Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

Chương 56: Quyết đinh của Hàn Phong




Hoàng Yến cứ len lén nhìn về phía Hàn Phong với một ánh mắt khác thường nhưng lại không dám nói gì nhiều với hắn. Huyền Anh bên cạnh Hàn Phong dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Yến nên cũng mỉm cười một cách đầy thâm ý mà nhìn về phía nàng.
Cả đám hàn huyên cả tiếng đồng hồ thì Hàn Phong, Huyền Anh và Cẩu Vương mới lục tục hướng về thư phòng của lão Bá Hải mà đi tới.
“Ông nội!!” Huyền Anh không hề cố kị hai tên canh cửa mà xông thẳng vào trong thư phòng rồi bá lấy cố của lão Bá Hải mà hôn chùn chụt.
Lão Bá Hải cười sang sảng hai tiếng rồi chọc ghẹo nàng:
“Sao bỗng dưng lại trở nên yêu đời như thế này? Mấy hôm trước không biết tiểu cô nương nào cứ vào đây kể lể rồi khóc nhè thế nhỉ, nào là anh ấy không yêu con nữa, không quan tâm con nữa, nào là….”
Lão mới nói được đến đây thì đã có một bàn tay xinh xắn che kín miệng lão, Huyền Anh u oán nói:
“Ông nộiiii…. Không cho ông nói nữa, ông toàn nói những chuyện đâu đâu thôi!!”
Lão Bá Hải liền gạt tay nàng ra rồi tươi cười vui vẻ đứa cháu hoạt bát của ông đã lại vui vẻ như cũ rồi.
“Ngoại công, con có chuyện muốn nói với ngài.” azaKO9Q Hàn Phong nói.
“Được, con cứ nói đi.” Lão Bá Hải nói.
“Con sắp sửa phải bế quan tu luyện một khoảng thời gian, nhưng ngoại công cứ yên tâm, con sẽ phá quan trước khi những vị khách kia đến căn cứ, con sẽ phải bế quan ít nhất 1 tuần.”
“Sao, anh lại bế quan à??” Huyền Anh giật mình cao giọng nói.
Hàn Phong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy, hắn nhìn vào mắt Huyền Anh rồi chân thành nói:
“Anh xin lỗi, lại phải xa em một thời gian rồi, hiện tại, điều anh cần nhất đó chính là thực lực, thực lực mạnh mẽ để có thể bảo vệ em và những người quan trọng đối với anh.
Hàn Phong lại hướng mắt về phía lão Bá Hải rồi tiếp ý:
“Thưa ngoại công, con đã nghe được chuyện của 7 căn cứ quân đội đã bị thoái hoá từ Huyền Anh. Bản thân con rất hận bọn chúng, hận sự ngu ngốc của bọn chúng, hận bản thân mình không đủ thực lực để chống lại bọn chúng.”
“Không giấu gì ngoại công, con hiện đang sở hữu một căn cứ không chính quy nho nhỏ, sau khi tiếp đón những vị khách quý kia, con quyết định sẽ ngay lập tức rời khỏi căn cứ số 7 mà trở về phát triển căn cứ của con.” Hàn Phong nhìn lão với một ánh mắt cực kỳ kiên định mà nói.
Huyền Anh mặc dù biết rằng sớm hay muộn thì Hàn Phong sẽ phải quay về sinh tồn khu kia, ở đó hắn vẫn còn có việc phải làm, nhưng nàng không ngờ rằng hắn lại chuẩn bị đi sớm như vậy, nàng rưng rưng nước mắt nhìn về phía Hàn Phong.
Mặc dù nàng rất buồn vì người mình yêu sắp sửa chuẩn bị rời xa mình, nhưng nàng cũng không có ngăn cản hắn. Nàng biết nam nhân của mình không phải là một người bình thường, hắn là một người mang trên vai những giao phó cùng trách nghiệm nặng nề. Với tư cách là nữ nhân của hắn, nàng phải trở nên mạnh mẽ để hắn không cần phải lo lắng cho nàng mà tận lực bay nhảy.
Nén lại cảm giác thương cảm của mình, Huyền Anh thầm quyết định sẽ trở thành hậu phương vững chắc cho Hàn Phong để hắn có thể thể măc sức mà bay nhảy, đương nhiên, những lời nàng nói khi trước cũng không phải là nói suông, nàng dự định sẽ nhờ ông nội huấn luyện một phen để giúp nàng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Lão Bá Hải ngược lại thì đứng dậy, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
“ Tốt lắm, nam nhi có chí hưởng của nam nhi, có khí khái của nam nhi, con hãy ra ngoài mặc sức mà bay lượn, mặc sức mà trải nghiệm.”
