Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 49: Diệp Thần đối chiến Hứa Kham




“Tên khốn nạn…” Bác Tạp tức giận, huơ tay đánh về phía Liễu Dịch Kỳ, bị Diệp Cẩn ngăn cản. Diệp Cẩn gật đầu, vẻ mặt trấn định.
“Người như thế, không đáng tức giận!” Diệp Cẩn bình tĩnh mở miệng, trong liên minh, Liễu gia bị Long gia và Tư gia đè ép cũng không phải không có lý, nếu không phải Liễu gia có Liễu Như Phong, Liễu gia không có khả năng chiếm một ghế ở liên minh.
Liễu Dịch Kỳ nghiêm mặt, trong lòng tức giận vô cùng, biểu tình đám người Diệp Thần trào phúng hắn đương nhiên thấy rõ, nhưng mà nhớ đến lời Liễu Như Phong dặn trước khi đi, nhất thời liền bình tĩnh. Sống đến cuối cùng mới xem là người thắng, thủ đoạn không quan trọng, chỉ cần có thể còn sống…là được! Đây là lời răn dạy của Liễu Như Phong đối với con cháu Liễu gia, chỉ cần còn sống, cho dù là chịu khổ hay chịu nhục đều đáng giá!
“Đám người Trương Như Anh đâu? Có thể liên lạc không?” Diệp Cẩn nhìn về phía Diệp Thần, theo đạo lý đám người Trương Như Anh phải đến sớm hơn so với bọn họ chứ, bây giờ còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi?
“Bang bang…” Diệp Cẩn vừa dứt lời, một tràng tiếng súng vang lên, Trương Như Anh động tác dứt khoát, làm cho mọi người kinh diễm, không hỗ là người sinh ra từ gia đình quân nhân, một phát nát đầu, sự chính xác này không phải ai cũng làm được.
Khuôn mặt anh khí mang theo sát khí, từ ngõ nhỏ bên trái chạy vội ra, theo sau là mấy người chú Đường.
“Thật có lỗi, đã đến chậm!” Trương Như Anh gật đầu nhìn về phía Diệp Thần, tầm mắt nhìn về Hứa Kham đang dựa vào trí thí cách đó không xa, một thân quân trang không dính chút vết máu, nhưng với khuôn mặt có tinh thần của Trương Như Anh phụ trợ, dáng người cao ngất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hứa Kham, lạnh lùng nói: “Tiếu Nam ở đâu? Nói với hắn tôi đến tìm, ở ngoài chơi lâu như vậy, cũng nên về nhà!”
Hứa Kham cứng đờ, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét.
Hắn đã từng nghĩ đến không dưới trăm lần cảnh tượng hắn và Trương Như Anh gặp nhau, nhưng chưa có lần nào nghĩ đến Trương Như Anh lại có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn. Cho dù là ở mạt thế, tiểu tam cũng không phải là một từ tốt. Nghe lời mở đầu của Trương Như Anh, Hứa Kham nhất thời có cảm giác như bị bắt gian tại giường.
“Trương Như Anh!” Hứa Kham nhẹ nhàng gọi tên Trương Như Anh, trên tay là một con dao băng, trong suốt sáng lấp lánh, dưới ánh hoàng hôn càng thêm lóa mắt.
Nhìn con dao băng Hứa Kham thưởng thức trong tay, hô hấp Diệp Thần dần dần dồn dập, hệ dị năng băng? Lúc trước ở Quốc An Cửu Cục, Hứa Kham là dị năng hệ thủy, thời gian ngăn ngủi không đến nửa tháng, hắn lại biến thành dị năng giả biến dị? Cho dù là có sự xuất hiện của con bướm là cậu mà vẫn không thể thay đổi được sự phát triển của Hứa Kham? Không có hộp sắt Diệp Cẩn để lại, Hứa Kham làm sao tiến hóa ra dị năng hệ băng?
