Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 227:




Trước khi ra biển cần làm một số chuẩn bị, pháp khí trong tay Trần Hạc đủ để sử dụng, nhưng thứ này vào lúc nguy hiểm lại không ngại nhiều, nhất là một số pháp khí phi hành. Ở tu tiên giới có thể ngự kiếm phi hành, nhưng khi trên biển không lục địa lại cực kỳ nguy hiểm, bởi vì không chỗ để nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí, vì vậy cần mua một món sử dụng.
Mà pháp khí phi hành, cho dù ở Vân Mộng Trạch cũng là cực kỳ trân quý, vì đặc tính có thể lớn có thể nhỏ, nguyên liệu cần thiết cực kỳ khổng lồ, đồng thời xác suất luyện chế thành công cũng tương đối thấp, ở Vân Mộng Trạch cũng là vật cực kỳ hiếm có, cũng chỉ có hai ba tiệm có thể mua được, đồng thời từng món đều được coi là trấn tiệm chi bảo, chào giá cao đến thái quá, tu sĩ cấp thấp thì khỏi cần nghĩ đến.
Lúc này Trần Hạc đang ở một cửa hiệu linh khí lâu đời của Vân Mộng Trạch, vị lão giả kia mời y tới phòng đơn bên cạnh, kế đó liền lấy một chiếc hộp cực kỳ sang trọng không biết làm từ chất liệu gì, mở ra lấy ra một vật, chỉ thấy toàn thân nó trong suốt, để vào tay cũng dài không quá nửa tấc, hình dạng tựa như một chiếc thuyền băng vô cùng tinh mỹ, đồng thời trong đó còn mơ hồ có màu bạc lưu động.
“Đạo hữu, đây là trấn tiệm chi bảo của tiểu điếm, thuyền Ngân Tinh, phóng đại toàn bộ có thể dài chừng ba trượng, toàn thân đều dựng thành từ Ngân Tinh vạn năm, chắc hẳn đạo hữu cũng biết đến Ngân Tinh vạn năm, chỉ một khối nhỏ cũng là cực kỳ hi hữu, càng miễn bàn gom đủ số lượng của một chiếc thuyền như thế, vì để tính kiên cố nâng cao một bước, trong đó còn thêm một sợi Huyền Hải Băng Phách, đồng thời do đại sư luyện khí tự tay luyện chế, may mắn mới có thể luyện ra được một con thuyền như thế, tuy rằng nhỏ hơn pháp khí phi hành của mấy tiệm khác một chút, nhưng tính phòng ngự tự mang của nguyên liệu tạo ra nó lại cao hơn ba thành...”
Chưởng quầy đương nhiên nói vật này ba hoa chích choè, mà Trần Hạc lại tự có suy tính. Loại pháp khí phi hành này tuy rằng khó có thể luyện chế, giá cũng mắc vô cùng, nhưng sử dụng lại quả thực rất thuận tiện, toàn bộ thân thuyền đều có khắc trận pháp, khi khởi động chỉ cần thêm linh thạch ở vị trí tương ứng là có thể điều khiển được, khi điều khiển cũng vô cùng đơn giản, có thể nói là vật thiết yếu khi xuất hành của tu sĩ cấp cao. Quả thực như lời chưởng quầy, nguyên liệu chế tạo của chiếc thuyền Ngân Tinh này tốt hơn hai tiệm khác ba phần, đồng thời tạo hình của thuyền này vừa có thể vào nước lại có thể đi trên không, coi như là đa dụng hàng không hàng hải, then chốt là kích cỡ này đối với Trần Hạc mà nói coi như đủ dùng.
