Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 135: Đám quái vật này bất tử




Được Tân thế vào vị trí phòng thủ của mình, bé Thương lại được một chút buông lỏng hiếm hoi trong trận chiến. Mặc dù với siêu năng lực của mình em liên tục hồi phục được lại thể lực và xoa dịu một chút đau đớn trên cơ thể, nhưng về phương diện tinh thần thì lại không. Liên tục phải chiến đấu với cường độ cực cao, mặc dù vẫn chưa có tình huống nào quá mức nguy hiểm nhưng tinh thần căng cứng và cái cảm giác mệt mỏi, uể oải, vô vọng và bất lực dần dần tràn lan trong tâm trí là điều không thể nào tránh được. Dù sao thì em cũng mới chỉ là một cô bé mà thôi. Nhưng bây giờ thì em yên tâm rồi, bởi vì anh Tân đã đến…
- A…!!!
Mới thở phào ra được một hơi, Thương đã nghe thấy tiếng kêu có đôi phần hoảng hốt của An Nhiên vang lên bên cạnh. Liếc mắt thật nhanh và kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cô bé nhỏ, Thương hơi nhíu mày, nụ cười nhạt trên môi cũng tắt.
- Có sao không?
Thuận miệng hỏi một câu, Thương đỡ cho cô bé lấy lại được thăng bằng.
- Hì…! Trượt chân!
Đáp lại bằng một nụ cười, An Nhiên nhanh chóng đứng vững và tiếp tục sử dụng siêu năng lực để tạo ra những việc đạn đặc biệt bắn về phía đàn quái vật. Nhìn qua, tâm tình của An Nhiên hiện giờ cũng không xấu lắm.
Khác hoàn toàn với vẻ lo lắng và bất an được hiển lộ rõ qua nét mặt như của Huyền Linh và Thương. Từ sau khi chiến đấu đến bây giờ, An Nhiên càng ngày lại càng tỏ ra hưng phấn một cách bất thường. Mặc dù không quá trực tiếp và rõ ràng, nhưng cái sự bất thường đó vẫn thể hiện ra qua những hành động bộc phát, những tiếng hô hào hứng và cái dáng vẻ lúc nào cũng hơi nhún nhảy.
Tạo ra hạt nổ, nạp đạn, kéo ná và buông tay, để cho một tiếng nổ mạnh kèo theo cụm lửa, hoặc là một đám khói xanh nhàn nhạt bùng lên giữa đàn quái vật. Mặc kệ cánh tay lẫn cả cơ thể đều hơi phát ra run rẩy, Anh Nhiên vẫn liên tục sử dụng siêu năng lực của mình với cường độ vô cùng cao giống như thể không hề quan tâm đến tiêu hao vậy. Sau lớp kính của chiếc mũ bảo hiểm, khuôn mặt em tái nhợt, nhưng ánh mắt thì càng ngày càng phát ra long lanh, ửng đỏ. Một thứ cảm xúc hưng phấn và hơi điên cuồng không hiểu từ đâu tới cứ dần dần dâng lên trong lòng khiến cho em không khống chế được mà sinh ra ham muốn phá hủy vô cùng mãnh liệt đối với đám quái vật trước mắt này. Cảm giác như chỉ cẩn nhìn thấy tụi quái vật và đám dây leo thôi là em liền thấy cực kì khó chịu, và khi phá hủy chúng khiến em thỏa mãn cực kì.
Nhìn An Nhiên vẫn cứ hưng phấn bừng bừng sử dụng siêu năng lực mặc kệ cho cơ thể mình đã lại lung lay sắp ngã, Thương im lặng chạm nhẹ vào sau vai cô bé và khởi động siêu năng lực của bản thân, truyền sang một phần năng lượng.
Cảm thấy hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, An Nhiên hơi ngừng một chút quay lại nhìn Thương. Đôi mắt to long lanh đỏ ửng nhanh chóng chớp chớp rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười. Sau đó, cô bé lại tiếp tục tạo ra những viên hạt nổ và kéo ná bắn đi.