Từ từ…
Tống Tiểu Ngọc là dị năng giả hệ băng…
“Là tôi, tôi nghe người ta nói Tiếu Nam gần đây cùng anh qua lại, tôi thường xuyên đi lại ở khu hoang dã, khó tránh khỏi không có thời gian chiếu cố hắn, tôi thực cảm ơn anh đã quan tâm đối với hắn, đương nhiên còn có mấy cô gái ở Giang Nam…” Trương Như Anh thần sắc bình tĩnh, hồn nhiên không đem Hứa Kham đặt ở trong lòng.
Hứa Kham trong cơn giận dữ, ý của Trương Như Anh hắn làm sao lại không hiểu, Trương Như Anh rõ ràng cho rằng hắn cũng giống như mấy cô gái ở Giang Nam, chỉ là công cụ tiết dục. Cô — Trương Như Anh căn bản không để hắn vào mắt!
“Ha hả…” Hứa Kham giận đến phát cười, trong mắt hắn, Trương gia đã là vật nằm trong tay, sớm hay muộn cũng thuộc về hắn, mà Trương Như Anh chỉ là một người có cái vỏ rỗng, tùy thời đều có thể hủy diệt. Chỉ là một thứ không ra gì, hắn có thể nhịn.
“Trương gia, Trương Như Anh được lắm, thật sự được…” Hứa Kham cười to hai tiếng, đối với trí thi phát động tín hiệu công kích. Huyện An Bình này là thế cục thiết kế vì Long Tường Thiên, đáng tiếc sau khi y biết Lý Huân bên cạnh hắn chỉ là một thân thể phục chế, không nói hai lời liền rời đi, trở về Bắc Bình, điều này làm cho kế hoạch 87 lúc đầu chuẩn bị khó mà thực hành.
Nhưng, nhìn lướt qua đám người Diệp Thần, chỉ cần đem những người này toàn bộ lưu lại, kế hoạch 87 cũng không tính là thất bại.
“Tích tích!” Máy liên lạc bên hông Hứa Kham vang lên, “Alo! Có việc?”
“Long Tường Thiên đang ở đâu?” Thanh âm lạnh lùng của Lý Huân truyền đến.
“Lý Huân anh không biết tự hỏi chính mình sao? Long Tường Thiên ở đâu? Việc này anh rõ ràng nhất, chuyện thân thể phục chế lúc trước tôi là người đầu tiên không đồng ý, hiện giờ tạo thành tình thế như hôm nay, đừng nghĩ tôi sẽ thay anh thu dọn.” Hứa Kham lạnh lùng nói, tổ chức đã thiết kế để bắt Long Tường Thiên ở huyện An Bình, nếu hai cường giả duy nhất của liên minh cùng trở thành người một nhà, thì đối với sự phát triển của tổ chức nhất định có tác dụng, đáng tiếc, nước cờ này đã bị hủy!”
“Y không có quay về Bắc Bình, tôi không liên hệ được người của y.” Lý Huân dừng một chút, nói.
“Vậy anh phải cẩn thận rồi, Long Tường Thiên có tính cách gì anh hiểu rõ hơn so với tôi, tôi rất bận!” Nói xong, liền trực tiếp ngắt máy, ý của Lý Huân hắn hiểu, muốn để hắn tìm tin tức của Long Tường Thiên. Đáng tiếc, trên đời này không có bữa cơm miễn phí, lấy sự kiêu ngạo của Long Tường Thiên, hắn nhất định sẽ làm cho Lý Huân trả giá đại giới, Lý Huân là người tổ chức muốn bảo vệ, chuyện này nhất định không thể xuất hiện sau lầm.
Khuôn mặt Hứa Kham âm trầm, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Chuyện bên hải cảng đã chuẩn bị xong, bọn Philip lúc nào cũng có thể rút khỏi, chỉ cần giữ chân đám người này, bí mật của Diêm Hồ cho dù bảo vệ được một nửa…hắn cũng có thể báo cáo kết quả với tổ chức, hiện tại chỉ còn lại một mục đích, đó chính là Diệp Thần, Hứa Kham giương mắt nhìn Diệp Thần đối diện, bất giác sát khí tăng mạnh.
