Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

Chương 51: Bá Hải trố mắt




Hai người đại chiến một hồi kinh thiên động địa mãi cho đến trưa hôm sau, khi mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, Hàn Phong mới lục tục đứng dậy mặc quần áo.
Tinh thần Hàn Phong lúc này phi thường sảng khoái, cả người sinh long hoạt hổ rời giường, để lại Huyền Anh nằm trên giường, cả người nàng nhũn ra như bún mà ôm gối ngủ li bì, trên mặt nàng còn lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng khoé miệng thì lại ẩn hiện nở một nụ cười hạnh phúc và thoả mãn.
Hàn Phong đặt nhẹ lên môi nàng một nụ hôn, sau đó mới ra khỏi cửa chẫm rãi đi về hướng thư phòng của lão Bá Hải. Hắn biết mình sẽ phải giải thích với lão về việc bản thân biến mất mấy ngày liên tục. Nhưng Hàn Phong tin chắc rằng, chỉ cần lão nhìn thấy sự tăng trưởng đáng kể về mặt thực lực của mình thì sẽ tự hiểu ra mà thôi.
Hàn Phong gõ cửa cộc cộc hai tiếng, từ trong thư phòng liền vang lên tiếng đáp lời của Bá Hải:
“Mời vào!”
Tối hôm qua, khi Hàn Phong quay trở lại, ông đã sớm nghe được thông báo từ cấp dưới, mãi cho đến lúc này, tâm tình ông mới hoàn toàn thả lỏng. Mấy hôm đầu khi Hàn Phong biến mất, ông còn tưởng rằng hắn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với Huyền Anh, nhưng từng ngày vẫn cứ trôi qua mà vẫn chưa thấy Hàn Phong quay về, ông lại lo lắng cho thằng cháu rể quý hoá gặp chuyện chẳng lành.
Hàn Phong mở cửa bước vào, còn chưa đặt chân vào thư phòng, Hàn Phong đã nghe thấy tiếng quở trách của ông cụ:
“Khụ khụ… Cái thằng nhóc bạc tình bạc nghĩa này, ta thật không ngờ ngươi lại lạnh lùng bỏ đi đằng đẵng đến mấy ngày trời, làm cho lão già này phải diễn với ngươi thật…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Bá Hải liền im bặt không nói nên lời, mắt ông trừng lớn soi thật kĩ từ đầu tới chân của thân ảnh khôi ngô trước mặt.
“Ngươi thế mà lại…” Ông ngập ngà ngập ngừng, không biết phải nói gì hơn.
Nhưng không hổ là một lão tướng quân đã từng trải qua vô số biến cố của nhân sinh và năm tháng, ông liền ngay lập tức thu liễm lại bộ dạng thất thố của mình, nhấc tách trà nóng hổi trên bàn mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Sau đó đặt cốc trà về vị trí cũ, trên khoé miệng nhăn nheo thế mà lại ẩn hiện một nụ cưởi một đắc ý, cái tên yêu nghiệt trước mắt này là thằng cháu rể của ông đấy, có đứa cháu rể ngưu bức như vậy, ông cũng không thể nào không cảm thấy có chút hả lòng hả dạ.
“Có vẻ như ngươi đã tới cấp E đỉnh phong rồi nhỉ, không tệ một chút nào, hoá ra mấy ngày nay ngươi mất tích cũng là có lý do cả.” Bá Hải từ tốn nói như việc tăng lên một đại cảnh giới của Hàn Phong là một việc rất bình thường vậy.
Thế nhưng khoé miệng nhếch lên một cách đầy đắc ý của ông đã bán đứng sự bình tĩnh giả tạo kia.
“Nhưng tên nhóc nhà ngươi lần sau mà có đi lén lút tăng thực lực thì cũng phải thông báo cho con nhóc si tình Huyền Anh một tiếng biết chưa? Ngươi có biết mấy ngày ngươi biến mất, nó còn chẳng thèm ăn uống gì cả. Cái Yến nó phải dỗ dành mãi mới chịu ăn một ít cháo đấy!!” Lão Bá Hải nghiêm giọng răn dạy.
“Dạ, con biết rồi ạ.” Hàn Phong cũng không có giải thích gì nhiều mà tiếp nhận lời dặn dò của ông.
Hiện tại, hắn cũng đang tập trung sử dụng chân diện mục nhãn cấp 6 để thăm dò độ nông sâu của lão Bá Hải, cũng không có để ý đến những gì ông vừa mới nói vì dòng thông tin trước khủng bố trước mắt khiến cho hắn không khỏi nhìn lão với một ánh mắt kính nể.
Tên: Lê Bá Hải
Giới tính: Nữ
Tuổi: 66
Quê quán: Hà Nội.
Quan hệ với ký chủ: ông vợ
Lý lịch: (Chưa đủ quyền hạn để xem thông tin chi tiết.)
Cấp độ: 61 (cấp A *trung kì *)
- Lực lượng: 415
- Nhanh nhẹn: 416
- Sức sống: 409
- Thể lực: 406
- Tinh thần lực: 411
- Cường độ: 405
- Huyết thống: Huyết thống cổ tộc của Hưng Đạo Đại Vương.