Tuy rằng pháp khí phi hành dùng tốt, nhưng đáng tiếc phải dùng linh thạch khởi động, cho dù ẩn mật thế nào đi nữa cũng khó tránh sẽ có một số yêu thú phi cầm phát hiện, tính ra chưa hẳn an toàn, tuy rằng ban nãy lão chưởng quầy từng lời đều tán thưởng lực phòng ngự cực tốt, nhưng thực tế bất quá chỉ tốt hơn linh khí bình thường được một chút, còn xa mới đạt được tính cứng cỏi của pháp khí. Bất quá điều này đối với Trần Hạc mà nói lại không sao, vì trong tay y có món bùn xám lấy được ở Ngũ Phúc Chi Địa, nếu lấy thứ này bao lên tầng ngoài toàn bộ thân thuyền, sẽ có thể ẩn giấu khiến thần thức yêu thú không cách nào phân biệt, trừ phi cách quá gần nếu không sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Đáng tiếc bùn xám kia chỉ có một khối, bao một tầng hơi mỏng cũng chỉ có thể khó khăn lắm bao được phạm vi khoảng ba trượng, hai món pháp khí phi hành kia có chút lớn, mà cái này lại vừa vặn. Đánh giá chốc lát, Trần Hạc liền hỏi giá, lão chưởng quầy cố tình khó xử nói: “Thực không dám giấu diếm, pháp khí phi hành này vẫn luôn có không ít người tới hỏi, nhưng đều vì giá cả rất cao mà đánh trống lui binh, nhưng món pháp khí này chính là tinh phẩm trong pháp khí phi hành, nếu lão hủ muốn bán ra cũng sẽ không giữ lại đến bây giờ, giá không hợp thì đặt nó làm trấn tiệm chi bảo, cho dù bán cũng chỉ bán cho người hữu duyên, vì vậy trên giá cả, đạo hữu không cần trả ít hơn nữa, ít nhất cũng cần mười lăm khối linh thạch cực phẩm...”.
Trần Hạc sau khi nghe xong ngược lại sắc mặt yên bình, khi nghe lão chưởng quầy nói chỉ bán cho người hữu duyên thì không khỏi cười nhạt, hẳn là chỉ bán cho kẻ có tiền mới đúng đi. Mười lăm khối linh thạch cực phẩm tuy rằng cao, nhưng cũng không vượt điểm mấu chốt của y, thực tế dựa vào của cải của y, mười lăm khối vẫn có thể lấy ra được, vì vậy không do dự bao lâu, sau khi lấy những vật biếu tặng thỏa mãn của lão chưởng quầy, lúc này mới thanh toán tiền chiếc thuyền Ngân Tinh chỉ dài chừng một tấc kia, thu vào túi trữ vật làm vật sở hữu.
Dựa vào kinh nghiệm của Trần Hạc, chuẩn bị nhiều một chút pháp khí luôn hữu dụng, mà pháp khí công kích, y không thiếu, pháp khí phòng ngự thì lại thu hơn hai trăm thanh như không cần tiền. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, y đem hơn hai mươi túi trữ vật dung lượng lớn thu được trong khoảng thời gian này cho Tuyết Lệ, bên trong đó chứa không ít linh thảo linh quả. Đối với việc ủ chế các loại tương hoa quả và linh tửu cũng không cần y dạy quá nhiều, tộc nhân Tuyết Lệ thông minh khéo tay làm tốt hơn cả y.
Nhóm linh thảo linh quả này, Trần Hạc cho số lượng rất lớn, sau khi xử lý hết toàn bộ chí ít có thể dùng tới mười năm, tiết kiệm được một chút thời gian thậm chí lâu hơn, mà trong đó quả khô dùng làm gia vị lại chứa đầy hai túi trữ vật, dựa theo số lượng bỏ vào khi nấu ăn thì cũng đủ dùng trên mấy chục năm. Sau cùng giao mấy bình đan dược kia cho Tuyết Lệ, kêu cô gấp rút tu luyện, chỉ có khi bản thân tới Kim Đan Kỳ, cô với tộc nhân mới chân chính đứng vững gót chân ở Vân Mộng Trạch. Lúc đó Tuyết Lệ nhận được liền khóc, thậm chí còn không tự khống chế đột nhiên ôm lấy cánh tay Trần Hạc.
Điều này khiến Trần Hạc thoáng có chút xấu hổ. Tuyết Lệ thân là tộc trưởng, đồng thời tu tiên nhiều năm tính tình tương đối ổn trọng, cử chỉ cũng cực kỳ đoan trang, thực không phát hiện cô sẽ có một mặt thất thố như thế, nhưng nếu ngẫm nghĩ cũng có chút sáng tỏ, dựa theo suy nghĩ của Tuyết Lệ, việc làm này của Trần Hạc không thể nghi ngờ đã trải tốt con đường cho cô và tộc nhân, là ân nhân cứu tinh của các cô. Mà thực tế, Trần Hạc bất quá chỉ vì sợ mình đi rồi tửu lâu đóng cửa, đến lúc đó những tâm huyết trước kia cũng sẽ trôi theo dòng nước. Bất quá điểm này y đương nhiên sẽ không nói rõ, vì vậy vẫn có chút xấu hổ rút cánh tay về. Mà hắc báo vốn đang ở một bên ăn thịt nướng cũng ngừng lại, đôi mắt tím nhìn chằm chằm hai người, luôn dời đến dời đi trên mặt Trần Hạc và Tuyết Lệ.
