Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 155: Cho những lúc thế này…




Trong khi Tân ra ngoài để kiếm thêm đồ thì ở lại nơi tạm trú, Huyền Linh cũng bắt đầu chế biến thịt lợn.
Ban đầu, khi nhìn thấy những miếng thịt ngon thế này, ý tưởng đầu tiên nhảy ra trong đầu của Huyền Linh là nướng. Đồ nướng ăn thơm ngon mà lại đơn giản, dễ làm, cũng không cần yêu cầu quá cao gì về dụng cụ cũng như là gia vị. Thế nhưng, sau khi chuẩn bị làm một lúc thì cô lại nghĩ lại. Muốn ăn đồ nướng phải yêu cầu có bếp nướng cơ. Bếp điện hoặc bếp than hoa, nếu không thì phải chất củi đốt lửa lấy than hồng chứ hiện tại chỉ có mỗi một cái bếp ga thế này thì không làm được.
Thực sự thì điều kiện hiện tại để chất một đống củi lửa cũng không khó. Căn nhà này có khá là nhiều đồ gỗ có thể phá ra làm củi được. Nhưng khi chất củi thì việc thoát khói lại trở thành nan đề. Bọn nó đã phải cất công leo lên thật cao, chui vào trong một căn phòng kín mít chỉ để cho mùi vị của thức ăn đỡ tỏa ra bên ngoài. Bây giờ mà còn đòi chất củi đốt bên trong nữa thì không bị ngạt khói chết thì cũng sẽ biến mọi cố gắng từ đầu đến giờ của cả bọn thành vô nghĩa.
Suy đi tính lại một chút, Huyền Linh còn nghĩ đến cả việc muốn nướng được một miếng thịt nướng thật ngon thì phải có thời gian tẩm ướp gia vị. Lại còn phải dùng miếng thịt đủ lớn. Ban đầu hơ lửa mạnh để cháy xém phần vỏ ngoài, sau đó nướng lửa nhỏ để chín kĩ phần bên trong. Chỉ có như thế thì mới có thể nướng được ra miếng thịt ngon nhất, cắn vào một cái là cảm thấy phần vỏ ngoài cháy thơm giòn rụm còn phần bên trong vẫn giữ được nguyên sự mềm mại với nước thịt đậm đà. Mà muốn nướng được như thế thì tốn thời gian quá.
Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi. Nếu mà muốn trở về khu an toàn trước khi trời tối như mọi hôm thì muộn nhất là đến bốn giờ rưỡi là phải lên đường trở về. Tính còn hơn một tiếng, mới thấy qua thì tưởng là nhiều nhưng thực ra là không đủ đâu. Với lại trong cái khoảng thời gian này đâu chỉ là ăn và nấu ăn thôi đâu, trở về cũng là một chuyến hành trình dài và bọn nó cũng cần phải chuẩn bị bao nhiêu là thứ nữa chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Huyền Linh quyết định bỏ qua món nướng. Chẳng mấy khi có mớ thịt ngon như thế này, đã muốn nấu món gì thì Huyền Linh muốn làm cho nó hoàn mĩ nhất, không qua loa để khỏi phải cảm thấy có lỗi với người ăn và cả nguyên liệu nấu ăn của mình.
Vậy là cô gái liền hướng mục tiêu để nhứng món ăn đơn giản và có thể chế biến nhanh trong thời gian ngắn. Ví dụ như là thịt luộc chẳng hạn.
Trước tiên, Huyền Linh bật bếp ga và bắc lên một cái nồi lớn. Gom mấy chai nước khoáng của cả nhóm đổ hết vào và bắt đầu đun. Để mặc kệ cho nồi nước dần sôi, cô quay ra sơ chế phần thịt lợn.
Thịt lợn luộc ngon nhất, Huyền Linh chọn phần bắp chân giò. Cắt dọc theo thớ cơ để xả tảng thịt lớn ra thành nhiều khối vừa phải để tí nữa luộc cho nhanh chín, sau đó rửa sạch bằng nước muối pha loãng. Nước rửa thịt này cô lấy từ một cái bình nước khoáng 19 lít còn nguyên tem mà cả nhóm tìm thấy ở trong chính căn nhà này.