Thoáng thở dài một tiếng, Thương buông xuống một câu: - Cẩn thận… - rồi vươn tay về phía Huyền Linh cũng đã cắn răng, mím môi thật lâu và khuôn mặt thì trắng bệch ướt đẫm mồ hôi chống đỡ ngay bên cạnh.
Truyền lại năng lượng, khôi phục thể lực và xoa dịu đau đớn.
Hỗ trợ đồng đội chính là vai trò chính của Thương trong trận chiến này.
Sở hữu một tấm khiên phản lực khá là mạnh mẽ, siêu năng lực nếu dùng cho bản thân cũng hiệu quả hơn việc truyền cho người khác, những điều này có thể biến Thương thành chống chịu chính trong đội hình. Thế nhưng do hạn chế về mặt hình thể, cũng như giới hạn về mặt sức mạnh cơ bắp nên ít nhất là hiện tại, vị trí chống chịu chính vẫn không thể để Thương đảm nhiệm được. Thế nên, Thương chuyển sang hỗ trợ, và siêu năng lực của em cũng rất thích hợp với vị trí này.
Trước khi Tân đến, sát thương chính do An Nhiên đảm nhiệm. Chống chịu chính thuộc về Huyền Linh. Còn Thương là hỗ trợ hồi thể lực và chống chịu phụ đảm bảo cho sự an toàn của An Nhiên. Cũng may là có Thương và siêu năng lực của cô bé, nếu không ba cô gái làm sao mà đứng vững được trước cả đàn quái vật điên cuồng và đông nghìn nghịt.
Lặng lẽ cảm giác một chút tình trạng cơ thể mình, Thương âm thầm gật đầu. Có lẽ còn có thể cố gắng được một chút nữa đi. May mắn mà đoạn thời gian trước em có cơ hội ăn được khá nhiều, tích lũy được một lượng năng lượng tương đối.
…MTTH…
Được tiếp thêm năng lượng từ bé Thương, Tân lại có thể một lần nữa đứng lên, tiếp tục cuộc chiến còn đang dang dở của mình. Lần này, hắn không phải chiến đấu một cách đơn độc nữa. Có Huyền Linh chắn phía sau lưng, có An Nhiên liên tục hỗ trợ hỏa lực, lại có bé Thương đứng bên cạnh phụ giúp một tay, hắn chiến đấu lộ ra vẻ nhẹ nhàng nhiều lắm.
Lũ quái vẫn có vẻ đông và điên cuồng như vậy, nhưng bản thân tụi này lại không đủ mạnh. Tốc độ thì chậm, lực sát thương thì yếu, phương thức công kích cũng cực kì đơn giản. Thế nên, khi không hình thành được thế vây quanh thì chỉ cần đẩy đủ tỉnh táo và thật bình tĩnh thì đối phó với chúng thực sự không hề khó. Giống như nhóm của Hùng chiến đấu ở vòng bên ngoài của đám quái vậy. Nhóm bên đó cả ba người đều không hề mạnh, nhưng không tiến quá sâu vào trong đàn quái vật, không bị vây quanh và phòng thủ một cách chắc chắn nên suốt cả một trận chiến dài đều không hề gặp phải một sự uy hiếp thực sự trí mạng nào.
Trong cảm nhận của Tân, tình hình chiến đấu hiện tại đã ổn định lại ở một tình thế có thể chấp nhận được. Thành công hội hợp được với mẹ con Huyền Linh, ít nhất bây giờ thì tinh thần của hắn không phải quá mức lo lắng nữa. Lỗi lo không còn, hắn có thể tập trung tinh thần vào một công việc duy nhất thôi, đó là xử lí đám quái vật trước mặt mình.
Khoảng trống mà Tân dùng để đột phá lúc trước đã bị đàn quái vật lấp kín lại, nhưng không sao, một lần nữa đục ra là được. Có người để phối hợp cùng, áp lực chiến đấu lên bản thân giảm hẳn xuống, lại vừa được tiếp thêm năng lượng, cộng với việc duy trì [Dưỡng – Khí], Tân cảm giác như mình vẫn còn có thể tiếp tục được một đoạn thời gian nữa cũng không hề gì. Mặc dù cảm giác đàn quái vật vẫn đông như vậy, nhưng đội hình vẫn chậm rãi tiến lên, đi về hướng cánh cửa thoát ra phía bên ngoài.