Diệp Thần nhanh chóng thoát khỏi công kích bất ngờ của trí thi, tang thi và dị thú bốn phía tuy rằng rục rịch, nhưng không có ý định ra tay, chúng nó tựa hồ đang chờ mệnh lệnh? Diệp Thần vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Hứa Kham đứng sau trí thí, biểu tình lộ ra sự chấp nhất kiên định, nhìn về phía Sakiko Suzuki, nói: “Sakiko, yểm trợ tôi.”
Sakiko Suzuki gật đầu, đi theo bên người Diệp Thần, ý đồ cản trở công kích của trí thi đối với Diệp Thần.
Lực tinh thần bám lên trường kiếm, Diệp Thần nhanh chóng mở đường, mạnh mẽ công kích về phía Hứa Kham.
Thấy thế, Diệp Cẩn không thể không nhíu mày, tần suất ra tay nhanh hơn, hắc vụ nồng đậm như lưỡi hái tử thần, không chút lưu tình lấy đi sinh mệnh, ai cũng không nương tay, đánh về phía trí thi gần mình nhất.
“Ầm…”
Trường kiếm trên tay Diệp Thần bị tường băng của Hứa Kham ngăn cản.
Hứa Kham kinh hãi, ngạc nhìn nhìn tường băng đang nứt ra, nói: “Dị năng? Như thế nào có thể…”
Trước đó, Diệp Thần lộ ra thân thủ, hắn cũng cảm thấy kỳ quái nhưng hiện giờ Diệp Thần lại để lộ dị năng. Điều làm Hứa Kham ngạc nhiên chính là cái này, không phải cảm thấy tức giận, lạnh lùng nói: “Mày đã mở ra đồ Diệp Cẩn để lại? Tao đã biết thứ trong đó nhất định là đồ tốt mà…Thật tiện nghi cho mày!” Nói xong, Hứa Kham cơ hồ khắc chế không được oán hận cùng ghen tị trong lòng.
Diệp Thần dùng tinh thần lực bao trùm lên thân kiếm, sau khi tăng lên thành dị năng giả cấp năm, Diệp Thần có thể cảm giác được tinh thần lực ở mi tâm tăng lên rất nhiều, tinh thần lực thể lỏng ở mi tâm vừa hiện, Diệp Thần nhanh chóng cảm giác được chỗ tốt, dị năng không giống trước kia nhanh chóng cạn kiệt, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn nhiều.
“Tôi thức tỉnh dị năng thì hình như anh rất giật mình nhỉ?” Diệp Thần lạnh lùng nhìn Hứa Kham, trong nội dung truyện Hứa Kham luôn xử sự không sợ hãi, khí chất khiêm tốn ôn hòa, mỗi khi có người chú ý đến hắn, liền giống như trên người mang theo khí thể vương giả, lâp tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho dù bị người ám toán, cũng luôn gặp dữ hóa lành.
Mỗi lần bị hãm hại, đều xuất hiện quý nhân tương trợ.
Nhưng mà, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Hứa Kham, Diệp Thần không khỏi hoài nghi, người trước mắt này có thật là người được miêu tả trong truyện không? Lúc này đây, không có Dung Tuyên cũng chính là Diệp Cẩn thúc đẩy, không biết Hứa Kham có tìm tới Tư Tu Ngạn không, dựa theo tình tiết trong truyện, Hứa Kham quả thật gặp gỡ Tư Tu Ngạn ở Diêm Hồ, nhưng lúc này Tư Tu Ngạn tựa hồ còn chưa xuất hiện.
“Rống rống…” Đột nhiên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, đứng ở giữa Hứa Kham và Diệp Thần.
“Ầm…”
Hai người Diệp Thần và Hứa Kham liên tục lui về sau bảy tám bước, sau khi bụi bậm tan đi liền thấy rõ ở giữa có một ‘người’ toàn thân là vảy rắn đang đứng, trên tay ‘người’ nọ có một người đang ngồi.