Căn nhà này được xây theo kiểu nhà để ở nhưng trước tận thế nó lại được dùng để làm văn phòng thì phải bởi vì bên trong không hề có các đồ nội thất gia đình như giường, tủ kính hay bàn trang điểm mà thay vào đó là rất nhiều bộ bàn ghế văn phòng, rất nhiều tủ đựng giấy tờ và rất nhiều máy lọc nước khoáng. Nước trong các máy lọc nước khoáng còn có rất nhiều, nhưng do không còn đóng kín nữa nên để cho cẩn thận, bọn nó vẫn bảo nhau là đừng động đến thì hơn. Lấy ra rửa tay rửa mặt thì được chứ để uống hay để nấu ăn thì thôi đừng. Chỉ có một bình còn nguyên tem là có thể an tâm sử dụng, Tân hắn cũng chạy ra ngoài để kiếm thêm nước rồi.
Thịt rửa kĩ thì để ra rổ cho ráo nước, Huyền Linh quay ra tranh thủ bóc vỏ hành. An Nhiên và Thương cũng ngồi bên cạnh phụ bóc vỏ hành vỏ tỏi, cạo vỏ gừng hay nhặt nhạnh vài loại rau cỏ linh tinh khác. Những thứ này đều là hái được trong suốt chuyến đi này. Thành phố bây giờ hay lắm, rất nhiều bờ hiên hay nóc nhà đều biến thành vườn rau sạch cả. Những dự án trồng rau tự túc cấp hộ gia đình mà mấy bà vợ nội trợ trước tận thế rất thích làm bây giờ đều thành công rực rỡ, chỉ là rau mọc lên đó còn người không biết đã ở nơi đâu.
Chẳng mấy chốc thì nồi nước sôi, Huyền Linh liền cho thịt vào, kèm thêm vài củ hành ta, mấy lát gừng tươi và một mẩu muối trắng. Nhưng thứ này sẽ khiến cho nước luộc thích trong hơn, và cả miếng thịt cũng có vị ngọt thanh, không còn hôi nữa.
Trước kia, khi nấu thịt lợn thì cô thường phải trần qua nước sôi trước nhằm loại bỏ bớt tạp chất và bụi bẩn đi, cũng để cho nước luộc sau trong hơn và có mùi thơm thanh ngọt bởi vì thịt lợn nuôi công nghiệp rất hay có một chút mùi vị tanh hôi nếu không làm như thế. Nhưng lần này thì khác, con Lợn Giáp Gai này Huyền Linh có thể đảm bảo nó sinh trưởng sạch một trăm phần trăm.
Có thể trước tận thế nó chỉ là một con lợn nuôi công nghiệp bình thường, nhưng sau khi trải qua biến dị và còn sống sót trong hoàn cảnh tự nhiên hoang dã suốt một thời gian dài thì chất thịt của nó cũng đã biến khác rất nhiều. Không chỉ có nó, mà hầu hết các loài động thực vật sinh trưởng sau tận thế mà Huyền Linh đã biết đều giống như vậy, hương vị tốt hơn, sản lượng cao hơn mà giá trị dinh dưỡng cũng gia tăng mấy lần.
Thế nên, đối với thịt lợn sạch thì có thể bỏ qua bước trần nước sôi cũng được. Thịt không hề bị hôi mà còn tránh làm thất thoát giá trị dinh dưỡng có trong miếng thịt.
Cũng đợi nước sôi mới thả thịt vào vì theo Huyền Linh, luộc theo cách này sẽ khiến thịt lợn giữ lại được nhiều nước chất ở bên trong miếng thịt hơn. Nếu so sánh với cách luộc cho thịt vào từ khi nước còn chưa sôi thì nước luộc sẽ kém ngọt hơn một tí, nhưng mà bản thân miếng thịt sẽ lại ngọt hơn và thơm hơn một chút.
Thịt lợn sẽ luộc khoảng độ năm đến mười phút. Trong khoảng thời gian này, Huyền Linh thi thoảng để ý hớt bọt ra cho nước thịt trong và tranh thủ chuẩn bị luôn món tiếp theo mà mình sẽ nấu.
Tim heo xào nấm.
