Thành phố K ai lại không biết danh của Vu đại thiếu gia. Hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn, làm việc lại quyết đón, dứt khoác. Mới 26 tuổi đã thay ông nội hắn điều hành cả một tập đoàn lớn. Tới nay đã gần 4 năm, tự tay hắn lấy về không biết bao nhiêu tiền bạc cho gia tộc.
Ai không biết bản lĩnh cũng như đầu óc cùng thân thủ của vị Vu đại thiếu này.
Nhưng nực cười là chỉ ra ngoài một chuyến liền truyền về tin Vu đại thiếu gia bị mất tích, ai sẽ tin. Người ngoài mắt có mờ đã không tin. Chứ huống chi người của Vu gia, khi người anh họ kia nói hắn tận mắt thấy Vu Tư Tuyệt bị bầy tang thi kéo đi thì họ cũng không tin. Con cháu người ta bản lĩnh ra sao thì người của Vu gia rõ hơn ai hết. Không vì lời nói không bằng chứng của người khác mà tin theo răm rắp. Mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, bọn họ đó giờ luôn theo tinh thần như thế.
Ông nội Vu chỉ liếc mắt nhàn nhạt nhìn người cháu đang đau khổ kể lễ nỗi thương tâm đau xót của mình mà nói: " Con yên tâm, tiểu Tư nó không có dễ chết như vậy đâu. Nói với những người trong gia tộc. Khi ra ngoài kiếm vật tư phải luôn để ý tin tức của đại thiếu gia." Câu sau là ông nói với thư ký bên người. Người nọ gật đầu vâng một tiếng. Khiến cái người cháu đang nhéo đùi cố rặn ra vài giọt nước mắt "thương tâm" ôm một bụng âm mưu kia đành nuốt một ngụm máu. Vẻ mặt vặn vẹo đủ hình dạng. Ông nội Vu chỉ liếc qua một cái, môi khẽ cong lên.
Mà bên này, nhóm người Mạc Ngân đang mắt trợn to nhìn hai chị em Quỷ Diễm bộ dáng quyến rũ đang phá hình tượng của bản thân cấm đầu mà chạy về. Trong miệng liên tục hét lên:
" A~ chủ nhân mau cứu mạng. Có chuột, rất nhiều chuột a~"
Mạc Ngân: (ー_ー)!!
Những người đã từng chứng kiến bản lĩnh, thủ đoạn ngoan độc của hai chị em: (|||゚д゚)
Bốn người mới quen còn lại: ( ´゚Д゚")
Mẹ nó, ai nói cho cậu biết thì ra quỷ cũng sợ chuột biến dị sao, sẽ sợ sao?
Nhìn một đàn chuột cả người hôi thối, máu thịt chỗ có chỗ không với số lượng phải hơn ngàn con đang rậm rạp đuổi theo hai chị em Quỷ Diễm dần tiến về phía này. Trong lòng Mạc Ngân chỉ muốn chỉa ngón giữa lên mà chửi thề. Cậu bắt đầu phân vân chuyện nuôi hai con quỷ bên người là đúng hay sai đây. Chưa gì đã thấy đem lại một phiền phức rồi đó. Thôi, cậu làm chủ nhân nên sẽ đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết chuyện mà thuộc hạ gây nên vậy. Thấy không, làm một chủ nhân không dễ dàng gì. Mà còn là chủ nhân có trách nhiệm lại càng không dễ a.
" Là tang thi chuột, mẹ ơi thật kinh khủng". Phàm Bân hai mắt trợn tròn, cảm thấy da đầu bản thân đang không ngừng run lên.
Những người còn lại nhanh chóng nhảy lên nóc xe. Khi hai chị em Quỷ Diễm không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Mạc Ngân với nét mặt xanh trắng thì đàn tang thi chuột đã đuổi tới cách bọn họ gần 400 mét. Nhưng chưa đợi mọi người ra tay, chỉ thấy cây liễu to lớn ngoài cửa thành nhẹ nhàng đung đưa cành lá. Mặt đất xung quanh phạm vi 50 mét của nó lấy tốc độ mắt thường thấy mà lún xuống. Những nhánh rễ cấm sâu trong lòng đất bắt đầu chồi lên biến thành những lưỡi đao sắc bén.
Những gốc rễ lấy tốc độ nhanh chóng mà biến lớn lên, vươn dài đâm lấy những con chuột đang chạy tới. Chỉ trong chớp mắt đàn tang thi chuột khiến người mao cốt chủng thiên đã bị rễ cây liễu bao vây hút sạch máu thịt, chỉ còn lại những phần xương trắng. Chưa dừng lại, mặt đất liền xuất hiện những cồn đất lớn, nó nhô cao và sau đó hạ xuống nuốt chửng phần xương cốt còn lại. Rễ cây liễu dần biến nhỏ chui lại vào lồng đất, những cái khe trêи mặt đất cũng khép lại. Trở về hoàn cảnh yên bình, khiến mọi người đều cho rằng mọi việc vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
" Cây...là thực vật biến dị." Không biết ai trong nhóm người hô lên.
" Không giống lắm, vẻ ngoài khi nó tấn công con mồi giống như là..." Vu Tư Tuyệt nhăn mày.
" Thi biến." Mạc Ngân bên cạnh vẫn luôn nhìn chầm chầm gốc cây liễu khẽ nói.
