Mạt Thế Hệ Thống Cứu Vớt

Chương 17: "ĐÙI LỚN" PHẢI ÔM




Thì ra là dị năng giả, hèn gì lại hung tàn, ngạo mạng như vậy. Mạc Ngân nhếch môi cười lạnh. Hai tên A Đại và A Nhị tiến về phía Mạc Ngân cùng Lưu Kim Nguyệt, trong tay hai người điều xuất hiện ánh sáng vàng kim, tên A Đại bắn cả trăm cây kim nhỏ về phía Mạc Ngân, còn A Nhị thì hóa kim thành một thanh đao chém tới Lưu Kim Nguyệt. Mạc Ngân vẫn như cũ, chuyên chú lau đao trong tay, không để A Đại trong mắt. Khi kim nhỏ bay tới cậu còn khoảng 20cm nữa thì thân hình Mạc Ngân chợt lóe, người xung quanh chỉ thấy Mạc Ngân xuất hiện kế bên A Đại ngón tay chỏ chạm lên trán hắn. Tên A Đại liền trong nháy mắt bị đóng băng. Còn Lưu Kim Nguyệt khi A Nhị chém tới, thân hình cũng quỷ dị biến mất trước mặt mọi người. Khi A Nhị hoang mang tìm kiếm thì trêи cổ gã xuất hiện một đường cắt dài, máu tươi chảy ào ào. Tang thi thân thể cứng hơn người thường cô mới dùng hai nhát đao, còn cái tên A Nhị này, hừ, một nhát là đủ. A Nhị vừa chết, Lưu Kim Nguyệt cũng xuất hiện cách đó không xa. Trêи trường đao của cô máu tươi vẫn còn đọng lại, sắc mặt cô hơi trắng nhưng ánh mắt vẫn kiên định và mạnh mẽ.
"Rắc rắc!" Tên A Đại bị đóng băng cũng bắt đầu nứt ra và vỡ vụn.
Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng sợ, người thì bụm miệng hét lên, người thì ngất xỉu tại chỗ, người nào can đảm chút thì hai chân run rẩy. Lý Dũng đứng trong đám người cũng kinh ngạc, khiếp sợ. Không ngờ hai người anh em trẻ tuổi này lại lợi hại kinh khủng như vậy. Tay của hắn bất giác nắm chặt, không biết nghỉ cái gì.
-" Đừng giết tôi...đừng giết tôi. Tôi có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn. Đại ca, đại tỷ, tha cho tôi đi. Sau này tôi không dám nữa." Tên cao gầy té nhào trêи mặt đất. Hắn tuy là đại ca của A Đại, A Nhị nhưng hắn không có dị năng. Lúc trước ba người vô công rỗi nghề, làm cướp vặt mà sống. Đến khi mạt thế đến thì hai đàn em có được siêu năng lực nên hắn mới không coi ai ra gì, giở trò khắp nơi. Nhưng hiện tại hai người kia cũng đã chết, hắn không dám làm bậy. Hai anh em kia quá nguy hiểm, hắn thật rất sợ chết. Hắn không ngừng dập đầu lên mặt đất, không ngừng van xin. Một mùi hôi khai khái bốc lên. Nhìn kỹ đũng quần bẩn thỉu của hắn đã ướt đẫm.
Mọi người khịt mũi, điều nhích cách xa hắn. Người này nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại bị dọa sợ đến tè ra quần. Ai ở đây cũng sợ, nhưng có ai mất mặt như hắn đâu. Trong lòng mọi người càng xem thường hơn.
Đường Ngạo tránh ở phía sau, thần kinh thô ngao ngao kêu lên "giết đẹp" còn vỗ tay bộp bộp vào nhau. Cũng không biết là hắn thần kinh không có dây sợ hãi, hay là hắn đã nhìn cảnh này quen nữa.
Mạc Ngân cũng hơi kinh ngạc nhìn Lưu Kim Nguyệt, cậu luôn nghỉ cô gái nhỏ này như con thỏ trắng, làm lắm cũng chỉ đánh tên đó bị thương mà thôi. Không ngờ bây giờ biến thành cọp lớn, một chiêu lấy mạng người nha. Ánh mắt Mạc Ngân cong cong, nhìn Lưu Kim Nguyệt mang đầy ý: Con gái đã trưởng thành a.
-" Ai còn muốn đổi nữa không?" Mạc Ngân cong khóe môi nhìn mọi người.
-" Không muốn...nhưng mà...mà vật tư...cái kia...cái kia." Thanh âm hơi run rẩy vang lên. Một người phụ nữ tuổi chừng hơn 30, sắc mặt tiều tụy, quần áo rách nát. Tay cầm một thanh sắc dính đầy máu đen.
