Mạt Thế Hệ Thống Cứu Vớt

Chương 37:




Buổi tối sau khi ăn uống no đủ, Mạc Ngân trở về phòng mình bắt đầu tu luyện. Dạo này cậu ẩn ẩn cảm giác màn chắn của cấp bậc dị năng đã mỏng đi rất nhiều. Cậu biết mình sắp đột phá cấp ba, tiến vào cấp bốn. Nhưng cậu vẫn thấy bản thân còn thiếu một cơ hội tiến giai, chi cần cơ hội này tới dị năng của cậu không nhưng đột phá mà Huyền linh tâm cũng sẽ đột phá.
Mạc Ngân đang tĩnh tâm tu luyện thì cửa phòng bị gõ, cậu đành từ trong trạng thái tu luyện dứt ra đi tới mở cửa.
" Có chuyện gì sao?" Mạc Ngân nhìn nam nhân một thân thường phục chỉnh chu đứng trước phòng mình chớp mắt hỏi.
" Tôi biết gần đây có một kho hàng của quốc gia, hiện tại muốn đi coi một chút, nên hỏi em có muốn đi cùng không." Vu Tư Tuyệt mặt không cảm xúc nói, nhưng tiểu Tuyệt chibi trong lòng anh lại đang bồn chồn đi qua đi lại.
" Anh có hai vé xem phim hôm nay, em có muốn đi xem cùng anh không?
Lời thoại của một bộ phim ngôn tình chiếc lúc 7 giờ mà cậu ngày trước hay xem hiện lên trong đầu. Sao mà giống như đang hẹn hò riêng tư vậy nhỉ. Mạc Ngân rùng mình, lắc lắc đầu xua đi những hình ảnh làm cậu hốt hoảng kia đi.
Vu Tư Tuyệt thấy cậu lắc đầu, nét mặt liền đanh lại có vẻ âm trầm hơn bình thường, nhưng chibi tiểu Tuyệt trong lòng lại rũ hai tai xuống, buồn.
" Cũng được, vậy anh đợi một lát, tôi lấy áo và balô." Mạc Ngân không nhận ra anh khác thường, nghĩ cứ ở trong phòng hoài cũng không đột phá ngay được, có thể lần này ra ngoài có lẽ sẽ tìm được cơ duyên của bản thân.
Vu Tư Tuyệt vui vẻ nhìn cậu xoay người vào trong, lại khó hiểu nghĩ khi nãy cậu lắc đầu cái gì chứ. Nhưng mà kệ đi miễn cậu chịu đi cùng anh là được. Chuyến đi chỉ có hai người họ, mà còn là ban đêm nữa. Nghĩ tới đây bỗng Vu Tư Tuyệt giật mình, cảm thấy như mới bị sét đánh một cái vậy, đầu óc đều trở nên thông suốt.
Anh nhếch môi, thì ra là vậy.
" Đi thôi." Mạc Ngân thay quần áo và đeo balô ra thấy anh đang cười ngu, khó hiểu nhìn anh một cái.
Vu Tư Tuyệt dùng lĩnh vực không gian của anh đưa hai người rời khỏi cách biệt thự hơn 500m. Khi hai người xuất hiện làm mấy con tang thi đang lỡn vỡn xung quanh tập trung lại. Vu Tư Tuyệt và Mạc Ngân không ham gì mấy con cấp phổ thông chậm chạp này liền cùng nhau biến mất tại chỗ, đi đến kho hàng phía Đông.
Kho hàng này là kho lớn nhất nước M, do quốc gia chuyên dùng vận chuyển cất giữ hàng hóa cho quân đội và chính phủ. Ngày mạt thế đến trùng hợp cũng là lúc quốc gia đang vận chuyển hàng vào kho.
Không biết hiện tại đã có người lấy đi chưa, nhưng nếu chưa thì đối với Vu Tư Tuyệt phải đem theo nhiều người như vậy mà nói là rất tốt.
Hai người một trước một sau xuất hiện ngay cửa nhà kho. Bên trong lẫn xung quanh im ắng đến kì lạ.
" Lúc này xung quanh đáng lẽ phải rất nhiều, sao lại không thấy một con như vậy. Điều này rất cổ quái, anh cẩn thận một chút." Mạc Ngân trong tay cầm sẵn thanh kiếm, đề phòng nhìn xung quanh.
Vu Tư Tuyệt gật đầu, khi bước chân vào đây anh đã luôn có cảm giác bị nhìn chầm chầm rồi. Nhưng không phải một đôi mắt, mà rất nhiều đôi. Gặp người khác đối với cảm giác nguy hiểm như thế này đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng anh không phải loại người nhát gan sợ sệt đó. Nếu anh không liều mạng sợ rằng đã chết từ lâu rồi.
Vu Tư Tuyệt không nhanh không chậm đẩy cửa kho hàng ra, bên trong một mảnh tối đen không thấy rõ năm ngón. Mạc Ngân lấy đèn pin trong balô ra, bên trong chất đầy những thùng gỗ lớn tầm 5m, đầy cả kho. Hai người nhìn nhau thầm gật đầu. Liền chia hai phía mà đi, muốn chia nhau ra xem xét xung quanh. Khi bước chân hai người vừa di chuyển. Đèn trong kho hàng đã lâu không sáng liền bật lên. Hiện hết tình hình bên trong kho lúc này.