“Ta hiểu rằng con là một đứa nhỏ lương thiện, sau khi nghe được tin về 7 căn cứ thoái hoá kia đã triệt để giúp con xác định được con đường mà bản thân mình phải đi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con một điều rằng những căn cứ kia không có căn cứ nào là đơn giản cả, đừng có hấp tấp mà đi đối đầu với bọn chúng vội.”
“Con hãy lặng lẽ mà xây dựng cho mình một căn cơ thật vững chắc, đến lúc đó, con hãy quật khởi chứ đừng có mà lộ diện sớm quá, kể cả là với những căn cứ chưa bị thoái hoá kia. Nếu bọn họ biết được có một căn cứ đang dần dần lớn mạnh và có nguy cơ sánh vai với bọn họ thì con cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn đấy.”
“Hôm nay ta nhiều lời như vậy là để con biết đường mà đề phòng mà thôi, bất luận trường hợp như trên không thể hoặc có thể xảy ra hay không thì hãy âm thầm mà phát triển cho ta. Nhân tâm khó lường, ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thì kể cả có là những căn cứ chính quy đi chăng nữa thì con cũng phải cẩn thận cho ta.” Bá Hải híp mắt nói.
“Dạ, con hiểu thưa ngoại công, con sẽ hành sự thật cẩn thận.” Hàn Phong nói.
Nội tâm của Hàn Phong lúc này là một mảnh ấm áp, hắn đương nhiên hiểu được những lời mà lão Bá Hải vừa nói là hoàn toàn chính xác, đây thực ra cũng chính là kế hoạch của hắn ngay từ lúc đầu, nhưng nghe được lời dặn dò quan tâm của ông, hắn vẫn cực kỳ cảm động.
Từ bé đến lớn, hắn là một người cực kỳ thiếu thốn tình cảm, sau đó vì việc ở trường học mà làm cho thâm tâm của hắn càng trở nên phong bế, tính tình trầm mặc quái gở, khiến cho hắn suốt ngày bị bắt nạt. Vậy nên, khi hắn cảm nhận được tình thương của những người xung quanh dành cho mình, hắn cực kỳ hạnh phúc và biết ơn.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, ha ha, con cũng là một đứa trẻ lanh lợi, ta cũng rất yên tâm về con, Huyền Anh con nhóc này đúng là không chọn nhầm người.” Bá Hải hài lòng nói.
“Hi hi, bây giờ ông nội mới biết sao, hồi trước con cự tuyệt đám người kia thì gia ông nội cứ mắng con là kén cá chọn canh, bây giờ gia gia đã biết sự lợi hải của cháu gái ông chưa??” Huyền Anh vểnh mũi lên trời đầy kiêu ngạo nói.
“Ha ha, được được, là người làm ông như ta sai đã được chưa nào, không nhìn ra được đứa cháu gái tài giỏi cảu ta lại có ánh mắt sắc bén như vậy.” Bá Hải bật cười vui vẻ.
Nhìn thấy cháu gái trưởng thành và được hạnh phúc bên người mình yêu, lão rất thoả mãn. Bỗng dưng, lão lại nhớ đến 2 đứa con ruột cùng con dâu của mình từ khi được một thế gia thần bí thu nhân cho đến bây giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào mà nước mắt lưng tròng.
“Không biết hai đứa nó bây giờ thế nào rồi.” Bá Hải lẩm bẩm.
Lão Bá Hải thở dài một hơi, quên đi nỗi phiền muộn ở trong lòng rồi quay về phía Hàn Phong nói:
“Làm một ván cờ với ta không? Lần này ta cấm ngươi nhường đấy, cái bộ xương ra này vẫn đủ lợi hại để ngươi phải dốc ra toàn lực đấy.”
“Dạ, con xin thụ giáo.” Hàn Phong lễ phép nói, ánh mắt hắn ánh lên một tia giảo hoạt.
“Để con làm trọng tài!!” Huyền Anh vui vẻ nói.
“Được, có vị trọng tài thiết diện vô tư như con thì ta yên tâm rồi!” Bá Hải nói.
Cả hai liền thò tay vào hộp cờ, nắm lấy một số lượng quân nhất định, sau đấy đều để lên bàn cờ rồi đếm để chọn xem ai cầm quân trắng, ai cầm quân đen.
“Con bốc được 5 quân, lẻ, con cầm quân trắng!”
“Ta bốc được 6 quân, chẵn, ta cầm quân đen, quân đen đi trước!” Lão Bá Hải đắc ý, vừa nói vừa dung đùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.