Tim của con Lợn Giáp Gai rất lớn. Vốn đã bị thằng Tân xả ra làm mấy khối để tìm kết tinh năng lượng, bây giờ gom chung để vào một chỗ cũng được cả rổ đầy. Huyền Linh chọn lấy mấy khối, cỡ hơn một nửa ra để rửa sạch, thái lát, thấy được lưng một bát tô thì tạm thôi vì nhiều quá sẽ khó xào. Mấy cái nồi, cái chảo kiếm được trong tòa nhà này vốn cũng không to lắm, không thể nào sánh được với chảo chuyên dụng trong quán ăn nên không thể nào thao tác thoải mái một lượng nguyên liệu lớn cùng một lúc được. Hơi có chút bất tiện nhưng ở cái thời đại này, hoàn cảnh như vậy thì cũng chấp nhận thôi.
Nấm xào kèm thì là loại nấm bông mà cả bọn thu thập hồi sáng. Những cây nấm trắng muốt, mũ nấm dạng cầu tròn và xốp như cục bông. Cây nào cây đấy đều to như cái bát tô nên chỉ cần vài cây là cũng thái ra được cả một rổ lớn.
Kèm thêm cả chút hành lá, chút ngồng tỏi xắt khúc để lát nữa xào chín sẽ cho vào, tăng thêm một phần ý xanh cho món ăn nữa là đẹp.
Không có dầu thực vật, Huyền Linh liền lọc lấy ít mỡ heo để rán lấy dầu.
Con Lợn Giáp Gai này mặc dù toàn thân đều là cơ bắp, có thể gọi là nạc đến tận bì, thế nhưng may mắn là vẫn còn một chút mỡ. Đó là một lớp mỡ mỏng làm đệm lót giữa những khối cơ bắp và lớp vỏ giáp bên ngoài. Toàn bộ đều là mỡ thịt, trắng hồng và đặc cứng. Đây chính là loại mỡ ngon nhất trong một con lợn.
Thả vài miếng mỡ heo vào chảo nóng để cho nó tan dần ra thành dầu, nghe mùi thơm đặc trưng tỏa lên, bất giác, ba cô gái lại cảm thấy hơi đói bụng, mặc dù vừa mới ăn cơm nắm lót dạ rồi.
- Thơm quá mẹ ơi! – Mùi hương hấp dẫn khiến An Nhiên không nhịn được mà ngẩng đầu lên cảm thán.
- Ọt ọt ọt… - Ngồi bên cạnh nhặt rau, Thương không nói gì nhưng cái bụng nhỏ lại tự phát biểu ý kiến của mình. Việc này khiến em ngượng đỏ bừng cả mặt, nhất là khi Huyền Linh hơi quay lại nhìn còn An Nhiên thì công khai cười đùa trêu chọc.
- Thơm thật sự…!
Chun cái mũi lại hít hít vài hơi, Huyền Linh cũng phải công nhận. Trước kia cô không hay dùng mỡ lợn vì sợ béo phì và cũng là quan niệm mỡ động vật không tốt cho tim mạch. Nhưng về sau, Huyền Linh để ý thấy có nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng thực ra nguyên nhân chính gây ra bệnh tim là những thực phẩm giàu carbohydrate như đường hay gạo và mì chứ không phải là mỡ heo. Còn béo phì? Bây giờ thì ai mà còn quan tâm đến béo phì nữa chứ.
Thả vào một chút tỏi băm cho dậy mùi, sau đó là tim lợn xào trước. Huyền Linh đảo đều tay cho đến khi mùi thịt bốc lên thơm nồng báo hiệu sắp chín rồi thì mới đổ nấm vào xào cùng. Nêm thêm gia vị, mắm, muối, bột ớt, đảo đều thêm một chút nữa và nếm thử, cảm thấy thật là vừa miệng thì Huyền Linh liền tắt bếp. Cho nốt hành hoa và ngồng tỏi xắt khúc vào, trộn đều mọi thứ lên là xong.
Món xào không tốn quá nhiều thời gian, Huyền Linh vừa nấu xong thì cũng là lúc nồi thịt luộc vừa chín. Cô liền vớt thịt lợn ra thả vào một cái nồi khác chứa đầy nước sạch đã được chuẩn bị từ trước. Không có nước đá, nhưng được cái là khí trời hiện tại vẫn còn hơi se se lạnh nên nước để bình thường cũng khá lạnh. Đây là mẹo làm nguội thịt lợn luộc của Huyền Linh. Nước lạnh có thêm vài giọt chanh sẽ khiến cho miếng thịt trắng hồng, thơm và mềm thịt, đặc biệt là thịt sẽ không bị khô hay dính vào nhau khi thái. Ngâm thịt khoảng năm phút thì được, Huyền Linh vớt ra, để ráo nước và bắt đầu thái thịt trình bày.