" Aiyo, hôm nay thật đúng là may mắn. Có một tiểu mỹ nhân nha. Đã bao lâu lão tử không được nếm qua hương vị này rồi." Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, khiến cho Vu Tư Tuyệt nghe được liền phóng ra hàn băng, hai tay anh vì tức giận mà lôi hệ kêu lên rèn rẹt.
Mạc Ngân kéo nhẹ tay anh một cái, mới khiến anh bình tĩnh mà thu hồi dị năng sắp bọc phát lại.
Từ sau những thùng hàng cao ngất một người đàn ông toàn thân tây trang thẳng tắp bước ra, trêи gương mặt gã là một nụ cười ɖâʍ đãng, hai mắt đục ngầu thể hiện là người hoan ɖâʍ vô độ, âm hiểm ác độc.
Độc Lãng nhìn hai người đứng trước mặt mình, một người cao lớn khốc* soái, một người thon dài tuấn mỹ là một tiểu thịt tươi. Haha là gu của gã. Độc Lãng ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi, hai mắt trêи người Mạc Ngân quét tới quét lui, khi nhìn đến cặp ʍôиɠ được quần thể thao bao lấy thì gã nuốt một ngụm nước miếng. Trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Mạc Ngân nằm dưới thân mình, đưa ʍôиɠ trắng nõn mặc cho gã thao. Nghĩ như vậy, dưới quần gã lặng lẽ gồ lên một túp liều nhìn vô cùng buồn nôn.
*Khốc ở đây là lạnh lùng nha.
Biểu hiện của gã không hề che giấu, khiến cho Vu Tư Tuyệt muốn nổi điên, mặt anh lại càng lạnh, trán bắt đầu nổi gân xanh có dấu hiệu bùng nổ. Còn Mạc Ngân liếc nhìn gã một cái, quay đầu. Trong lòng liền đống một con dấu có chữ chết cho gã này rồi.
" Hôm nay tâm trạng tao tốt, nếu mày để lại tiểu mỹ nhân này tao sẽ cho mày mang một chút vật tư đi. Thế nào, giao dịch này với mày rất có lời đúng không." Độc Lãng nói với Vu Tư Tuyệt nhưng ánh mặt luôn dính trêи thân thể của Mạc Ngân.
" Ồ, nhưng tao có cái giao dịch khác rất hấp dẫn. Mày có muốn không?" Vu Tư Tuyệt giận quá hóa cười, đứng chắn trước mặt Mạc Ngân, ngăn chặn ánh mắt ghê tởm của gã lại, lạnh lùng nhìn Độc Lãng.
" Nói nghe thử xem." Tiểu mỹ nhân bị người khác chắn mất, lúc này Độc Lãng mới nhìn thẳng vào Vu Tư Tuyệt.
" Tao lấy toàn bộ vật tư ở đây, người cũng đừng mong đụng đến dù một sợi lông. Còn mày tao sẽ cho mày chết cực kỳ nhẹ nhàng nhất có thể. Mày thấy sao, giao dịch này quá hời cho mày rồi."
" Phụt" haha. Mạc Ngân khi nghe anh nói xong liền nhịn không được mà bật cười. Vu Tư Tuyệt quay đầu nhìn cậu liền ngây người. Phải biết Mạc Ngân luôn là hình tượng lạnh lùng đạm mac, rất ít khi cười. Nếu cười cũng chỉ mím môi nhếch miệng mà thôi. Chứ còn cười vui vẻ thoải mái như bây giờ là lần đầu tiên. Gương mặt cậu đã rất đep rồi, nhưng khi cười lên lại có thêm một núm đồng tiền bên má trái, nhìn cực kì cực kì đáng yêu động lòng người.
Độc Lãng bên kia nhìn cũng ngây người, ý niệm muốn thu Mạc Ngân về tay lại càng thêm nồng đậm.
" Khụ. Xin lỗi. Hai người tiếp tục đi, tiếp tục." Mạc Ngân cười đã mới để ý thấy hai đại nam nhân đang nhìn mình liền đưa nắm tay lên miệng ho một cái, có chút ngượng ngùng nói. Xin tha cho cậu đi, cậu không phải cố ý cười phá hỏng bầu không khí này đâu. Tại Vu Tư Tuyệt nói làm cậu thật sự không nhịn được. Có ai vô lí bá đạo mà nói ra những lời không liêm sỉ như anh không hả.
Vu Tư Tuyệt lúc này cũng hồn về thể xác, trái tim còn đập liên hồi chưa bình tĩnh lại. Anh nhìn cậu đang ngượng ngùng hết sức đáng yêu, đưa tay sờ đầu tóc đen hơi dài của cậu một cái, mới lưu luyến thu hồi tay.
Lúc này Độc Lãng mới nhớ tới vừa rồi Vu Tư Tuyệt nói cái gì liền tức giận.
" Mày đang giỡn mặt với tao sao. Với bản lĩnh của hai đứa mày mà muốn giết tao đúng là nằm mơ. Độc Lãng tao ở đây gặp hơn trăm dị năng giả, chết dưới tay tao cũng hơn phân nữa. Nhưng mày là đứa đầu tiên có dũng khí nói chuyện với Độc Lãng tao như vậy, nếu hôm nay tao có lòng từ bi tha cho mày nhưng mày không biết điều như vậy, tao sẽ lấy mạng mày rồi chơi đùa với em trai nhỏ bé của mày sau cũng không muộn." Nói xong hai tay gã phất lên, mười ngón tay như đang đàn trêи dương cầm. Sau lưng gã liền xuất hiện hơn 15 con tang thi biến dị cấp 1 và cấp 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.