“Tư Tu Ngạn, sao anh lại ở chỗ này?” Xa xa là khuôn mặt vặn vẹo của Liễu Dịch Kỳ, nhìn biểu tình giống như hận không thể nuốt sống Tư Tu Ngạn, tứ công tử của liên minh, hắn cùng Tư Tu Ngạn cùng nổi danh, đáng tiếc Tư Tu Ngạn là đứng đầu tứ công tử, mà hắn là đứng cuối…
“Anh có thể đến, sao tôi lại không thể?” Tư Tu Ngạn lạnh lùng liếc nhìn Liễu Dịch Kỳ, tầm mắt dừng ở trên người Hứa Kham, “Thật sự là đã lâu không gặp! Hứa Kham…”
“Nó không giết anh, thật sự là ngoài dự đoán của tôi.” Hứa Kham cảm thấy khó giải quyết, lúc ấy hắn lựa chọn rời đi là vì chắc chắn Tống Tiểu Ngọc sẽ giết chết Tư Tu Ngạn, hắn cũng lười ra tay. Trăm triệu lần không ngờ Tống Tiểu Ngọc không chỉ không động thủ, ngược lại bị Tư Tu Ngạn lợi dụng, “Như thế nào, anh đã nếm qua tư vị của nó? Có phải dục tiên dục tử không?”
Hứa Kham trào phúng, tầm mắt đánh giá Tống Tiểu Ngọc, trong mắt dâng lên phòng bị, Philip từng nói Tống Tiểu Ngọc là trí thi hoàn mỹ nhất, cũng có ý nghĩa thực lực của y rất mạnh, phiền phức!
“Muốn chết!” Tư Tu Ngạn lạnh lùng, mấy con dao gió phá không khí mà đi.
Bên kia, Tư Tu Ngạn đối phó Hứa Kham, Diệp Thần bất giác nhíu mày, lại không mở miệng nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào trí thi cả người đầy vảy cách đó không xa, luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Tiểu Thần, cẩn thận!” Diệp Cẩn lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thần không quay đầu lại, tinh thần lực hội tụ lại ở chân, dùng lực đá vào trên bụng trí thi, đem nó đá văng đi hơn mười thước, trí thi kia thấy đánh lén không có kết quả, phẫn nộ phát ra tiếng gầm gừ phá trời…
Bên tai truyền đến tiếng gầm gừ liên tiếp của trí thi, nhưng thấy tang thi và dị thú bên ngoài vẫn chậm chạp không ra tay, Diệp Thần luôn cảm thấy bất an, cau mày, hướng Diệp Cẩn nói: “Mọi người đừng nương tay, tốc chiến tốc thắng, giải quyết trí thi trước, sau đó ép chủng loại biến dị cao cấp trốn ở chỗ tối ra, đừng trì hoãn, tôi lo lắng sẽ xuất hiện càng nhiều tang thi mạnh hơn…”
Mọi người gật đầu, lo lắng của Diệp Thần rất có đạo lý.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, đưa tới càng nhiều tang thi và dị thú, tiếp tục như vậy chính là trăm hại mà không có lợi.
“Tư Tu Ngạn, Hứa Kham để tôi đối phó, anh hỗ trợ giải quyết những trí thi đó đi.” Diệp Thần không cho hắn cự tuyệt, gia nhập chiến đấu, lúc này cuộc chiến của Tư Tu Ngạn và Hứa Kham đã lâm vào bế tắc, Tư Tu Ngạn là hệ phong, Hứa Kham là hệ băng, nói thật Tư Tu Ngạn cũng không thể chiếm tiện nghi của Hứa Kham, chiến đấu như vậy không cần thiết tốn sức…
Nghe vậy, Tư Tu Ngạn không chần chừ, lưu loát rời khỏi vòng chiến đấu. Đã phát tiết sự nghẹn khuất trong lòng, dễ chịu hơn rất nhiều, việc cấp bách là phải giải vây.
Diệp Thần mơ hồ cảm thấy Hứa Kham hình như là đang kéo dài thời gian, tựa hồ, Hứa Kham không quá muốn cho bọn họ tiến vào Diêm Hồ. Cho dù Hứa Kham không chào đón cậu, cũng không đáng để cho hắn bày ra bố cục lớn như vậy, xuyên qua cổng phía Tây, nhìn xa xa chính là quốc lộ 139, Diệp Thần luôn cảm thấy tựa hồ đã đoán được cái gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.