[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 9: Kẻ thống trị độc đoán.




Lâm Nhã cực kỳ cẩn thận rửa sạch đống tinh hạch vừa moi ra, hiện tại nước bị ô nhiễm nên dùng rửa tinh hạch vô cùng dư thừa. Ngược lại nước uống và nước sinh hoạt vô cùng khan hiếm.


Cậu tìm được hơn chục bình nước đóng chai cỡ lớn trong nhà kho chuyên sử dụng cho máy uống nước nóng lạnh, xem ra bước vào nhà sách này không phải lựa chọn tồi tí nào.


Lấy đi một cuốn sổ tay nhỏ, Lâm Nhã ghi vào những gì bản thân biết về Mạt thế, những tư liệu này có lẽ khá hữu ích về sau.


Mạt thế ngày thứ ba, phát hiện được tinh hạch trong đầu zombie thay thế cho não. Tinh hạch là một khối trong suốt giống như kim cương hoặc ruby, trọng lượng nhẹ hơn so với kích thước nhiều.


Tinh hạch của mỗi zombie có trọng lượng khác nhau, ngay cả độ tinh khiết cũng khác biệt một cách rõ ràng. Chẳng lẽ đây chính là phân cấp độ zombie trong truyền thuyết.


Dự đoán ban đầu, zombie bây giờ di chuyển chậm chạp, hiệu quả tấn công thấp, không thể ra ngoài ánh sáng, thị giác kém nhưng thính giác và khứu giác cực kì nhạy bén (Zombie cấp 0).


Đọc sơ qua một lần nữa, Lâm Nhã hài lòng cất sổ vào ba lô của mình, hiện tại hắn cần tìm phương tiện để đi tới thành phố An Bách gặp Cố Tinh Hải và mọi người. Tuy Lâm Nhã không hoàn toàn quen biết Cố Tinh Hải, nhưng Lâm Nhã không thể bỏ mặc y trong Mạt thế rối loạn này được. Giống như đã giúp đỡ người khác thì phải giúp đỡ cho trọn vẹn, ít nhất phải tới khi Lâm Nhã thấy được Cố Tinh Hải sống sót an toàn hay trở về với gia đình thì cậu mới trút được gánh nặng trong lòng.


Nếu xem qua bản đồ trong nước, muốn tới được thành phố An Bách phải mất hai ngày đường nếu đi xe ô tô. Hẳn là bọn họ sẽ tìm chỗ dừng chân, nhiều người như vậy tốc độ cũng chậm hơn.


Lâm Nhã dành ra vài tiếng đồng hồ để học cách lái xe kỹ hơn và... phá khóa trộm xe, kiến thức này chắc chắn sẽ rất hữu dụng cho những ngày tiếp theo. Cậu chỉ mới thấy qua trên phim ảnh chứ chưa từng làm thử, nhưng có vẻ Lâm Nhã khá dễ dàng thành công lấy đi một chiếc ô tô.


"Mày làm được, Lâm Nhã." Lâm Nhã hít thật sâu tự trấn an bản thân, chân đạp ga đi xe ra tới quốc lộ.


Nếu không lầm, nhóm sống sót chắc chắn phải đi qua tỉnh Thanh Thăng, khoảng cách giữa Lâm Nhã và Cố Tinh Hải cũng không quá dài đi?


Lâm Nhã thấy con đường trống trải lạ thường, không suy nghĩ nhiều tăng ga chạy thật nhanh.


-------


"Cô thương xót cho bọn họ?"


Đại sảnh như bao trùm khí tức lạnh lẽo, mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Bọn họ có rất nhiều người, nhiều vũ khí và lương thực, nhưng chẳng ai dám phạm sai lầm hay đối nghịch với người thanh niên kia.


Bọn họ được tập trung lại, bắt buộc phải chứng kiến sự trừng phạt của kẻ phạm vào luật lệ. Điều đáng nói ở đây, kẻ phạm tội chỉ là một ông lão ngoài 60, nhưng vị kia lại không có chút nương tay.


Hắn ta là một con người lạnh lẽo ác độc đến thấu xương.


"Ông Trình, hình như ông và mọi người đều đã nghe qua kỹ luật lệ của tôi. Nếu bất kì người còn sống sót nào di tản xung quanh đây lập tức phải thông báo, tại sao ông lại cố tình che dấu?" người thanh niên tóc đen nhếch môi nở nụ cười tà mị "Ông sợ bọn họ sẽ chịu chung kết cục giống như ông và mọi người ở đây?"


Ông Trình run bần bật quỳ rạp trên nền đất, mở miệng muốn tìm cách biện minh nhưng không thể thốt ra lời nào.


"Ông nghĩ xem... tôi nên xử lý ông thế nào đây?"


"Mạn... tiên sinh... làm ơn hãy tha thứ cho ba của tôi." một cô gái gương mặt nhem nhuốc dập đầu trước mặt vị kia, máu trên trán chảy ra vô cùng khó coi.


Người đàn ông đó không hề động lòng trắc ẩn, hắn cười khùng khục nhìn bọn họ như một món đồ chơi thú vị "Được thôi, nếu như hai người dụ dỗ đám người sống sót kia vào đây, tôi sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị này."


Ngón tay cái của hắn sờ sờ vào chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ của mình, màu xanh lá cây lấp lánh mát lạnh khiến tâm tình hắn trở nên trầm tĩnh lại. Điên cuồng khát máu bỗng chốc biến thành nhớ nhung, oán hận, hắn hôn nhẹ lên chiếc nhẫn khắc hoa văn bán nguyệt tự lẩm bẩm với bản thân "Lâm Nhã, tuyệt đối đừng chết, tôi sẽ tìm ra cậu. Lần này những gì mà cậu nợ tôi... tôi sẽ bắt đền gấp bội."


Ông Trình cùng con gái không ngừng dập đầu tạ ơn, một chút tôn nghiêm và nhân hậu chẳng còn sót lại một chút, bọn họ còn lo cho bản thân còn không xong nói gì đến người khác. Muốn tồn tại trong thành phố này, chỉ có thể phục tùng kẻ mạnh, tuân lệnh tên ác ma độc đoán khó lường kia.


Mạn Sanh...


Chẳng ai trong bọn họ dám gọi thẳng tên của hắn, nếu không kêu là Mạn tiên sinh thì lại là Đại nhân, Ngài Mạn, Chủ nhân,... Ông Trình đã lớn tuổi nên không muốn hạ mình gọi hắn là Ngài Mạn tí nào, thật may mắn khi Mạn Sanh không quá để ý cách gọi đó.


Ông Trình hít thật sâu lộ ra vẻ sầu não, các người đừng oán hận tôi đã lừa gạt dối trá, vì chẳng ai trên thế gian này có thể đối phó với một thủ lĩnh gian xảo sắc bén, đặc biệt là một tên điên bạo lực như Mạn Sanh.


Đúng vậy, ông chẳng có lỗi gì khi kéo người khác cùng xuống địa ngục với mình, tại sao ông cùng người dân trong tỉnh Thanh Thăng phải sống trong lo sợ, cực khổ thì người khác lại thoải mái du ngoạn ngoài mạt thế chứ? Tốt nhất... tất cả đều xuống Địa ngục!


Địa ngục nơi mà người đàn ông tên Mạn Sanh là chúa tể nắm quyền sinh sát...


Nơi bóng tối vô hạn bao phủ...


Nơi chết chóc, âm độc, giận dữ, phẫn nộ bao trùm...


Liệu ai sẽ cứu họ thoát khỏi thảm cảnh cùng cực này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.