Mạt Thế Hệ Thống Cứu Vớt

Chương 13: ĐÂY LÀ MẠT THẾ




Hai người Mạc Ngân và Lưu Kim Nguyệt chắc do áp lực ngày này nên mệt mõi, ngủ đến gần mười giờ sáng mới tỉnh dậy. Nhưng bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như cũ, không chút ánh sáng.
Mạc Ngân lấy trong xe xuống một bếp ga mini cùng dụng cụ nhà bếp, gạo và gia vị cùng thịt heo và vài rau củ này nọ đưa cho Lưu Kim Nguyệt kêu cô đi nấu cơm. Tuy cô rất ngạc nhiên vì trêи xe có những thứ này nhưng cô thông minh không hỏi tới.
Chưa đến ba mươi phút sau, một nồi cơm chiên dương châu hấp dẫn ra lò, hai người vui vẻ lấp đầy cái bụng. Ăn xong Mạc Ngân tính toán dạo quanh cái thành này kiếm vật tư một lần nữa.
Nhưng chưa đợi cậu xuất phát, bên ngoài nổi lên dị biến. Bầu trời một màu đen bỗng nhiên sáng rực, mây đen dần kéo đi để cho mặt trời màu đỏ như máu xuất hiện. Mặt trời máu chiếu sáng đến đâu thì những người đang ngủ say cũng bắt đầu tỉnh dậy. Những tiếng khóc la, gào thét hay hoảng sợ, chửi rủa bắt đầu ầm ĩ. Tiếng còi xe, tiếng va chạm cứ thế vang lên.
Mạc Ngân đứng trêи nóc nhà nhìn xuống, lúc này người bị âm khí thôn phệ chưa biến đổi hoàn toàn, họ chỉ bị mất ý thức, làn da trắng xanh không còn sức sống nhưng vẫn còn thở, hơi thở mỏng manh. Mọi người tỉnh dậy liền sốt ruột đưa người thân, cha, mẹ, vợ, chồng, anh, chị, em và con cái bạn bè của họ vào bệnh viện.
Mạc Ngân thu hồi ánh mắt, liếc nhìn mặt trời máu treo trêи không. Sợ là những người đó biến đổi hoàn toàn chưa đến hôm nay là xong rồi. Mạc Ngân điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài, mặt trời máu ngoài kia chứa đựng quá nhiều oán khí.
Mạc Ngân lấy laptop ra, mở kênh trực tiếp của đài truyền hình. Mạt thế xảy ra quá mức đột ngột, khiến cho chính phủ không kịp trở tay. Chắc bây giờ đang rối tinh rối mù một cục đi. Chưa đến bốn tiếng đồng hồ, trêи màn hình là một đống hỗn độn.
"Thưa ông, ông nghỉ sao về vụ việc thiên thạch rơi xuống?"
"Ông có biết nguyên nhân gây ra tình trạng ngủ say ba ngày qua của cả thế giới?"
"Ông có cách đối phó với mặt trời đỏ trêи đầu chúng ta?"
"Bên bộ y tế có tìm ra nguyên nhân bệnh và vắc xin chữa trị?"
"Xin ông phát biểu ý kiến?"
Phóng viên chạy theo lãnh đạo nước, đặt ra rất nhiều câu hỏi mà ông ta chỉ biết bước đi, không trả lời một câu hỏi nào. Hai bên quân đội vũ trang gấp gáp chạy đến bảo vệ, nhiều người dân ôm con nhỏ đang hôn mê của mình mà gào khóc xin cứu giúp. Một người lại một người gào khóc, tạo nên một mãnh hỗn loạn vô cùng. Các bệnh viện cũng bị vây kín người, ồn ào ầm ĩ. Những bệnh nhân đó trong tình trạng làn da trắng xanh, cả người nổi ban, sốt cao không giảm.
-" Ngân ca ca, những đứa trẻ đó sẽ chết sao?" Lưu Kim Nguyệt ngồi xem bên cạnh, không đành lòng nhìn thẳng.
-" Bọn họ đã chết rồi." Mạc Ngân nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt nói.
-" Tại sao lại như vậy. Bọn nó còn rất rất nhỏ." Dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ 19 tuổi. Nghe thấy điều đau lòng như vậy sao mà chịu nỗi. Oa một cái khóc nức nỡ.
-" Đây là mạt thế, em phải tập làm quen. Nếu không sẽ liên lụy người thân của mình." Mạc Ngân lần này không có an ủi, chỉ lạnh nhạt nói. Đây là thời kì nhân tâm, tình người và lòng thương không còn, nếu không biết tự trưởng thành thì không sống sót nỗi.
Lưu Kim Nguyệt chôn mặt mình vào đầu gối, bã vai run run. Cô hiểu, nhưng sự việc này quá mức kinh khủng. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận. Ai lại mong muốn một thế giới mình đang sống đầy rẫy nguy hiểm cùng chết chóc.
-" Nguyệt Nguyệt đây là sự thật. Không phải phim ảnh hay tiểu thuyết, em phải mạnh mẽ và kiên cường. Anh tin chúng ta có thể chiến đấu với mọi thứ." Đóng lại máy tính, Mạc Ngân vuốt đầu cô nói.
-" Ừm, em hiểu, em sẽ thật mạnh mẽ, em sẽ bảo vệ được anh, baba và em trai và cả Mạc thúc thúc." Lưu Kim Nguyệt không có ngẩn đầu lên, tiếng nói nhỏ phát ra từ hai đầu gối.
-" Cô gái ngốc." Mạc Ngân thở dài, cậu còn phải nhờ cô nàng bảo vệ sao.
