Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 97:




Hơn hai mươi trái cà chua bi này ở trong mắt những người khác là thức ăn khiến người ta đỏ mắt, nhưng đối với Trương Thư Hạc mà nói, thật sự không đáng là gì, bất quá, y thoáng do dự nhưng vẫn nhận, cũng mỉm cười gật đầu với một hàng quân sĩ kia.
Tâm tư và hành động lấy lòng của bọn họ, y làm sao không rõ, trong đó không ít người chỉ vì muốn tìm một số vật phù hộ và hộ thân mà thôi, nếu là người ngoài, y tuyệt đối sẽ không nhận, thế nhưng nếu là thủ hạ của Lưu Hải, vẫn nên cho chút mặt mũi, dù sao Lưu Hải khác với những người khác, tuy rằng không phải người trong đồng đạo với y, nhưng từ lúc đầu mạt thế đến bây giờ, xác thực duyên phận không mỏng.
Một hàng quân sĩ thấy Trương Thư Hạc không đẩy đưa, nhận đồ, thì đều rất cao hứng, vì vậy quan hệ dường như lại thân thiện hơn chút. Tôn Hồng Vĩ với hai người cầm bánh đậu xanh muốn tựa sát vào nói chuyện, mới tới gần không bao nhiêu, hắc báo vốn ngủ trong lòng Trương Thư Hạc nhất thời khẽ động vành tai, tỉnh lại.
Trương Thư Hạc thấy thế nhất thời thầm nghĩ: “Không xong!” Tay trái vốn nâng hờ hắc báo lập tức nhấn một cái, thế nhưng hắc báo há dễ dàng bị khống chế như vậy, chỉ cảm thấy nó khẽ xoay mình trong tay ở trong áo lông trượt xuống, sau một khắc hắc báo liền nhảy ra từ khóa kéo cổ áo của y.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện con báo con dài một thước, động tác chuẩn bị tới gần của mấy người Tôn Hồng Vĩ lập tức ngừng lại. Dù sao cũng là đi ra từ quân đội, tính cảnh giác cực cao, lúc này lùi ra sau mấy bước súng đã cầm nơi tay, nhắm vào cục lông nhung nhung gì đó trên mặt đất.
“Hử, thế nào sẽ có mèo trong xe?” Một học đồ bên cạnh kinh ngạc nói.
“Mọi người xem tai với móng vuốt của nó, đây căn bản không phải mèo, đây là con báo con.” Trong nhóm quân sĩ có người từng làm việc trong sở thú, đương nhiên phân biệt ra được.
“Hiện tại vậy mà còn có báo...”
“Ban nãy tôi hoa mắt đúng không, con báo này là chui ra từ trong áo lông của y?”
“Anh không nhìn lầm, đích thật là vậy...”
Trương Thư Hạc thấy ánh mắt của mọi người trên cả chiếc xe đều chăm chú lên người hắc báo, không khỏi ôm trán cười khổ, đây thật sự là tình hình y không muốn thấy nhất. Bất quá cũng may hắc báo biến hóa thành thân hình báo con, năng lực cũng bị hạn chế, tránh khỏi phiền toái càng lớn hơn nữa. Trương Thư Hạc vươn tay túm sau cổ báo ta đang ở phía trước y mài móng vuốt chuẩn bị tùy thời tiến công, xách nó lên, sau đó đặt lại trong lòng, nhìn mặt ngoài thì là vuốt ve, thực tế là dùng tay túm nó, phòng ngừa nó lần thứ hai xông đi.
“Đây là con báo con tôi nuôi, rất dã tính, móng vuốt cào người cũng rất sắc, thường ngày không quá thích người xa lạ tới gần, vì vậy để an toàn, vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định với nó...”
Tôn Hồng Vĩ thấy thực sự là con báo con, liền thu súng, trên mặt là vẻ không chút để ý, sau khi nghe thấy lời của Trương Thư Hạc, động tác vốn muốn tiếp cận nói chuyện cũng tạm thời ngừng lại, lại ngồi trở về chỗ cũ.