Qua mấy ngày sau, Trần Hạc đang ở mật thất đả tọa đột nhiên nhận được phù truyền âm của nữ tu họ Tiết kia, hẹn tập hợp ở đảo Phong Minh. Sau khi nhận được, Trần Hạc liền đứng dậy rời khỏi mật thất, mang hắc báo bước lên pháp khí, đảo mắt đã rời khỏi Vân Đảo, hóa thành hai bóng dáng mơ hồ biến mất trên bầu trời Vân Đảo.
Khi đến đảo Phong Minh, Trần Hạc là người tới cuối cùng, hiển nhiên bốn người kia đều tương đối quen biết nữ tu họ Tiết, trong đó một nam tử anh tuấn đứng bên người nữ tu có vài phần thân mật đang nói chuyện với cô, đó hẳn là sư huynh đồng môn theo lời nữ tu.
Mấy người dường như cảm ứng được có người đang phá không mà đến phía bọn họ, nhất thời đều ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng nào đó nơi bầu trời. Sau khi Trần Hạc đáp xuống đất, ánh mắt quét nhìn mấy người rồi khẽ gật đầu, sau đó thoáng có chút áy náy nói: “Xin lỗi, đã tới chậm.”
Nữ tu kia có thể vì có được ba hũ Thiên Nhật Túy của Trần Hạc, đối với y có chút nhiệt tình, thậm chí còn sáng sủa cười nói với y: “Trần đạo hữu không cần như thế, kỳ thực tôi cũng vừa mới đến, mọi người bất quá chỉ là tới trước sau mà thôi. Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta xuất phát đi.” Nói xong thì lấy ra chiếc Tín Yêu Cầm, một loại pháp khí phi hành hệ chim từ túi trữ vật, ném vào không trung.
Tức khắc toàn bộ pháp khí đã tăng tới cỡ năm trượng, thoáng nhìn thật đúng là không có gì khác phi cầm, phỏng chế giống như thế, hiển nhiên giá trị của pháp khí tuyệt đối xa xỉ, chiếc này lớn hơn phi thuyền của Trần Hạc gấp đôi, năm người ngồi đủ có thừa. Nếu đối phương đã có pháp khí phi hành cung ứng, mọi người đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lần lượt nhảy lên.
Sau khi đều tự tìm vị trí, nữ tu họ Tiết liền để linh thạch vào pháp khí, trong nháy mắt toàn bộ phi cầm tựa như sống dậy, xông ra hơn mười trượng, trong mấy hô hấp đã biến mất ở phía chân trời.
Theo lời của nữ tu họ Tiết, chỗ di chỉ của tu sĩ thượng cổ kia là ở trong một quần đảo cực lớn, cách Vân Mộng Trạch cực xa, cho dù có pháp khí phi hành cũng phải bay hơn tháng, thế này còn là vì đã biết được toàn bộ lộ tuyến khu vực, đồng thời cần không ngừng nghỉ bay từng ngày từng đêm mới có thể đến.
Mà năm người do nữ tu họ Tiết triệu tập, Trần Hạc ngoại trừ từng gặp mặt nữ tu kia một lần, mấy người khác đều rất lạ mặt, trừ nữ tu và sư huynh của cô, hai người còn lại hẳn là tu sĩ cùng có được linh thú biến dị. Một tu sĩ trong đó có diện mạo hơn bốn mươi tuổi, da đen, mặt mang vẻ tàn khốc, từ khi ngồi ở một góc thì chưa từng nói một câu nào, tính cách tương đối kỳ quái. Mà yêu thú thuộc tính hỏa bên cạnh gã lại là một con Tham Lang Phệ Hỏa cấp năm hơi ít bắt mắt.
Người còn lại tựa hồ là một vị nữ tu, thực tế đối phương từ lúc lên đến nơi vẫn luôn mang khăn che mặt khiến người ta không thấy rõ được khuôn mặt, chỉ có thể từ hình thái y bào màu đen là có thể nhìn ra được hẳn là một vị nữ tử, mà phía sau là một con Phệ Hỏa Sư cấp sáu, toàn thân màu vàng kim rất chói mắt.
