Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 49: Kết Oán






Tiểu cô nương bay ngược ra ngoài, sắc mặt Lâm Phi Âm liền thay đổi.
Cô ta nhìn tiểu cô nương ngã trên mặt đất, quay đầu căm tức nhìn Phương Vũ Hân, phẫn nộ chỉ trích:“Cô có thể đối với tôi như thế nào cũng được, dù sao cũng coi như cô đã cứu tôi, nhưng em ấy chỉ là tiểu cô nương 17 tuổi, cô sao có thể ra tay nặng như vậy?”Phương Vũ Hân nhìn Lâm Phi Âm, một màn này giống như từng chứng kiến, bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Ở trong mộng, Lâm Phi Âm luôn như vậy, cô ta chưa bao giờ phân đúng sai, chỉ biết đồng tình, cô ta cho rằng chính mình là kẻ yếu, lấy tư thái hiên ngang lẫm liệt, chỉ trích biểu hiện cường thế một phương.Ở trong mộng, cô cùng Phương Vũ Dương luôn chịu đựng sự “thiện lương” của Lâm Phi Âm.

Vô số lần bọn họ muốn rời đi, Lâm Phi Âm là ân cứu mạng lại thành gông xiềng ràng buộc tự do của bọn họ.
Đồng thời, Phương Vũ Dương cũng lo lắng một mình không thể chiếu cố tốt cho một kẻ không có dị năng như cô.Dù đã trải qua rất nhiều lần trong mộng, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, Phương Vũ Hân cũng không thể quen, trong lòng cô điên cuồng tuôn ra phẫn nộ không ngăn được! Vì thế cô cười lạnh nói:“Như thế nào? Cô bé tuổi còn nhỏ có thể tùy tiện động thủ với người khác, người khác không được phản kích sao? Đây là đạo lý của cô? Cô luôn miệng nói cảm tạ ân cứu mạng của tôi và anh tôi, lặp đi lặp lại nhiều lần dây dưa không bỏ, rốt cuộc có rắp tâm gì?”Bạch Khiêm Khiêm đang được Phương Vũ Hân nắm, sau đó Phương Vũ Hân đột nhiên ra tay, buông tay cậu ra.
Vì thế, Bạch Khiêm Khiêm đối với Lâm Phi Âm kẻ chọc mẹ tức giận, hại cậu không được mẹ dắt, cậu cực kì chán ghét.
Vì thế cậu đi đến bên người Phương Vũ Hân, ngẩng đầu ra vẻ đáng yêu nhìn Lâm Phi Âm hỏi:“Dì, dì xem tuổi cháu còn nhỏ như vậy, nếu cháu đánh dì, dì không được đánh trả nha.”Lâm Phi Âm chau mày, sắc mặt thật không đẹp, cô ta không nghĩ tới, Phương Vũ Hân thế nhưng miệng lưỡi trơn tru! Còn có đứa bé bên người cô, nhìn tuổi nhỏ, lại cho cô ta một loại cảm giác rất nguy hiểm.Vì thế cô ta nói:“Tôi không phải ý này! Xin cô không cần cố ý xuyên tạc lời tôi nói! Dù Điền Điềm có sai, cô không nên ra tay mạnh như vậy?”Phương Vũ Hân thấy cô ta không chịu nói lý, đối với cô ta càng khinh thường, liền hỏi ngược lại:“Cô bé kia là dị năng giả lực lượng hình! Cô bé kia vừa rồi đánh một quyền có bao nhiêu uy lực, sao cô nhìn không ra? Cô bé kia đối với ân nhân cứu mạng cô ra tay nặng như vậy, sao cô không cảm thấy cô bé kia sai, ngược lại trách tôi phản kích ra tay quá nặng? Cô không cảm thấy cô thực buồn cười sao?”Luận tài ăn nói, Lâm Phi Âm không phải đối thủ của Phương Vũ Hân, cô ta bị hỏi á khẩu không trả lời được, cũng cảm thấy Phương Vũ Hân nói không sai, nhưng nhìn sắc mặt trắng bạch của Điền Điềm ngã trên mặt đất, cô ta nhịn không được cảm thấy đau lòng, vì thế muốn lý luận cùng Phương Vũ Hân:“Tôi……”Cô ta vừa mới nói được một chữ, phía sau lại truyền đến một tiếng quát lớn:“Điền Điềm! Em làm sao vậy? Là làm em bị thương?”Có một người to con vội vàng chạy đến bên người Điền Điềm, đỡ cô bé dậy.
Phía sau anh ta, có bảy tám người đi theo, trai lẫn gái đều có, tuổi chênh nhau không lớn, đều là người trẻ, mười mấy hai mươi tuổi.Phương Vũ Hân nhìn một màn này, tuy đối phương nhiều người, cô cũng không sợ hãi.
Ngược lại vẫn ung dung nhìn tên to con nâng Điền Điềm dậy, thấy cô bé cảm kích, Phương Vũ Hân cố ý nhìn về phía Lâm Phi Âm:“Cô quan tâm cô bé như vậy, vừa rồi sao không đỡ cô bé dậy? Cô bé vẫn là đứa trẻ, mới 17 tuổi, vẫn luôn nằm trên mặt đất, không tốt lắm?”Vốn dì người xung quanh xem náo nhiệt ngay từ đầu đối với Điền Điềm bị Phương Vũ Hân đánh bay, không cảm thấy không đúng, dù sao Điền Điềm động tay trước, hơn nữa chỉ cần người sáng suốt đều nhìn ra được, một quyền kia uy lực không nhỏ, nếu Phương Vũ Dương bị đánh trúng, tất nhiên sẽ bị thương không nhẹ.
Sau khi Phương Vũ Hân ra tay, Điền Điềm chỉ có thể trách mình kỹ không bằng người.Nhưng lời lẽ Lâm Phi Âm chính đáng, vừa nghe Điền Điềm mới 17 tuổi, một số người nhìn về phía Phương Vũ Hân ánh mắt liền thay đổi, nghĩ giống Lâm Phi Âm, cảm thấy cô ra tay quá nặng.