Nhưng điều này không biểu thị những người khác cũng rộng lượng như vậy, người áo lam kia với mấy người học đồ không quen nhìn liền lần thứ hai lãnh trào nhiệt phúng, nói: “Biết nguy hiểm còn mang báo lên xe, dụng tâm thật sự hiểm ác...”
“Phải đó, tôi chỉ là một học đồ, cũng không như Trương đạo sĩ người ta, còn nuôi báo hộ thân, tôi thì ngay cả con mèo cũng nuôi không nổi...”
“Tôi thấy nha, chỉ sợ là hắn ta mang theo được, nhưng nuôi không nổi đâu, có cái gì để khoe khoang chứ, ai chẳng biết báo không ăn chay! Một con báo thành niên một bữa có thể ăn hết nửa con sơn dương, xem hắn ta lấy cái gì mà nuôi.”
Mấy người nghe vậy cũng đều lộ ra vẻ mặt xem náo nhiệt.
Trương Thư Hạc rõ ràng là bị mười mấy người Tiểu Động Thiên cô lập, có thể nhìn ra được từ cự ly, bất quá y lại mắt điếc tai ngơ, đặt hết lực chú ý toàn thân lên người hắc báo trong lòng.
Hắc báo vốn đã không vui, ánh mắt vẫn luôn nhìn ba người có ý đồ tới gần Trương Thư Hạc ban nãy. Đồ của hắn há có thể để người ngoài mơ ước, suy nghĩ một hồi làm sao để thần không biết quỷ không hay diệt trừ đối phương, nhưng dưới sự mọi cách trấn an và những lời nói nhỏ của Trương Thư Hạc, mới xem như hơi thỏa hiệp được chút, trước tiên cứ để lại mạng nhỏ của ba người kia một hồi, kế đó liền thể hiện dục vọng chiếm hữu mười phần, đuôi quấn lấy cổ tay y, cuốn chết chặt, bất kể y động đậy như thế nào cũng tuyệt không buông ra.
Qua một chút, thấy y từ bỏ mặc cho đuôi nó quấn lấy, lúc này ánh mắt mới chuyển từ trên người những nhân loại đê tiện kia tới thức ăn. Trương Thư Hạc chỉ đơn giản ăn hai miếng cơm thịt gà, những thứ khác chưa từng động đến, vốn y cũng chỉ là giả vờ, thực tế không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói.
Lúc này cuối cùng cũng trấn an được tổ tông trong lòng, trái tim treo cao của Trương Thư Hạc mới được thả xuống, nếu hắc báo hạ quyết tâm khư khư cố chấp, thì lời của y nửa phần cũng không có tác dụng, thấy nó bắt đầu vươn đầu lưỡi đo đỏ liếm khóe miệng, ánh mắt theo dõi y ăn cơm, lúc này mới nghĩ đến chắc là tên nhóc này đói rồi, thế nhưng trước mắt bao người lấy ra một chậu thịt thật sự là kinh thế hãi tục.
Thoáng do dự, liền cầm chén cơm thịt gà nhỏ kia lên, bên trên còn có một đoạn lạp xưởng cỡ ngón cái, sau đó thuận tiện dùng đũa chậm rãi gắp lên, đặt tới bên miệng báo.
Hắc báo từ nhỏ chỉ ăn thức ăn y cho, thức ăn của những người khác thì không đụng nửa phần, lúc này thấy y đưa thịt đến bên miệng nó giống như trước, đương nhiên há miệng cắn một miếng.
Khi Trương Thưt Hạc chưa tu đạo bất quá chỉ là một người cực bình thường, sau khi tu đạo nhiều năm đả tọa tăng thêm chút trầm tĩnh, mà sau khi công pháp từ từ có chút thành tựu, đi lại ngồi nằm nhất cử nhất động, trong mắt người ngoài, vừa không giả vờ giả vịt làm quá, cũng không quá nôn nóng, gần như không có nửa động tác dư thừa, cho tới bây giờ đều là sau khi nghe qua lời nói của người khác, suy nghĩ ba lượt sau đó mới làm, tự có một loại cảm giác thanh nhã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cho dù hiện tại chỉ là nâng cánh tay và một ánh mắt, trong mắt mọi người xung quanh thì đều như người trong tranh, khi mới nhìn không cảm thấy, nhìn lâu thì nhất cử nhất động đều ý vị thâm trường.
