Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

Chương 58: Lão công xuống bếp (1)




“Gặp được anh, đó chính là duyên phận, cũng chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời em, cảm ơn anh vì đã đến bên em.”Huyền Anh thủ thỉ đáp, sóng mắt nàng lưu chuyển một cách đầy vũ mị, lúc này nàng trở nên vô cùng xinh đẹp.
Hàn Phong nhìn nàng đến thất thần, sau đó hôn xuống hai cánh môi căng mọng gợi cảm kia thật sâu một hồi. Mãi cho đến khi Huyền Anh sắp ngạt thở thì hắn mới dừng lại. Huyền Anh thở dốc từng đợt, khuôn mặt nàng đỏ ửng, thân nhiệt cơ thể dần dần tăng lên, đôi mắt vũ mị kia cũng đang dần trở nên mông lung.
Nhìn thấy phản ứng của cơ thể nàng, Hàn Phong thừa biết Huyền Anh đã bắt đầu động tình rồi. Hắn cũng không khá hơn Huyền Anh là mấy,từ nãy tới giờ hắn được ôm người ngọc trong lòng, nói những lời yêu thương và trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào thì thằng tiểu đệ của Hàn Phong cũng đã đứng lên một cách đầy oai phong rồi.
Tại thời điểm này, Huyền Anh cũng đã cảm nhận được một vật thể cứng rắn nóng hổi đang cạ cạ vào bụng dưới của nàng khiến cho toàn thân nàng bủn rủn mềm oặt như một cọng bún, cả người nàng liền áp lên người Hàn Phong, nàng ngay cả một chút khí lực để đứng cũng đã không còn nữa rồi.
Hàn Phong nhón chân đóng cửa phòng lại, hắn thọc tay vào áo Huyền Anh, nhào nặn cho hai cái bánh bao cự đại trước ngực Huyền Anh biến dạng không ngừng. Huyền Anh không kiềm chế được mà hé miệng rên nhẹ mấy tiếng.
Hàn Phong thánh thạo dùng 1 tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của Huyền Anh trong khi môi của hắn thì đang khoá chặt môi của mH52Jrg nàng lại, nhiệt hoả của cả hai người đang không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc, cả hai thân thể chần chuồng như nhộng đã cuốn lấy nhau rồi chuyển bãi chiến trường lên chiếc giường ngủ cự đại ở gần đó.
Huyền Anh đang chìm đắm trong cơn động tình cũng cố gắng dứt ra nói:
“Ưm… Phong.. em vừa mới thay ga trải giường sáng nay xong mà….ưm…”
Nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Hàn Phong dùng miệng lấp miệng, răng môi lẫn lộn, hai người ăn cháo thì cứ phải gọi là no căng. Hàn Phong thuận thế dùng chân gắp chiếc áo sơ mi hắn vừa mới cởi ra rồi đặt lên giường. Hắn bế xốc Huyền Anh lên tay, đặt nàng lên giường, kê thân dưới của nàng lên trên chiếc áo kia, không đợi Huyền Anh kịp phản ứng, hắn liền đưa miệng hướng phía mảng thế ngoại đào nguyên kia mà bắt đầu ăn hải sản hàu sống.
“Ưmmm… Phongg..” Huyền Anh rên lên hừ hừ.
Sau vài lần kích thích khiến cho Huyền Anh lạc trong một mảnh hoan hỉ không lối ra thì Hàn Phong đã bắt đầu chuẩn bị thi công. Hắn đưa tiểu huynh đệ không ngừng cọ sát và học hỏi với mảnh hang động ẩm ướt kia nhưng lại không có đi vào thám thính mà chỉ tham quan ở bên ngoài.
Huyền Anh ngứa ngáy không thôi, cả người không ngừng uốn éo, nàng run rẩy nói:
“Phong…. Cho em … ưm…” Huyền Anh ngượng ngùng nói.