-" Vật tư trong đây mọi người cứ cầm, tôi cũng không có ý muốn chiếm đoạt một mình." Mạc Ngân nhìn qua người phụ nữ, nhẹ kéo vành nón, lui về phía cửa kho mà đứng.
-" Cám...cám ơn tiểu huynh đệ." Người phụ nữ vui mừng, gật đầu lia lịa. Vội cầm balô sau lưng đi đến nơi để mì ăn liền cùng nước suối. Những người còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng đi đến, điên cuồng càng quét.
Tang thi bên ngoài cửa như bị cái gì hút đi, rất nhanh tiếng cào và va chạm không còn nữa. Mọi người lúc này cũng đã lấy đủ thức ăn cho mình, nơm nớp lo sợ nhìn về phía cửa. Tình hình bên ngoài Mạc Ngân nhìn một cái là thấy rõ, cậu tiến lên mở cánh cửa ra, có vài con tang thi còn ở lại quơ móng vuốt tiến tới. Bị cậu tặng cho vài châm băng, tan vỡ tại chỗ. Mấy người kia thấy không còn nguy hiểm liền hướng phía trêи mà chạy, vì nhà kho nằm ở tầng hầm. Nên muốn ra ngoài phải lên tầng 1. Mạc Ngân đứng yên tại chỗ, nhìn mọi người điều chạy hết chỉ còn lại Lý Dũng cùng Đường Ngạo một bên ôm túi, không đi.
-" Hai người không đi." Mạc Ngân nhướng mài.
-" Tiểu huynh đệ, cậu cho tôi theo được không? Lý Dũng tôi tuy không giỏi như hai anh em cậu, nhưng có thể xung phong đi giết tang thi, lại có thể khuân vác vật dụng." Lý Dũng hắn đã suy nghĩ rất kỹ, hai anh em này tuy tuổi không lớn nhưng thực lực cường đại. Đi theo họ, hắn tin mình có thể sinh tồn trong thời kỳ này. Còn một điều hắn thật lòng khâm phục Mạc Ngân.
-" Tiểu đại ca ây không...là lão đại. Cậu xem tôi chỉ có một thân một mình, lại chạy rất nhanh, không những vậy còn là một tay đua xe chuyên nghiệp. Cậu thu tôi đi, tôi làm tài xế cho cậu. Bảo đảm một đường ngồi xe êm ái dễ chịu." Đường Ngạo hai mắt tỏa sáng, vút một cái đã chạy tới trước mặt Mạc Ngân.
Trong mắt Mạc Ngân thấy, Đường Ngạo hiện tại trêи đầu xuất hiện hai lỗ tai, sau lưng còn có thêm một cái đuôi đầy lông đang không ngừng lắc lắc.
Mạc Ngân tự dưng muốn cười, nhìn tốc độ này chắc là dị năng tốc độ đi. Mà bản thân tên ngốc này không hay biết. Mạc Ngân mỉm cười, có lẽ thu một tài xế cũng được, cậu cũng rất lười lái xe. Tuy hơi ngốc nhưng chắc không sao a. Còn về Lý Dũng, một người đàn ông chính trực, thành thật. Có lẽ cho anh ta theo cũng không phiền toái.
-" Muốn đi theo tôi thì phải có bản lĩnh, tôi cũng không thu kẻ vô dụng, nhất là những người thích làm bạch liên hoa." Nghỉ muốn thu, nhưng Mạc Ngân vẫn lạnh lùng nhắc nhỡ. Có nhiều điều hiện tại phải sớm đặt ra, nếu không về sau sẽ rắc rối.
-" Đã biết." Hai người kiên định gật đầu.
-" Tốt. Mạc Ngân 25 tuổi, em gái tôi Kim Nguyệt 19." Mạc Ngân đưa tay.
-" Đường Ngạo 24 tuổi. Chào lão đại, em gái Kim Nguyệt"
-" Lý Dũng 30 tuổi, chào Mạc đệ, Nguyệt muội."
Sau khi bốn người chào hỏi nhau xong, Mạc Ngân cũng không còn kiêng kỵ gì nữa liền vung tay, vật tư trong kho liền biến mất.
-" Vậy lên trêи xem có chuyện gì" Mạc Ngân hài lòng gật đầu. Quay người bước đi.
-" Đi nhanh, còn đứng ngốc làm gì." Lưu Kim Nguyệt che miệng cười khẽ nhìn hai tên đang bị hóa đá một cái, cũng đi theo sau.
Đường Ngạo cùng Lý Dũng bị hù dọa một trận, lúc hoàn hồn lại bóng lưng hai người kia đã muốn khuất xa. Hai người liền chạy vội đuổi theo, trong lòng lại lật bàn hô lớn : Được đùi thiệt bự, phải ráng ôm chặt dô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.