Kỳ thực điều này tuyệt không phải do Trương Thư Hạc thay đổi, mà là y trong nhiều năm đả tọa lấy linh khí tu luyện thân thể, khiến thân thể càng thêm tương hợp với linh khí uẩn nhưỡng cùng đất trời, vì vậy hành động đương nhiên có một loại phù hợp quy luật tuần hoàn của đất trời, coi như là một loại trạng thái gần với ‘thiên nhân hợp nhất’, nhìn ở trong mắt người thường đương nhiên sẽ cảm thấy không giống người thường, thậm chí sẽ có loại suy nghĩ muốn âm thầm mô phỏng theo.
Mà lúc này biểu cảm và động tác Trương Thư Hạc đút hắc báo ăn lạp xưởng, thực tế tổng cộng lại bất quá chỉ là vuốt ve hai cái, lấy bát đũa cũng gắp tới bên miệng báo con, hết thảy điều này làm ra bình thường đến cực điểm, thế nhưng nhìn ở trong mắt mọi người lại như động tác chậm, ngón tay như ngọc kia tôn lên đôi đũa gỗ đơn sơ cũng phải biến thành đũa ngà voi, rõ ràng là động tác bình thường, lại khiến người ta cảm thấy như đã làm qua trăm ngàn lần, chẳng qua chỉ là một tương tác ngắn cùng với báo, lại như đã ở cùng nhau nhiều năm, bất kể góc độ thời gian hay cử chỉ, đều vừa đúng.
Mấy học đồ Tiểu Động Thiên, không khỏi buồn bực nghĩ, con báo con này bất quá chỉ mới hơn một tháng, thế nào sẽ nghe lời người này như thế, nửa phần cũng không giãy dụa, không chỉ như thế, còn làm nũng dùng đuôi quấn lấy người này, dường như rất thân mật rất ỷ lại y, chẳng lẽ báo nhỏ vừa sinh ra đã bị y bắt được? Vì vậy báo nhỏ xem y là đồng loại? Thế nhưng, người này lại lấy được thức ăn từ đâu cho một con báo tốn sữa tốn thịt như thế, còn nuôi tới lớn được như vậy?
Nghi vấn tràn ngập trong đầu mỗi người trong xe, thế nhưng mấy người Tiểu Động Thiên không quen thân Trương Thư Hạc, không ai có thể hỏi ra khỏi miệng, mà quân sĩ bên cạnh xuất phát từ sự tín phục đối với năng lực của y, vì vậy ý nghĩ chỉ chợt lóe qua, tuyệt không ngẫm nghĩ sâu.
Hắc báo còn tưởng rằng Trương Thư Hạc cho ăn là lạp xưởng trong không gian, sau khi ăn đến miệng còn cuốn lật tới lui hai cái, nhất thời cúi đầu phun ra đống thịt bị cắn nát nửa kia. Cũng khó trách, khẩu vị của báo thật sự đã bị Trương Thư Hạc nuôi thành kén chọn rồi, thịt bình thường đều là thịt tươi lấy ra từ trong không gian, lại thêm gia vị nấu nướng mà thành, ăn vào trong miệng mỹ vị đến cực điểm, dù là toàn bộ căn cứ thành B cũng không có đãi ngộ như nó, có thể mỗi ngày mỗi bữa ăn thịt tươi, đồng thời ăn nhiều cách chế biến, lúc này ăn lạp xưởng có bỏ gia vị phụ liệu, nhất thời mùi không đúng, vị không đúng, đồng thời để lâu chất thịt vừa thối vừa cứng, ăn vào cứ như nhai cứt, có thể nuốt trôi được mới là lạ, nhổ ra còn liên tục khạc hai cái, khạc ra phần cặn trong miệng.