Ngay từ đầu ngoại trừ nữ tu họ Tiết và sư huynh thường thường đối thoại, mấy người khác cơ bản không lên tiếng, mà nữ tu họ Tiết ngay từ đầu đã không có ý muốn giới thiệu bọn họ quen biết lẫn nhau, mấy người cũng không có suy nghĩ kết giao. Điều này cũng khó trách, dù sao lần này xem như là làm mua bán một lần, đồ tới tay rồi mỗi người mỗi ngả, mọi người đôi bên cũng không có giao tình gì, như thế ngược lại thoải mái tự tại, kết giao hay không đều không phải chuyện quan trọng.
Nhưng đường sá xa xôi, nữ tu họ Tiết lại là người thích náo nhiệt, trò chuyện với sư huynh tất nhiên cũng được, nhưng không tránh khỏi quá đơn điệu, mà nam tu trung niên trong một góc dường như đang đả tọa, hoàn toàn không tiếp lời của nữ tu họ Tiết, càng sẽ không tham dự nói chuyện phiếm, cả người từ khi vừa lên đã tựa như một tảng đá, trừ phi tới nơi, nếu không chỉ sợ gã sẽ không động. Mà nữ tu áo đen kia mấy ngày sau cũng ngẫu nhiên sẽ trò chuyện hai câu với nữ tu họ Tiết.
Nhưng hiển nhiên cô ta cũng không phải người nói nhiều, đa số đều chỉ lẳng lặng nghe, mà sẽ không chủ động mở miệng nói, vì vậy mục tiêu của nữ tu họ Tiết liền chuyển qua trên người Trần Hạc. Trần Hạc khi có người ngoài thì bình thường không cách nào đả tọa sâu, bất quá chỉ vận hành công pháp Toàn Linh nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Nữ tu họ Tiết là người biết hưởng thụ, chỉ xem việc cô là khách quen của Tiên Hương tửu lâu là có thể nhìn ra được, đều cực cảm thấy hứng thú đối với một số mỹ thực mỹ vật.
Trong ngôn ngữ, cô không để lộ ra thân phận của Trần Hạc, nhưng vô ý vẫn sẽ lãnh giáo Trần Hạc một số cách làm thức ăn, trên đến một số linh quả linh vật hiếm thấy của tu tiên giới, dưới đến một số ngọc khí vòng tay chạm trổ đa dạng. Mặc dù Trần Hạc không phải người chủ nghĩa hưởng thụ, nhưng coi như là một người kiến thức rộng rãi rất có thưởng thức, vì vậy câu được câu không, hai người ngược lại trò chuyện ăn ý nhất.
Vị sư huynh phía sau Nữ tu họ Tiết kia thấy thế sắc mặt bình tĩnh, nhưng thường thường ném cho Trần Hạc một ánh mắt u ám, tuy rằng không quá lộ liễu, nhưng dựa vào công pháp Toàn Linh của Trần Hạc đương nhiên có sẽ điều cảm giác. Việc tình ái cướp người yêu thế này từ trước đến nay y khinh thường làm, vì vậy sau hơn mười ngày, ngôn ngữ cũng nhạt đi.
Mà nữ tu họ Tiết thấy không có người để trò chuyện, cảm thấy rất không thú vị, thì cũng yên lặng mấy ngày, chuyên biệt điều khiển pháp khí phi hành bay nhanh về phía mục tiêu. Khi Trần Hạc đả tọa, thường thường sẽ cảm giác được hai đạo thần thức tự ẩn tự vô quét tới quét lui ở trên người y cùng với hắc báo, không chỉ hai người đánh giá y, trên thực tế y cũng vẫn luôn âm thầm đánh giá thực lực linh thú của đối phương.
Không khỏi có chút cười khổ, cũng xác định lời mà nữ tu họ Tiết nói trước đó ở Tiên Hương lâu bất quá chỉ là khách sáo mà thôi, có mắt đều có thể nhìn ra được trong ba con yêu thú thuộc tính hỏa trên tay ba người, khởi điểm thấp nhất, nền móng kém nhất chính là hắc báo, dù so sánh ngoại hình cũng thua kém hơn nhiều. Con Tham Lang của nam tu trung niên kia tuy rằng chỉ có cấp năm, nhưng Tham Lang chính là yêu thú trong trăm chủng loại kỳ thú thượng cổ hàng đầu, sinh ra đã trên cấp bốn năm, không chỉ hiếm thấy mà có chút thần thông, chính là linh thú phẩm bậc cao hiếm có.