Đúng như Mạc Ngân đoán, mặt trời máu kéo dài đến tận mười tám tiếng. Nó vừa lặn xuống, chưa đến 04:00 sáng ngày 19 tháng 05, tất cả mọi người đang hôn mê, toàn thân trắng xanh bắt đầu "tỉnh dậy". Nhưng họ đã không còn hơi thở, nhịp tim và ý thức. Họ đã chết, một cái chết bất ngờ. Sinh cơ trêи cơ thể bị ăn sạch đi, làn da bắt đầu nhăn nheo xanh đen và khô cứng như thân cây, nốt ban trêи cơ thể cũng mục rữa. Đồng tử rút đi, đôi mắt hõm sâu, con mắt một màu trắng dã vô hồn, những đường tơ máu như ánh mặt trời ban sáng chạy dọc theo cơ thể lan đến bên trong con ngươi màu trắng kia. Hàm răng và móng tay theo đó mà mọc dài ra, nhọn hoắc mà sắc bén. Toàn thân phát ra mùi thối của tử thi. Cơ thể chúng chỉ còn một bản năng duy nhất, là đói khát máu thịt, sinh cơ trong cơ thể người sống. Nhân loại gọi chúng là tang thi.
Cũng cùng lúc, một phần nhỏ những người đã thức tỉnh trước đó trêи khắp thế giới, trong cơ thể bắt đầu phát ra ánh sáng khác nhau. Có người bỗng dưng bốc cháy nhưng lại không thấy nóng hay đau đớn, lại có người bị đóng băng nhưng lại không thấy lạnh lẽo. Có người biến thành cát, độn thổ, hoặc bay lơ lửng trêи mặt đất, rất nhiều rất nhiều hình dạng khác. Tang thi vừa xuất thế, dị năng cũng theo đó mà ra đời. Như lời Mạc Ngân nói, lão thiên gia rất công bằng.
Lúc này trong các bệnh viện là rối loạn nhất, người nhiều tang thi càng nhiều hơn. Trong đêm, tiếng la hét sợ hãi vang lên khắp nơi
-"Cứu mạng, ở đây có quỷ a~" Y tá và bác sĩ hoảng sợ hét lên
-" Trời ơi, con tôi. Con ơi mau tỉnh lại, là mẹ đây. Á..." người phụ nữ ôm chầm lấy đứa con biến dạng của mình mà khóc, nhưng đổi lại là hàm răng cùng móng tay cắm xuyên qua da thịt, máu chảy không ngừng.
-" Alô, mấy chú cảnh sát mau đến đây. Có án mạng, có giết..Á" Một người đàn ông tay cầm điện thoại, sợ hãi mà run rẩy nói. Tang thi phía sau nhe răng, vươn móng vuốt vọt tới, bám trêи người hắn, há miệng cắn xuống từng miếng thịt tươi sống.
-" Chồng ơi, anh không nhận ra em sao. Anh đừng đến đây. Xin anh đó..." Cô gái nhìn chồng mình bộ dạng quỷ ma, ghê tởm đang chậm chạp hướng về phía mình mà nhe răng, không ngừng lui về sau mà nức nỡ cầu xin.
"Xoạt" Máu tươi nhiễm đầy mặt đất, không còn tiếng khóc, không còn tiếng cầu xin, chỉ còn lại âm thanh "ức ức" của nhai nuốt xương thịt, mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập trong không khí.
Những chiếc xe bóp coi inh ỏi, bị tang thi nhào đến tấn công lại hoảng sợ lạc tay lái đâm vào nhà dân xung quanh, hoặc đâm vào nhau. Gây nên một trận ùng tắc giao thông kéo dài cả thành phố. Những chiếc máy bay có người biến tang thi tấn công liền mất đi phương hướng và thăng bằng, cứ thế lao xuống mặt đất nổ tung. Phá hủy gần nữa thành phố nào đó, chỉ còn lại phế tích cùng xác người và tang thi vô tội xung quanh. Trêи biển những chiếc thuyền đã nhổ neo cũng sẽ không còn cơ hội quay về đất liền được nữa.
Lại ở một nơi khác, một người mẹ trẻ ôm đứa con nhỏ còn trong tã lót đang oa oa khóc lớn mà bảo hộ trong lòng. Top ba top bốn tang thi đang gặm nuốt da thịt sau lưng mình, đau đớn chết lặng cũng không buôn lỏng đứa con nhỏ ra. Tang thi gặm nuốt chỉ còn lại một tấm lưng xương trắng, đứa trẻ vẫn ngây thơ, đáng thương mà khóc. Tang thi như bị những người la hét trêи đường hấp dẫn, không lâu sau chúng liền chậm chạp đuổi theo. Bỏ lại người mẹ đã chết cùng đứa bé, không qua bao lâu thời gian, người mẹ trẻ bỗng nhúc nhích thân thể, nhưng con mắt đã không còn đồng tử, một con ngươi đã là một màu trắng chết chóc. Nhìn xuống đứa bé vẫn còn khóc trong lòng mình, người mẹ trẻ đó há miệng lộ ra những chiếc răng nhọn và dài...
Trong đêm, tiếng đứa trẻ im bật. Người mẹ trẻ đã hóa tang thi đó không biết có còn chút ý thức gì hay không. Nhưng mỗi lần gặm nuốt não của chính con mình thì hai dòng máu đen từ trong hốc mắt vô hồn sâu hoắc chảy ra.
"Rống!Rống!" Tiếng tang thi kêu gào đầy hưng phấn.
Đêm, còn rất dài, đầy hoảng sợ, đau thương và máu thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.