Lại xem sắc mặt Điền Điềm trắng bệch nằm trên mặt đất, bộ dáng nhu nhược đáng thương, trong lòng bọn họ đối với Phương Vũ Hân là bất mãn, đối với kẻ “bênh vực lẽ phải” là Lâm Phi Âm ngược lại thưởng thức.Nhưng Phương Vũ Hân nói lời này ra, một số người dần dần phát giác không phù hợp.
Lâm Phi Âm nếu quan tâm Điền Điềm, sao không đỡ cô bé dậy trước? Kệ cô bé nằm trên mặt đất? Chẳng lẽ miệng lưỡi phân tranh, còn có thể so với việc đỡ người dậy quan trọng hơn sao?Có người nhìn ra vấn đề, cũng có nhiều người không nghe ý tứ trong lời nói Phương Vũ Hân, vẫn cảm thấy cô làm không đúng.
Chỉ là bọn họ chứng kiến thực lực của Phương Vũ Hân, dù cảm thấy cô “ngang ngược vô lý”, lúc này dù cho trong lòng bất mãn, cũng không dám tùy tiện mở miệng.Rốt cuộc đây là hiện thực, không phải giả thuyết internet.
Bọn họ không dám giáp mặt chỉ trích như Lâm Phi Âm, sợ bị trả thù, chỉ dám nhỏ giọng nghị luận, đồng thời hứng thú dạt dào nhìn những người mới tói, chờ xem “thái độ kiêu ngạo” của Phương Vũ Hân bị bọn họ vả mặt giáo huấn.Điền Điềm được người to con đỡ dậy, bởi vì khó chịu, mày hơi nhăn, cả người đều dựa trong lòng ngực người đó.
Cô bé vốn dĩ thực cảm kích Lâm Phi Âm “bênh vực lẽ phải”, nhưng nghe Phương Vũ Hân nói xong, cô bé nhìn về phía Lâm Phi Âm ánh mắt hơi lóe, trong lòng hoài nghi.Cô bé tuy rằng chỉ có 17 tuổi, nhưng không ngốc.
Cô biết lời này Phương Vũ Hân không có ý tốt, nhưng không thể không thừa nhận, Phương Vũ Hân nói lời này không sai.
Lâm Phi Âm nếu quan tâm cô, vì sao cô nằm trên đất cũng mặc kệ? Chỉ lo cùng Phương Vũ Hân cãi cọ? Cô ta rốt cuộc là thật sự quan tâm, hay là không để ý chút nào?Tưởng tượng này, cô nhớ tới từ lúc quen biết Lâm Phi Âm đã phát sinh một chút sự tình.

Lúc đầu, cô cảm thấy Lâm Phi Âm là một người trượng nghĩa, hơn nữa rất thiện lương, cho nên đáy lòng tán thành cô, ngày thường phần lớn đi theo Lâm Phi Âm.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, cô cảm thấy không thích hợp, nhưng rốt cuộc chỗ nào không đúng, cô không nói ra được.Tên to con là loại người “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, hơn nữa tính tình rất nóng nảy.
Lời nói Phương Vũ Hân rơi xuống, anh ta giống như pháo trúc, nhéo nắm tay hướng về phía Phương Vũ Hân rít gào:“Cô đừng nghĩ châm ngòi ly gián! Phi Âm tâm địa thiện lương, sao có thể giống như cô nói?”Nói tới đây, anh ta quay đầu hỏi Điền Điềm:“Điền Điềm, vừa rồi có phải cô ta đánh em?”Điền Điềm không chút do dự gật đầu, sau đó nói:“Cô gái này rất lợi hại, thiết đại ca nhất định phải cẩn thận một chút!”Cô bé cảm thấy lời nói vừa rồi của Phương Vũ Hân không tồi, nhưng không đại biểu cô không mang thù!Tên to con nghe ra Điền Điềm quan tâm, trong lòng liền có chút vui mừng.
Điền Điềm diện mạo điềm mỹ đáng yêu, từ lần đầu tiên gặp mặt sau anh ta đã thích, tư tâm đem Điền Điềm trở thành nàng dâu nhỏ của mình.
Hiện giờ thấy cô bé bị khi dễ, tự nhiên muốn thay cô bé tính sổ.Anh ta tay niết lại rung động, đang chuẩn bị động thủ, phía sau có người kéo anh ta.“Từ từ! Trước hết nói rõ sự tình đã.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.