" Thi biến, là cái gì. Đó giờ chúng tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Thông thường không phải chỉ có con người, động vật mới bị hóa tang thi thôi sao. Còn thực vật sao lại có thể thi biến." Phàm Bân như nghe được chuyện thú vị, liền mồm miệng không ngừng hỏi.
Vu Tư Tuyệt thấy Phàm Bân như muốn nhào qua bên người Mạc Ngân, anh nhẹ liếc cậu nhóc một cái. Phàm Bân bị một luồng hắc khí vô hình trấn trụ tại chỗ, khó hiểu nhìn anh trai cao lớn đứng đối diện. Nhưng lòng hiếu kì lớn hơn trời nên Phàm Bân thần kinh thô mà không thèm suy nghĩ lí do bản thân bị người ta "vô cớ" lườm nữa.
" Sở dĩ con người và động vật có thể bị biến thành tang thi là do có bộ não, thần kinh. Dễ dàng bị "virus" mà các người nói xâm nhập, giết chết và điều khiển. Còn thực vật, nó không có bộ não tư duy như con người cho nên các con "virus" rất khó mà điều khiển chúng. Cho nên đa số thực vật bị nhiễm virus sẽ héo chết. Còn vì sao gốc liễu này tôi lại nói nó thi biến. Thì phải chờ mọi người vào trong trấn rồi sẽ biết." Mạc Ngân nhìn mọi người, lại tỉ mỉ giải thích. Nhưng câu cuối lại làm mọi người ở đây tràn đầy tò mò.
Nhưng hiện tại phát hiện cây liễu đầu trấn này không bình thường. Chắc gì mọi người đi ngang nó sẽ không bị nó dùng một gốc rễ mà hút sạch máu thịt trong người. Chỉ nghĩ đến đây thôi ai nấy đều run người.
Mạc Ngân cũng nghĩ đến vấn đề làm sao có thể vào trấn mà không kinh động đến cây liễu này. Cậu trầm tư hỏi Mạc Tinh.
" Tiểu hệ thống, ngươi nói chỉ cần không ở trong phạm vi sinh trưởng của rễ cây thì không sao?"
Tiểu hệ thống Mạc Tinh tràn đầy kêu ngạo : " Đúng vậy, bổn hệ thống có bao giờ gạt chủ nhân đâu. Phạm vi của nó chắc cậu cũng thấy rồi."
Mạc Ngân im lặng suy nghĩ chốc lát, lại nói " Phạm vi hoạt động của nó ta đã nắm được, nhưng có một đều ta không hiểu. Bình thường nếu là thực vật biến dị hoặc thi biến đều sẽ tự động tấn công con người, nhưng cây liễu này lại khác. Nó chỉ tấn công những thứ xâm nhập vào lãnh thổ của mình mà thôi."
Bóng dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trơn bóng của tiểu hệ thống đung đưa qua lại " Nó lười nga~."
Mạc Ngân mím môi im lặng.
" Tôi có cách đưa mọi người vào trong trấn an toàn."
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Mạc Ngân. Cậu làm như không thấy vài ánh mắt hiếu kì đang nhìn mình. Mạc Ngân hai tay kết ấn, lập tức tạo ra một thanh kiếm to bằng băng sáng lấp lánh. Thanh kiếm thần kì mà trôi lơ lửng trêи không. Mấy người Vu Tư Tuyệt đã chứng kiến qua thuật ngự kiếm phi hành của cậu thì còn giữ được bình tĩnh. Nhưng nhóm người Đại Hán đã miệng chữ O mắt chữ A mà nhìn chầm chầm.
" Một lần chỉ đưa được một người bay qua. Cho nên những người khác phải đợi một chút rồi." Mạc Ngân nhẹ nhảy lên thân kiếm, nó vững vàng nằm ngay ngắn dưới chân cậu.
Thiếu niên một thân quần áo thể thao sạch sẽ, dưới chân đạp kiếm băng. Cả thân thể lơ lửng trêи không trung, phía sau cậu là khung cảnh yên bình xinh đẹp cùng một cây liễu xum xuê cành lá. Một cảnh tượng mà khiến cho mọi người có mặt ở đây không bao giờ quên.
Hai tay Vu Tư Tuyệt nắm chặt thành quyền, khó khăn lắm anh mới áp chế được sự xúc động muốn đem thiếu niên đẹp đẽ trước mắt này về giấu đi. Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, anh muốn bẻ gảy đôi cánh của cậu. Để cậu chỉ có thể mãi mãi núp dưới đôi cánh của anh, cho anh bảo vệ, chăm sóc. Nhưng Vu Tư Tuyệt biết, nếu anh thật sự làm vậy thì cả cuộc đời này anh cũng đừng mong nhìn thấy lại được một Mạc Ngân bừng bừng sức sống, tỏa ra ánh hào quang như thế này. Đó là đều anh không hề mong muốn, anh muốn chậm rãi đi vào lòng cậu. Chiếm một vị trí quan trọng và duy nhất trong tim Mạc Ngân.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Cám ơn những lời chúc cũng như sư quan tâm mà các bạn đã dành cho ta. Hiện tại ta đã khỏe, tay đã lành chỉ trừ ngón giữa bị chút di chứng co duỗi không được như ngày xưa nữa thôi. Việc đánh chữ thì rất thuận lợi. Yêu mọi người ❤️. Chính những dòng cmt và tin nhắn quan tâm của các bạn là nguồn động lực giúp ta có thêm máu để tiếp tục. Cám ơn các bạn.