nhiên tất bật sắp xếp đồ đạc cần thiết vào trong ba lô. Chuyến đi lần này có thể sẽ mãi không về lại đây nữa nên mọi người cố gắng mang nhiều nhất có thể, nhưng phải đảm bảo là ba lô không quá chật, nặng nề. Chia đều những vật dụng quan trọng hôm qua lấy được từ cửa hàng đồ phượt cho vào ba lô xong, hắn cố gắng mang hết đi số thực phẩm ít ỏi còn xót lại.
Một lát sau, thu xếp xong xuôi, hắn đeo ba lô lên vai, cùng với hai mẹ con Huyền Linh và con Lu đi ra ngoài cổng phòng trọ. Nhìn ngắm toàn bộ dãy trọ một lát, hắn khẽ thở dài một hơi rồi dứt khoát quay đầu lấy bản đồ ra, đọc tọa độ, xác định phương hướng trong la bàn. Biết được phải đi hướng nào xong, hắn rút cái rìu ra rồi lặng lẽ cất bước. Theo sát phía sau hắn là hai mẹ con, còn con Lu đi cuối cùng như mọi khi.
Hôm nay, thời tiết khá đẹp, không có nắng, nhưng mây đen cũng không quá dày đặc, trời hửng sáng và nhiệt độ tăng lên ấm áp hơn trước kia rất nhiều. Dẫn đầu đi phía trước, Tân cố gắng đẩy nhanh tốc độ lên cao nhất có thể, bởi quãng đường đến “Khu an toàn” rất xa, lại vòng vèo khó đi. Hắn hi vọng có thể sớm đến đích trong ngày, bởi lang thang bên ngoài càng lâu thì độ nguy hiểm sẽ càng lớn.
Xuyên qua nhiều ngách nhỏ, khe hẹp, hay đống đổ nát rậm um cỏ, cuối cùng hắn cũng đi ra được đến đường lớn dẫn vào nội thành. Nhớ đến đám “Bướm quỷ” trú ngụ ở những đống đổ nát hai bên đường, hắn vội vàng cùng với hai mẹ con An Nhiên tìm hoa lạ lần trước vặt, bóp nát rồi thoa vào quần áo khắp cơ thể. Mặc dù, chỗ này không phải là đoạn đường nguy hiểm kia, nhưng cẩn thận là không có gì thừa cả.
Bôi cho con Lu xong, cả bọn lại nhanh chóng cất bước lên đường. Đến khu vực này, hắn thấy loáng thoáng đằng xa bắt đầu xuất hiện bóng dáng quái vật “Nấm đầu người”. Ở phía sau, nghe con Lu liên tục gầm gừ cảnh báo, hắn biết rằng đã đến khu vực nguy hiểm nên bảo hai mẹ con Huyền Linh cầm chắc vũ khí, cảnh giác, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống bất ngờ. Đội hình di chuyển được sắp xếp lại, tất cả dàn hàng ngang bước đi, Huyền Linh và An Nhiên ở giữa, còn hắn và con Lu mỗi người ở một bên.
Không phải đợi lâu lắm, cả nhóm đi được thêm khoảng một trăm mét, xuất hiện trong tầm nhìn của đám quái vật là bọn chúng ồ ạt xông lên tấn công. Bình tĩnh quan sát, nhận thấy tất cả chỉ là mấy con quái loại bình thường và sơ khai, hắn liền để hai mẹ con Huyền Linh chiến đấu với bọn chúng, rèn luyện khả năng cận chiến. Đứng ở bên cạnh lược trận, hắn không tham gia tấn công mà chạy vòng quanh chỉ đạo trực tiếp, chỉ ra yếu điểm, làm mẫu để hai người vận dụng đòn đánh một cách hiệu quả nhất. Chỉ có con Lu là nhàn nhã, nó chỉ việc trèo lên một chỗ cao cảnh giới, sẵn sàng báo động nếu có biến cố bất ngờ xảy ra.