Mà con của nữ tu hắc y kia lại càng là phẩm chất thượng giai, không chỉ toàn thân quý giá, mà vừa nhìn dáng người đã biết là linh thú căn cốt vô cùng tốt, cũng như hắc báo cùng là yêu thú cấp sáu. Nên biết yêu thú cấp năm trở lên là rất khó tiến cấp, nếu cấp năm tương đương với Trúc Cơ của nhân tu, vậy cấp sáu chính là Kim Đan, cấp bảy chính là Nguyên Anh, cấp tám là có thể hóa hình từ thân thú, vì vậy mỗi khi tiến lên một cấp đều là sự lột xác về thực lực của yêu thú, yêu thú biến dị càng phải gia tăng hung hiểm vạn phần, mỗi khi đi tới một bước đều là dùng sinh mệnh làm cái giá, gian nan vô cùng, mà trong đó rất nhiều điều kiện đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả biến dị cuối cùng. Vì vậy trong cùng cấp, nếu căn cốt thượng giai, xác suất thành công sẽ cao hơn một chút, cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, mà ở phương diện thực lực cũng có sự phân biệt cao thấp rõ ràng.
Lẽ ra hỏa sư của nữ tu hắc y đối diện hẳn là đắc ý nhất trong ba con, ngay từ đầu cô cũng quả thực không coi con báo đen thui nằm sấp bên người nam tu trẻ tuổi kia ra gì, nhưng hiển nhiên mấy ngày tiếp sau khiến cô đã nhận ra sự không thích hợp. Linh thú vốn có một tia tâm thần tương thông với chủ nhân, ngay từ đầu hỏa sư có chút nóng nảy bất an, cô tưởng do lên pháp khí phi hành xa lạ gây nên, nhưng hiển nhiên một thời gian sau rõ ràng không phải như vậy.
Bởi vì hỏa sư vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm con báo không bắt mắt bên người nam tu trẻ tuổi kia, báo kia vung đuôi, kim sư của mình sẽ rụt về sau một chút, đối phương khẽ duỗi móng vuốt, kim sư sẽ đột nhiên đứng lên, bất an di động tại chỗ. Ngay từ đầu không chú ý, một thời gian sau nữ tu hắc y liền nhìn ra chút đầu mối, không khỏi nhìn về phía con báo không bắt mắt gần như sắp tiệp màu với pháp khí phi hành màu xám bên người nam tu trẻ tuổi kia.
Nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được có gì không ổn, ngoại trừ thân hình lớn hơn linh báo bình thường một vòng, còn ỷ lại, rất thèm ăn, yêu thú cấp cao là không cần thường xuyên đút ăn, chỉ ngẫu nhiên ăn một số Tý Hoàn cấp cao là được, nhưng con này lại còn muốn chủ nhân thỉnh thoảng đút ăn, tướng ăn cũng cực khó coi, ngấu nghiến như quỷ đói đầu thai mấy năm, rất sợ bữa sau sẽ không còn, còn lỗ mãng hơn cả mấy con thú hoang núi rừng, thật sự là không lên được mặt tiền mà, thậm chí ăn no còn muốn chủ nhân cào lông cổ gãi ngứa, thực sự thô bỉ không chịu nổi.
Mọi người nói dạng người gì nuôi dạng linh thú đó, thú theo chủ nhân, nhưng rõ ràng nam tu trẻ tuổi kia nhìn cực vui tai vui mắt, cảm giác đầu tiên đó là một người cực kỳ sạch sẽ, vậy mà sẽ nuôi một con báo lười, ăn không có tướng ăn, ngủ không có tướng ngủ như thế, chẳng lẽ là nó khiến hỏa sư quý giá của mình nóng nảy bất an sao? Sau khi đánh giá mấy ngày, cho dù hoài nghi thế nào đi nữa, cô cũng không tin. (=)))))))))))))) mất mặt ghê chưa!)
Thời gian một tháng đối với người thường có thể có vẻ dài đằng đẵng, nhưng đối với người tu tiên mà nói, bất quá chỉ là thời gian vài lần đả tọa, đảo mắt đã qua. Vì nữ tu họ Tiết tương đối hiểu rõ tuyến hải vực này, một số khu vực nguy hiểm đều có thể né qua được thành công, vì vậy trên đường không trì hoãn bao nhiêu thời gian, rốt cục vào một ngày đã đến mục tiêu, mấy người đi xuống từ pháp khí phi hành nhìn quanh. Quả nhiên như lời nữ tu họ Tiết, cách đó không xa là một vùng quần đảo cực lớn, trừ hải vực xung quanh, nếu chỉ nhìn thôi đã tựa như vô số ngọn núi liên miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.