Trong suốt quá trình nấu, từ khi thức ăn bắt đầu tỏa mùi thơm thì An Nhiên cũng bắt đầu không an phận. Cô bé quấn vào chỗ Huyền Linh nấu ăn, cái bụng nhỏ cũng bắt chước Thương réo lên ùng ục.
Thấy con bé cứ nhìn chằm chằm vào nồi thức ăn, lại nuốt nước bọt liên hồi, Huyền Linh cũng biết con gái thèm và đói lắm. Nhưng cô vẫn nhất quyết không cho phép nó ăn vụng trước dù chỉ là một miếng. Tất cả phải đợi Tân về để cùng ăn. Quyết định như thế, Huyền Linh cũng không dừng lại, cô lại kéo con bé quay ra chuẩn bị cho những món tiếp theo. Nguyên liệu còn rất nhiều, và Tân đã nói là bữa này sẽ để cho mọi người ăn thỏa thích.
Cũng không phải chờ quá vài phút, Tân và con Lu đã trở về. Nghe thấy tiếng động phát ra từ tầng dưới và tiếng sủa nhẹ đặc trưng của con Lu, An Nhiên đã hấp tấp không nhịn được mà chạy ra cầu thang đón. Thương cũng bỏ công việc trong tay lại mà đi theo cùng. Còn Huyền Linh, cô nở nụ cười chào đón khi thấy hắn xuất hiện ở lối vào.
Chuyến này Tân cũng không đi quá xa. Hắn và con Lu chỉ đi thăm dò một khu vực nhỏ quanh chỗ này mà thôi. Tốn không đến hai chục phút, nhặt được một vài thứ tốt thì liền trở về.
Thả bình nước khoáng 20 lít trên vai và cái ba lô hơi hơi phồng lên trên lưng xuống, Tân rửa sạch tay rồi lấy đũa, gắp một miếng tim xào kẹp nấm bỏ vào mồm. Từ từ nhai kĩ, cảm nhận vị thịt lan tỏa ra trong miệng, vị giòn và ngọt thanh thơm mát của nấm bông, vị nước thịt ngọt đậm đà tràn ra từ miếng tim cắt vừa đủ. Rồi dưới ánh mắt chờ mong của Huyền Linh, hắn mỉm cười:
- Ngon lắm!
Câu khen ngợi của hắn nhẹ nhàng, và cũng từ tốn y như cách hắn ăn vậy nhưng nụ cười chân thành vẫn đủ để Huyền Linh vui như nở hoa trong lòng. Cô cũng vô ý thức nở một nụ cười vui vẻ đáp lại hắn, vẻ mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
- Anh đợi em một chút, làm thêm vài món nữa rồi mình sẽ cùng ăn…
Vừa nói Huyền Linh vừa quay ra chuẩn bị đi nấu ăn tiếp thì cô liền nhìn thấy hắn lại cúi xuống, gắp một miếng xào nữa và đút cho An Nhiên đang mở miệng như một con chim non đòi ăn bên dưới. Hơi nhíu mày một chút, Huyền Linh liền dừng lại:
- Anh Tân, đừng cho con bé ăn như vậy, để đến bữa rồi ăn cùng mọi người. Trẻ con phải dạy, không để quen thói hư người ra…
Tân nghe vậy thì hơi dừng lại một chút nhưng hắn vẫn không quay người lại. Lại gắp thêm một miếng nữa để đút cho Thương đã vô cùng chờ mong bên cạnh, hắn vẫn giữ một chút ý cười trên môi và nhẹ nói:
- Không sao. Mẹ anh vẫn thường nói, miếng ngon nhất là miếng nếm trước như thế này. Trẻ con nó thèm, một miếng thôi là sung sướng biết bao nhiêu… Mà chúng ta vất vả, còn không phải là để có những lúc như thế này sao?
Huyền Linh nghe hắn nói, lại quay ra nhìn con gái đang phồng mồm lên nhai thịt, hai mắt nhắm chặt và cả ngũ quan đều co vào một chỗ nhưng sự vui sướng lại tỏa rõ ra bên ngoài. Lại nhìn hắn đã bỏ đũa xuống mà đưa tay ra xoa đầu cả hai cô bé, không hiểu sao, trong mắt Huyền Linh lại từ từ dâng lên một tầng hơi nước, mông lung…
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.