Mất một khoảng thời gian kha khá để giải quyết hết lũ quái vật và tiếp tục lên đường, nhưng hắn cảm thấy nó đáng giá. Vì hai mẹ con An Nhiên sau mỗi lần thực chiến thế này, các đòn thế chiêu thức được họ tiếp thu rất nhanh, và dần dần biến nó thành một thứ bản năng, phản xạ tự nhiên của cơ thể. Tuy chưa thể so với hắn, nhưng cơ bản cả hai đã có thể tự vệ. Sau trận chiến này, hắn cũng biết thêm được sự lợi hại của vú khĩ mới. Thanh đao làm bằng thép không gỉ này rất sắc bén, đằm tay, vô cùng phù hợp với Huyền Linh và An Nhiên.
........................
Vừa di chuyển, vừa rèn luyện cho hai mẹ con Huyền Linh, chẳng mấy chốc mà thời gian buổi sáng qua đi. Cả bọn lúc này đã cách nhà trọ một khoảng cách khá xa, rời bỏ con đường lớn, bước vào khu có nhiều tòa nhà chung cư cao tầng chọc trời, văn phòng địa ốc lớn. Đám quái vật “Nấm đầu người” ở khu này bắt đầu đông lên, tuy là quái loại bình thường, nhưng cả bọn cũng không dám tự nhiên trêu chọc. Nếu bất đắc dĩ phải đối mặt, hắn và con Lu sẽ tham gia tấn công cùng để kết thúc trận chiến một cách chóng vánh.
Ẩn nấp trong một chiếc xe Bus han gỉ đỗ bên cạnh đường, bị cây cỏ và dây leo bao phủ gần hết, Tân móc trong lô ra bịch thức ăn được gói kỹ lường bằng giấy báo. Chia đều ra ba phần khác nhau, hắn phân phát cho hai mẹ con Huyền Linh và con Lu rồi mọi người gấp gáp ăn uống. Bữa trưa của cả bọn là cơm nắm, ăn cùng với châu chấu rang, thịt hộp và khoai tây luộc. Nốt bữa này thì số thịt châu chấu rang giàu năng lượng cũng hết, trong ba lô chỉ còn lại đồ khô, bữa tiếp theo chắc chắn là cả bọn ăn sẽ không đủ no. Cho nên, trước khi trời tối, hắn hi vọng cả nhóm có thể đến được “Khu an toàn”. Nhưng hiển nhiên việc đó sẽ không dễ dàng như hắn muốn.
Ngồi ở hàng ghế cuối của xe Bus, hắn vừa ăn vừa cau mày nhìn qua lớp kính mờ đục về con đường trước mặt. Cách không xa chỗ này, khoảng gần chục mét về phía trước, hắn thấy loáng thoáng bóng dáng quái vật “Nấm đầu người. Bọn chúng có số lượng rất đông, đứng tụ tập cùng nhau chặn luôn con đường đi sắp tới của hắn. Đa số là quái thường, một vài con là nửa biến dị, hắn chưa thấy con quái biến dị hoàn toàn nào trong đàn. Xem ra, quái vật biến dị được hoàn toàn không phải là dễ, trước kia hắn phải đen đủi lắm mới gặp nhiều như vậy. Cũng phải thôi, nếu có con quái biến dị hoàn toàn ở đây thì đàn quái cũng sẽ không đứng ở chỗ thoáng thế này mà đã ẩn nấp ở đâu đó.
Diệt quái thường đối với cả nhóm bây giờ không có bao nhiêu khó khăn cả, nhưng nếu quá đông thế này thì hắn không thể không đi vòng. Như vậy, quãng đường tới mục tiêu sẽ dài hơn, phần trăm gặp sự cố không may cũng tăng lên, hắn không muốn việc đó xảy ra nên cố gắng tìm xem có điểm đột phá nào không để di chuyển lén lút qua.
Sau một hồi quan sát, hắn nhận ra nếu chỉ ngồi trong ô tô thì sẽ không nhìn được gì cả, cần phải leo lên một chỗ cao để lấy tầm nhìn bao quát. Muốn đi vòng thì cũng phải biết lối đi như thế nào nên việc này là cực kì cần thiết hắn phải làm ngay bây giờ.