Người trong xe mỗi người mới có được một đoạn lạp xưởng nhỏ, mọi người ăn đều cẩn cẩn thận thận, thậm chí có người chỉ ăn phân nửa, nửa còn lại giữ lại đợi khi đói còn ăn, há biết con báo này thế mà nhổ ra, khiến một số người trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm đồ hắc báo nôn trên mặt đất, nếu không phải đồ trong miệng báo, nếu không phải xung quanh có người, bọn họ thực sự sẽ có thể nhặt bỏ vào miệng, dù sao thịt trong mạt thế thật sự quá trân quý, nhổ ra cũng quá phí của trời.
Trương Thư Hạc thấy thế không khỏi nhíu mi, lạp xưởng này thực sự khó ăn như vậy? Kế đó đặt lạp xưởng đã đút hắc báo ban nãy tới bên miệng, liền cắn một miếng trên phần nó đã cắn qua, nhai nhai. Nói thật, xác thực hương vị không được tốt lắm, thế nhưng chí ít cũng có vị thịt, không đến mức phải nhổ ra. Cúi đầu nhìn hắc báo không ăn được đồ ngon hơi có chút buồn bực, dùng móng vuốt vỗ chân y, y cau mày, lần nữa xác định, cái tên này tuyệt đối là được chiều đến hư rồi.
Không cần Trương Thư Hạc động thủ, Tôn Hồng Vĩ thấy y ăn xong, chủ động thu dọn cặn. Những người khác đều phải tự mình thu dọn đồ rồi ném vào thùng rác nơi một góc trong xe, Trương Thư Hạc lại có người làm thay, hơn mười người Tiểu Động Thiên thấy vậy đỏ mắt không thôi. Đãi ngộ này, thủ trưởng bộ đội tới bất quá cũng chỉ được như vậy đi? Đồng dạng là học đồ Tiểu Động Thiên, chênh lệch này làm sao lại lớn như vậy chứ.
Buổi chiều Trương Thư Hạc thừa dịp người khác không chú ý, lấy chút điểm tâm thịt bột gạo khô đã được chiên từ không gian, vụng trộm đút cho hắc báo ăn. Cũng may là ở góc, ánh sáng tối, chỗ y ngồi cũng không ai dựa gần, tuy rằng có người nghe thấy chút động tĩnh, nhưng không ai phát hiện, chỉ tưởng là thanh âm do báo con không thành thật.
Hắc báo ăn uống no đủ lúc này mới bò vào áo lông Trương Thư Hạc cảm thấy mỹ mãn mà ngủ. Khi y đả tọa, thường thường sờ sờ áo lông, biết nó ở bên trong ngủ say, bụng với bốn móng vuốt kề sát áo sơmi mỏng bên trong của y, thường thường còn có thể nhúc nhích vài cái. Khóe miệng không khỏi có chút ý cười nhàn nhạt, tên nhóc này, đại khái cũng chỉ có khi ngủ mới có thể yên tĩnh được một hồi.
Hơn mười chiếc xe một đường đi liên tục hai ngày, trong lúc đó chỉ dừng lại mấy lần, hai lần trong đó là xe xuất hiện trục trặc, một lần là trên xe có người phát sốt hôn mê. Vốn trong khi đỗ xe người của Tiểu Động Thiên không thể xuống xe, thế nhưng dựa vào quan hệ của Trương Thư Hạc và Lưu Hải, đương nhiên được thông qua, chẳng qua rời đi thời gian ngắn nhất định phải có quân sĩ theo.
Sau khi Lưu Hải biết được, đương nhiên là không chút do dự xuống xe cùng Trương Thư Hạc rời đi một chút, dù sao việc không gian không thể dễ dàng để những người khác biết. Mỗi lần Trương Thư Hạc đều sẽ ném bốn năm con gà, thế nhưng cho dù cho ăn mấy lần, kim điêu vẫn luôn bị đói, cũng may huyết thống loài chim hoang dã của nó, dọc theo đường đi ngoại trừ theo xe của Trương Thư Hạc, bản thân cũng sẽ tiện đường tìm chút vật hoang dã còn sống trong núi điền no bụng.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ ba, hơn mười chiếc xe quân dụng cuối cùng cũng đến mục tiêu, ngừng lại. Vừa xuống xe, Trương Thư Hạc ngẩng đầu nhìn địa hình bốn phía, đột nhiên cảm thấy nơi này không quá xa lạ, hình như trước đây đã từng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.