- Hây…
- Phập… Khục!
Bổ rìu vào đầu một con quái trước mặt, Tân vận lực thêm một lần nữa để giật về, cũng tiện thể đánh tay sang bên cạnh để hất văng con quái về phía đó. Con quái vật chắc chắn sẽ không chết, nhưng việc bị đánh bay đi cộng với ngã xuống sàn nhà chắc chắn sẽ khiến cho nó phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể quay lại được vòng chiến đấu. Hơi lùi lại một bước để lấy đà cho đòn tấn công tiếp theo, Tân tranh thủ liếc nhìn toàn bộ tình cảnh bốn xung quanh một lượt.
Thứ đầu tiên phải kể đến vẫn là quái vật. Chúng vẫn cứ nhiều như vậy, đông nghìn nghịt một mảng và vây kín mít bốn phía xung quanh. Có cảm giác như từ đầu trận chiến đến giờ mà số lượng của chúng đều không hề giảm đi bao nhiêu vậy. Lũ quái này sức tấn công thì yếu, nhưng lại sống dai ngoài mức tưởng tượng. Dù cho có bị chém bay đầu hay chặt ngang thân cũng không chết. Và còn một điều đặc biệt nữa là chúng cũng không hề có máu giống như những sinh vật bình thường. Khi bị tấn công không hề có cảnh máu bắn ra tung tóe mà chỉ có một thứ chất lỏng sền sệt như nhựa cây hơi ứa ra khỏi miệng vết thương một chút rồi lập tức dừng lại ngay. Sau đó thì cả người bắt đầu nảy mầm, và mặc kệ thương thế nặng đến đâu đều có thể giãy giụa lao vào tấn công tiếp được.
Chiến đấu đến bây giờ, đối thủ của Tân đã không còn mấy kẻ mang hình người hoàn chỉnh nữa rồi. Từ cụt đầu đến cụt tay, cụt chân. Thậm chí có kẻ còn bị chặt mất cả đầu lẫn một bên vai, một nửa bộ ngực. Hay là còn có kẻ dứt khoát bị chặt ngang lưng, chỉ có độc hai chân và một phần bụng dưới, với vô số mầm cây mọc ra tua tủa, nhúc nhích đan xen. Hay thậm chí chỉ là một cái cánh tay, một đoạn cẳng chân rời rạc cũng không hề an phận. Chúng như tự có sinh mạng của riêng mình mà tiếp tục giãy giụa. Những mầm cây mọc ra từ chúng cũng nhúc nhích, thậm chí còn quấn vào nhau, kết nối nhiều mảnh thân thể không liên quan lại thành một tổ hợp ngẫu nhiên, dị dạng.
Theo trận chiến ngày một kéo dài, đối thủ của Tân cũng càng ngày càng trở nên quái dị. Nhưng được cái, không biết có thể gọi là may mắn hay không khi hình dáng của đám quái vật biến đổi, nhưng sức mạnh của chúng vẫn chẳng tăng lên chút nào. Tân vẫn có thể đứng vững được, thậm chí còn có thể đẩy đội hình tiếp tục tiến lên.
Bỏ qua đám quái thì bắt mắt nhất chính là An Nhiên. Cô bé giống như đang ở trong một trạng thái hưng phấn bất thường vậy. Cả người lúc nào cũng có vẻ như hơi nhún nhảy. Chỉ có thể giới hạn di chuyển trong một cự li rất hẹp thôi nhưng em vẫn hoạt động một cách không ngừng nghỉ, lúc trái, lúc phải, chợt trước, chợt sau. Siêu năng lực cũng phát động không ngừng, liên tục tạo ra những hạt nổ mà bắn đi khắp mọi nơi trên chiến trường, đôi lúc còn bắn cả lên trên trần nhà nữa. Mái tóc dài buông xuống khỏi vành mũ bảo hiểm như một chùm lửa đỏ rực nhảy nhót phía sau lưng. Và dù có cách một lớp kính bảo hộ, hắn vẫn có thể thấy đôi mắt con bé càng ngày càng phát ra ửng đỏ. Màu đỏ này không giống như là của tơ máu leo lên trên tròng mắt giống như của hắn, mà nó phát ra từ đôi con ngươi, trong suốt, lung linh giống như của bảo thạch phát ra trong đêm tối vậy.