- Dị năng: Hiện chưa được kích hoạt
- Kỹ Năng: Không có.
Dường như ông lão cũng cảm nhận được điều gì đó, liền âm thầm như có như không mà liếc mắt về phía Hàn Phong.
“Thế nào nhóc con, nhìn ra được chút thông tin nào chưa?” Lão mỉm cười một cách đầy thâm ý nhìn Hàn Phong mà hỏi.
Hàn Phong thở ra một hơi rồi đáp lời:
“Ngoại công tu vi bất phàm, huyết thống cao quý, con không thể không nể phục ngài.”
Lúc đầu, khi nghe Hàn Phong tán thưởng tu vi của mình thì lão còn nghĩ hắn không có nhìn ra chút dao động thực lực nào từ bản thân nên chỉ có thể vỗ mông ngựa, nhưng khi nghe thấy Hàn Phong nhắc đến huyết thống của mình thì nội tâm lão mới giật nảy một phen
“Tên nhóc này thật sự quỷ dị, hắn vậy mà lại có thể nhìn ra được huyết thống truyền thừa cao quý của mình.” Bá Hải thầm nghĩ.
“Vậy ngươi có nhìn ra được ta sở hữu loại huyết thống nào không?” Bá Hải thấp tha thấp thỏm hỏi.
“Dạ, không giấu gì ngoại công, phải chăng huyết mạch ngài đang sở hữu là huyết mạnh thượng cổ của tổ Hưng đạo đại vương, Trần Quốc Tuấn?”Hàn Phong đáp lời, mặc dù ngữ khí thì có vẻ như là dò hỏi, nhưng Bá Hải có thể nhận ra được sự khẳng định một cách đầy tự tin từ âm điệu và cử chỉ của hắn.
“Haizz, cái thằng nhóc kỳ quái này, ngươi thật là một tên nhóc bí ẩn đầy thú vị… Thế ngươi không thắc mắc vì sao trong người ta chảy xuôi dòng máu họ Trần, nhưng bản thân ta cùng Huyền Anh lại là họ Lê ư?”
Hàn Phong lắc đầu đáp:
“Kỳ thực cũng chả có gì khó hiểu thưa ngoại công, theo phong tục tập quán của Việt Nam ta thì khi hai người lấy nhau và sinh hạ ra một hậu nhân, thì hậu nhân đó sẽ mang họ đằng cha.”
“Hơn nữa, vì huyết thống của Hưng Đạo Vương cho đến đời ôngthì vẫn thịnh vượng, vậy nên phàm huyết hoặc huyết mạch bị suy yếu đâu có thể nào nổi trội hơn được so với thượng cổ huyết mạch, vậy nên huyết thống Hưng Đạo Vương của họ Trần vẫn còn được di truyền cho đến đời Huyền Anh.”Hàn Phong thuận lý thành chương, giải thích một cách mây trôi nước chảy.
Lão Bá Hải không khỏi gật gù tán thưởng Hàn Phong không thôi, đầu óc linh hoạt, suy nghĩ sắc bén, thực lực siêu cường, đa tài đa trí. Ông càng nhìn thằng cháu rể này thì càng thấy thuận mắt.
Chỉ mỗi tội là về sau tên này sẽ gánh kiếp đào hoa, thê thiếp thành đàn, cháu gái mình chắc chắn sẽ phải chịu một chút uỷ khuất. Đây cũng là bệnh chung của các vị cường giả từ trước đến nay.
Những người có sức mạnh và quyền lực càng cao thì số mệnh đào hoa sẽ càng nặng, không có công khai nạp thiếp thì cũng nuôi vô số cô bồ nhí, càng không cần phải đề cập đến những thế gia cổ võ lánh đời kia. Bọn họ không thèm để vào mắt dư luận của phàm giới, bọn họ từ xưa đến nay vẫn theo quy luật mạnh được yếu mất nên các đệ tử ưu tú hay thậm chí là các vị trưởng lão cũng nạp 20 đến 30 người là ít.
Tại vì đối với các gia tộc đó, duy trì huyết mạch là nhiệm vụ hàng đầu, huyết mạnh vượng thì gia tộc vượng. Huyết mạch vong thì gia tộc cũng sẽ vong. Đây cũng là lý do tại sao, nhiệm vụ duy trì huyết mạch của Hàn Phong lại được hệ thống đánh giá cấp SSSSS+ có thể thấy, ngay cả hệ thống cũng đánh giá nhiệm vụ này một cách rất nghiêm túc.
“À đúng rồi Hàn Phong, 2 tuần nữa sẽ có những vị khách quý đến thăm căn cứ của chúng ta, ta muốn con cùng ta ra mặt tiếp đón. Ta cũng phải nhắc nhở con một điều rằng, trong đoàn người đó sẽ có một người là tình địch đáng gờm của con đấy nhé!” Bá Hải nói một cách đầy châm chọc.
P/S: mình rất xin lỗi các bạn độc giả vì đã ra chương chậm chạp nhé, nhưng vì bài vở li bì, vậy nên mình không thể đẩy nhanh tiến độ hơn được, nhưng mình xin chắc chắn một điều là bộ này sẽ không bị drop nhé =)) cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho bộ truyện này của mình rất nhiều ạ!!:) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.