“Cho em cái gì vậy? em muốn gì nào bà xã? Em phải nói rõ ra anh mới cho em được chứ?” Hàn Phong trêu ghẹo nàng, nhưng cũng không ngừng kích thích nàng khiến cho Huyền Anh gần như điên lên.
“Đồ xấu xa… aa.. Phong…. Cho em đi mà.. Phong… Lão công… chồng yêu…” Huyền Anh cực lực năn nỉ.
“Nhưng em muốn cái gì??” Hàn Phong cười tà hỏi.
“Đáng ghét, đáng ghét… Anh là đồ đáng… AAAA” Huyền Anh đang mắng giở thì Hàn Phong lại cường thế đi vào mà không hề báo trước một tiếng.
Khi sự kích thích và ham muốn bị Hàn Phong khơi dậy từ nãy đến giờ mà không được thoả mãn đã tích góp lên đến đỉnh điểm, thì Hàn Phong bỗng cấp cho nàng sự sung sướng đột ngột khiến cho Huyền Anh ngay lập tức co giật liên hoàn.
“AA.. Em không dừng lại được…” Huyền Anh rên rỉ nói mớ.
Hàn Phong đắc chí được thể tiến tới, lúc nhanh lúc châm, điều chỉnh nhịp độ thời cơ một cách hoàn hảo. Khiến cho Huyền Anh vừa mới qua được một trận cao trào vốn vẫn còn rất nhạy cảm lại bị ép cho nàng liên tục dục tiên dục tử. Huyền Anh ý loạn tình mê, mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, hai chân cùng hai tay cũng quặp chặt, ôm dính lấy người Hàn Phong, trên khoé miệng của nàng cứ há hốc mà thở dốc cùng rên rỉ liên tục.
Hàn Phong cứ làm đi làm lại cho đến khi Huyền Anh phải cầu xin sự nhân từ của Hàn Phong đến 5 lần, lúc này Hàn Phong mới tha cho nàng. Nàng nằm sõng soài trên giường, ngực nàng phập phồng kịch liệt.
Huyền Anh gắng gượng hổn hển nói:
“Phong.. Anh là đồ quái vật… anh cứ thế này thì em chết mất thôi, mau mau kiếm cho em mấy tỉ muội để giúp em chịu đựng được sự biến thái của anh đi chứ cứ theo cái đà này thì em cũng phát điên lên vì …khoái cảm mất thôi…”
Nghe được lời khen ngợi từ người phụ nữ của mình, Hàn Phong cực kỳ đắc ý, hắn cũng không thể nào hiểu được tại sao năng lực của hắn về mặt giường chiếu lại càng ngày càng phi nhân tính đến như vậy. Cứ khi nào hai người triền miên thì Hàn Phong lại phải làm cho Huyền Anh cầu xin lên xuống thì hắn mới tha cho nàng.
Hàn Phong hôn lên mũi nàng một cái yêu thương nói:
“Bà xã, anh lợi hại đến như vậy sao?”
Huyền Anh mỉm cười một cách đầy thoả mãn xen lẫn sự mỏi mệt nói:
“Lão công của em quả thực là rất lợi hại, bây giờ em đã hiểu vì sao cái hệ thống kia lại bắt anh phải rước về 15 tỉ muội rồi, chứ 1 đấu 1 với anh thì chỉ có nước đi đời.”
Hàn Phong cười một cách vui vẻ, nghe được Hàn Anh nói những lời này, hắn hiểu rằng tâm kết của nàng đã hoàn toàn giải khai rồi, điều này khiến hắn càng yêu Huyền Anh hơn, một người phụ nữ làm gì muốn chia sẻ người mình yêu với ai khác, nhưng nàng lại có thể vì hắn mà buông bỏ được sự ích kỉ, cũng như sự chấp nhất của phụ nữ thì quả thật là đã hi sinh quá nhiều cho hắn rồi.
Hàn Phong hạnh phúc nằm bên cạnh mà nhìn ngắm giai nhân trong lòng mình đang dần dần đi vào giấc ngủ rồi một lúc sau, Hàn Phong cũng ngủ thiếp đi.
Đến tận trưa hôm sau, khi Huyền Anh vẫn còn đang ngủ say, Hàn Phong đã tỉnh dây, hắn say đắm nhìn chằm chằm vào Huyền Anh, lấy ngón tay gạt vài sợi tóc của nàng, xoa má nàng, nâng niu nàng như một trân bảo vậy.
Hắn nhẹ nhàng rời giường, đi ra khỏi phòng gặp Linh Nhi rồi nói:
“Linh Nhi ơi, em có biết phòng bếp ở chỗ nào không? Anh muốn tự tay làm bữa sáng cho bà xã Huyền Anh.
Linh Nhi cười hi hi trọc ghẹo hắn một hồi rồi mới vui vẻ dẫn Hàn Phong đi. Xuống đến nhà bếp, Hàn Phong liền ngạc nhiên nhìn lấy 3 đầu lợn biến dị to đùng trong nhà bếp.
“Có vẻ như đội ngũ lại có thu hoạch rồi, cứ cái đà này thì lương thực đối với căn cứ đúng là không cần phải lo đến nữa.” Hàn Phong thầm nghĩ.
Hắn nhanh nhẹn xắn tay áo lên, rồi đi vào trong bếp. Sau khi biết được Hàn Phong là cháu rể của lão Bá Hải mình, mấy tên đầu bếp lại nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường.
“Một tên công tử bột mà cũng bày đặt vào bếp nấu ăn, đúng là tự làm xấu mặt mà.” Trong đầu bọn họ đều hiện lên ý nghĩ như vậy.
Hàn Phong bước tới chỗ làm bếp, thuận tay rút lấy một con dao phay, hắn mài dao một cách thành thạo khiến cho mấy vị đầu bếp kia giật mình không thôi. Không dừng lại ở đó, Hàn Phong liền đi tới khu thịt lợn rồi nhẹ nhàng lóc thịt của con heo biến dị kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.