Có chút bận tâm về trạng thái bất thường của An Nhiên, nhưng hiện tại thì Tân cũng không dám ngăn cản con bé lại. Vì thực sự cũng nhờ có An Nhiên và trạng thái phát huy bất thường này của cô bé mà áp lực chiến đấu lên cả bọn đều giảm đi đáng kể. Bây giờ thì hắn cũng biết được cái vụ nổ cản sợi dây leo khổng lồ lại cứu mình từ đâu mà tới. Siêu năng lực hạt nổ của An Nhiên lúc bình thường thì chỉ tạo ra một chớp sáng với vụ nổ lớn mà thôi, sát thương chủ yếu đến từ áp suất do không khí giãn nở đột ngột. Nhưng bây giờ, ở nơi đây, sau vụ nổ thì nó còn để lại một cụm lửa không hề nhỏ nữa. Và giống như khắc tinh của đám quái vật này vậy, một khi bị dính phải cụm lửa thì con quái sẽ bị thiêu cháy thành than. Cả những mầm cây mọc ra cũng không thể giúp ích được gì, mà khi kết nối với những con quái hay bộ phận khác thì lửa còn lan sang và thiêu trụi cả hai luôn một thể. Và có vẻ như, lũ quái mặc dù rất điên cuồng nhưng vẫn có thể nhận được ra thứ gì thực sự uy hiếp được đến mình thì phải. Vì mỗi khi có một con quái nào không may bị thiêu đốt thì đám còn lại lập tức dạt hết ra xung quanh, không dám tiếp cận đến gần ngọn lửa.
Tân cố tình để ý thêm một chút, và từ trong những chùm ánh sáng xuyên thấu qua ô cửa kính, hắn nhìn thấy vô số những hạt bụi nhỏ li ti như những hạt sương cực mờ ngập tràn trong không khí. Có lẽ hắn không biết, nhưng đây chính là lớp khí gây mê vốn chứa đầy trong khoảng không gian của thánh đường này. Và mỗi khi hạt nổ của An Nhiên bùng lên, nó cũng tiện thể thiêu đốt cả những hạt bụi khí trong một khoảng không gần đó, tạo ra những cụm lửa sau vụ nổ mà hắn thấy bây giờ.
Bên cạnh An Nhiên là Thương. Tấm khiên phản lực nắm chắc trong tay chăm chú bảo vệ cho cô bạn nhỏ của mình. Có Huyền Linh cản đằng sau và Tân chắn đằng trước nên áp lực lên Thương cũng không lớn lắm. Lại thêm siêu năng lực thiên nhiều về khôi phục nên hắn cũng không cần phải lo lắng quá nhiều cho cô bé. Đặc biệt, hắn còn thấy thi thoảng Thương còn thoáng chạm vào An Nhiên một cái. Cái chạm thoáng qua hết sức bình thường nhưng mỗi lần như thế hắn đều cảm thấy An Nhiên tinh thần hơn hẳn. Vậy là hắn lại càng yên tâm về cả hai cô bé.
Tình hình nhìn có vẻ không ổn thực sự thì chỉ có Huyền Linh. Hắn cảm thấy cô thở dốc. Mặc dù thi thoảng vẫn được Thương truyền năng lượng cho hỗ trợ nhưng Tân vẫn có thể nghe thấy những tiếng thở gấp gáp, nặng nề phát ra từ cô gái trẻ. Có lẽ cũng đúng thôi vì trước khi hắn đến, cô vẫn luôn phải đảm nhiệm vị trí chống chịu chính trước cả một đàn quái vật khổng lồ. Thậm chí, thông qua những lỗ thủng, vết rách trên tay áo, Tân còn để ý thấy vài ba vết nứt trên lớp giáp xương. Và từ trong những khe hở nơi khớp nối, hắn còn thấy một chút giống như là vệt máu thấm ra ngoài.
Tình trạng của Huyền Linh thực sự không ổn. Động tác của cô ngày một chậm và tính linh hoạt cũng mất dần.