Ăn xong, hắn mở chai nước đưa lên miệng tu ừng ực cho xuôi cơm. Uống được lưng chai đỡ khát, hắn liền lấy một cái bát nhôm to trong ba lô ra, đổ đầy nước vào đó rồi đưa đến trước mặt con Lu cho nó uống nước. Nhìn Huyền Linh và An Nhiên vẫn còn ăn chưa xong, hắn khẽ lên tiếng:
- Em với cháu cứ ăn rồi ngồi nghỉ trong xe nhé... Anh ra bên ngoài nhìn một lát...
Nghe hắn nói, hai mẹ con gật nhẹ đầu không đáp rồi tăng tốc ăn nhanh cho hết khẩu phần lương thực của mình. Trên quần áo, mặt, cánh tay của hai người lúc này bám đầy máu đông và thịt vụn, bốc mùi hôi thối đáng sợ, nhưng như vậy cũng không làm hai mẹ kinh tởm lúc ăn. Sau buổi sáng điên cuồng chém giết, chứng kiến những hình ảnh máu me, ngửi mùi thịt thối, hai người đã trơ hết cảm xúc về mấy thứ này. Mặc dù nhìn cả hai có chút thảm, nhưng hắn biết như thế là tốt để hai người có thể sống xót được với hiện thực khốc liệt bây giờ.
Giắt thanh đao vào thắt lưng, hắn nắm chặt cái rìu đi tới cửa phụ ở giữa xe Bus. Đưa tay, hắn vừa sắp sửa đẩy cửa bước ra ngoài thì dị biến phát sinh.
- Thịch... – Đột nhiên trên nóc xe Bus xuất hiện chấn động nhẹ như có vật gì đó rơi xuống khiến cho cả xe rung rinh lên.
- Thịch... Thịch... Thịch... – Rồi không để mọi người kịp phản ứng, chưa đến một giây sau đó liên tiếp nhiều chấn động giống như vậy trên nóc xe Bus.
Chạy vội vào trung tâm xe Bus, đứng chắn trước mặt hai mẹ con Huyền Linh, hắn rút thanh đao ra, một tay nắm rìu vào tư thế phòng thủ sẵn sàng đối mặt mọi tình huống. Thấy hắn phản ứng như vậy, con Lu liền lập tức lại gần chân hắn, xù lông lên cảnh giác. Còn hai mẹ con An Nhiên thì dừng ăn, rút thanh đao ra đứng lên đề phòng.
Đảo mắt một vòng, rất nhanh hắn phát hiện vật gì gây ra động tĩnh này. Chỉ thấy từ trên nóc xe Bus liên tục phi xuống những con thú to lớn, rồi điên cuồng tăng tốc lao đến chỗ đàn quái vật “Nấm đầu người”. Nheo mắt nhìn kĩ, hắn phát hiện ra mấy con thú này thực chất là những con mèo nhưng kích cỡ lại to lớn không khác gì con hổ. Lập tức chạy đến cuối xe, hắn nhổm đầu nhòm qua tấm kính xem lũ mèo định làm gì. Ở bên cạnh, hai mẹ con Huyền Linh cùng với con Lu cũng nhanh chóng bám theo hắn.
Trong tầm mắt tò mò của cả bọn, chỉ thấy đàn mèo tiếp cận đàn quái vật xong, liền nhanh như chớp, mỗi con vồ lấy một con quái rồi quật ngã xuống. Sau đó, bọn chúng dùng cái miệng to như chậu máu của mình ngoặm đứt đầu con mồi. Hạ gục con mồi xong, đàn mèo lập tức tha cái xác rồi điên cuồng chạy trống theo hướng ngược lại với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
- GRAOOO.... GRUUU...
- Uỵch... Uỵch... Uỵch...
Đến khi đám quái vật kịp phản ứng, rống lên rồi điên cuồng đuổi theo thì đàn méo đã chạy được một khoảng cách khá xa rồi.