Tranh thủ thời gian hiếm hoi giữa hai đợt tấn công, hắn ngoái đầu lại. Gặp đúng dịp Huyền Linh cũng ngước mắt lên, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, và sự quan tâm, lo lắng lại hiện lên trong đầu.
- Em…!
Sự quan tâm của Tân bật ra thành tiếng, nhưng lại nghẹn lại, âm thanh của hắn khàn đặc, cổ họng thì cảm giác khô khốc và nhói đau bất ngờ.
Hơi lắc đầu coi như đáp lại, Huyền Linh lại mím môi, vận sức đẩy ngã một con quái vật không đầu vừa lao đến bên cạnh mình.
Lũ quái không để cho Tân có quá nhiều thời gian phân tâm đi làm chuyện khác, hắn lập tức bị kéo về với trận đánh hầu như không có điểm kết thúc của bản thân. Thế như giờ đây, trong mắt Tân lại hiện lên một vòng lo lắng.
Tình hình cứ tiếp tục kéo dài mãi như thế này cũng không ổn. Bọn nó là người chứ không phải là máy, bọn nó không thể mãi hoạt động với cường độ cao như vậy trong một thời gian quá dài. Rồi lượng năng lượng bé Thương có thể tích trữ được cũng không phải là vô hạn. Nó sẽ hết, nhanh thôi. Cô bé cũng đã không còn truyền một hơi quá nhiều năng lượng cho mọi người nữa mà duy trì từng đợt nhỏ một, chỉ đảm bảo cho không ai phải ngã gục vì kiệt sức mà thôi.
Còn đám quái, với cái đặc tính gần như bất tử này, chúng trở nên đông vô hạn. Ngoài An Nhiên với viên hạt nổ ra thì không ai có thể thực sự giết chết được chúng. Mà Tân biết, việc tạo ra hạt nổ sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực. Cái biểu hiện tạo ra vô hạn đạn như bây giờ của An Nhiên hoàn toàn là do Thương chống đỡ. Nhưng có vẻ như bé Thương cũng sắp sửa không đỡ nổi nữa rồi. Chưa kể đến việc số hạt nổ tạo ra chủ yếu là được An Nhiên dùng để bắn lên trần nhà, kìm chế lại con quái vật phía trên đấy, còn dưới này thì chỉ thi thoảng mới bắn hỗ trợ một hai viên đạn nổ với đạn khói xanh mà thôi.
Nhìn tình hình có vẻ lại bắt đầu chuyển biến xấu, Tân thúc ép mình phải suy nghĩ, tìm ra một cách gì đó để giúp cả bọn thoát ra được khỏi cái khốn cảnh nảy.
Ý nghĩ cấp tốc vận chuyển, ánh mắt cũng nhanh chóng đảo quanh, và Tân thấy, tấm khiên phản lực trên tay Thương đã tích đủ hai chấm và chấm sáng báo hiệu thứ ba, cũng là cuối cùng cũng đã gần đầy. Ngay lập tức, một ý tưởng lóe lên trong đầu, và không còn thời gian để mà do dự, Tân quyết định thực hiện luôn.
- Thương. Đưa anh tấm khiên!
Cố nén cảm giác đau rát trong cổ họng, hắn gọi Thương và cũng tranh thủ giắt con dao lại thắt lưng, sau đó chìa tay về phía cô bé.
- Dạ…!
Lập tức trả lời, đồng ý theo bản năng, Thương đưa tấm khiên của mình cho hắn mà không do dự một chút nào.
Tấm khiên vào tay, Tân cất nốt lưỡi rìu đi. Sử dụng cả hai tay để giữ thật chặt hai cái tay cầm, hắn nhắm thẳng vào còn quái vật gầm mình nhất mà đập mạnh.
- Bành!!!
Cú đập mạnh phát ra âm thanh không nhỏ. Con quái vật bị đánh bay đi. Chấm sáng cũng hơi lóe lên một chút nhưng vẫn còn chưa đủ. Thấy thế, Tân liền thuận đà đòn tấn công vừa rồi mà tiếp tục hạ thấp trọng tâm, đập thẳng tấm khiên xuống đất.
- BÀNHHH!!!

…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.