Nhìn đôi mắt đỏ rực khát máu cùng hàm răng sắc nhọn to lớn của mấy con mèo chạy gần về đây, Tân khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Lập tức kéo hai mẹ con An Nhiên nằm xuống, ẩn nấp bên dưới ô tô, hắn quay ra quát khẽ con Lu im lặng không gầm gừ nữa. Những con mèo này không còn là mèo bình thường nữa rồi, nhìn tốc độ bọn chúng săn mồi, hắn biết được là không hề dễ đối phó tí nào nên không muốn chạm mặt. Nếu chỉ có hắn và con Lu thì không sợ bọn chúng, nhưng thêm hai mẹ con An Nhiên thì không được.
- Bành... Bành... Bành... – Đàn mèo lại một lần nữa quay lại theo hướng cũ là tha con mồi nhảy lên nóc xe Bus, rồi nhảy tiếp đi đâu đó khiến cho cả cái xe chấn động dữ dội.
- Uỵch.... Uỵch... Uỵch...
- GRAOOO... GRUUU...
Khoảng nửa phút sau, đàn quái vật “Nấm đầu người” mới chạy đến chỗ này, nhưng có lẽ nhìn thấy đàn mèo chạy mất hút lên bọn chúng dừng lại rồi điên cuồng rống lên giận dữ.
Không dám thở mạnh, Tân ra hiệu cho mọi người giữ im lặng rồi từ từ bò lại gần chỗ thức ăn hai mẹ con An Nhiên vừa ăn giở lúc nãy. Gói lại cẩn thận xong, hắn cất vào trong túi áo khoác rồi ngồi yên chờ đợi.
Trong khi đó, đàn quái vật lúc này đã đến sát bên cạnh xe Bus, tiếng gào rú của bọn chúng vang lên liên tục. Thỉnh thoảng, có một vài con còn đập vào xe phát ra âm thanh bành bành, gây chấn động dữ dội. Mấy giây sau, tiếng cào két két vang lên ghê rợn, có vẻ như bọn chúng muốn trèo lên nóc xe Bus đuổi theo đàn mèo.
Yên lặng chờ đợi, sau một hồi bị tra tấn thần kinh thì cuối cùng, âm thanh gào rú của đám quái vật cũng yếu dần đi, rồi không có con nào va chạm vào xe Bus nữa. Cảm thấy bọn chúng đã rời khỏi, hắn nép sát vào thành xe, rồi chậm dãi nhổm đầu lên hé mắt ra ngoài quan sát. Thấy đàn quái vật đang quay lại chỗ cũ của bọn chúng, hắn thở phào một hơi trong lòng.
Đi một vòng trong xe Bus, hắn nhổm đầu qua tất cả các ô cửa kính hé mắt xem còn con quái nào còn xót lại không. Xác định chắc chắn không còn con quái nào gần đây, hắn ra hiệu an toàn cho hai mẹ con Huyền Linh, để họ chui ra khỏi gầm ghế. Đi tới cuối xe, hắn móc ra chút thức ăn còn xót lại đưa cho hai người rồi ngoái đầu chăm chú quan sát đàn quái vật tiếp.
Một lát sau, thấy đàn quái lại ổn định như lúc đầu, và hai mẹ con Huyền Linh cũng ăn uống xong, hắn ra hiệu cho mọi người gom đồ, đeo ba lô, rồi lén lút bước ra khỏi xe Bus. Nấp phía đầu xe, tránh đi tầm nhìn của đàn quái, hắn ngẩng đầu đánh giá nóc xe Bus xem tại sao đàn mèo lại nhảy vào đó đi săn mồi. Nhìn thấy cách một đoạn, ngay phía trên nóc xe là tòa nhà biệt thự có mái thoải thấp, hắn liền hiểu vì sao.
Đảo mắt một vòng xung quanh, nhìn thấy gần đầy có cột phát sóng, hắn liền quay người dẫn cả bọn đi đến hướng đó.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.