Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 178:




“Phong sư huynh, phạm vi của khe cốc này tương đối lớn, cảnh sắc cũng không tệ.” Một nam tử hơn ba mươi tuổi mặc y bào thanh lam của Ngọc Đan Môn nói.
“Khe cốc này tuy lớn, chẳng qua đáng tiếc linh mạch tán loạn, kém hơn rất nhiều mấy chỗ linh mạch nhỏ khác.” Nam tử được gọi là Phong sư huynh kia sau khi dùng thần thức dò xét, mới nói tiếp: “Đây chính là động phủ của Trần sư đệ, bốn năm trước Trần sư đệ vẫn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, sau lại bế quan ba năm, không biết hiện tại đã tiến cấp hay chưa.”
Nam tử mặc áo bào lam kia cũng nói: “Thái độ làm người của Trần sư đệ quá thấp giọng, trong mấy năm gần như không nhận bất kỳ tạp vụ Trúc Cơ nào, nếu không phải lần này vì mệnh lệnh của chưởng môn, chỉ sợ đệ cũng sắp quên tục danh của Trần sư đệ.”
Nói xong hai người ngừng lại ở chỗ thiết lập trận pháp trong khe cốc, Phong sư huynh vung tay lên, một đường ánh sáng vàng lập tức bay về phía sơn cốc, hai người dừng lại mấy phút, thấy trong cốc không có phản ứng gì, cũng không để tâm, đạp kiếm rời đi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Mà Trần Hạc đang bế quan lại đột nhiên mở mắt.
Gần bốn năm, số lần Trần Hạc rời khỏi động phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong động phủ vẫn giống như bốn năm trước, không có nửa phần biến hóa. Trần Hạc thu hồi công pháp Toàn Linh đang được vận hành tới đỉnh, quang mang trong mắt chợt tắt, kế đó vươn tay túm lấy ánh sáng vàng được phóng tới từ không trung, là một tấm phù truyền âm.
“Trần sư đệ, ba tháng sau là ngày Thất Sát Chi Địa, nơi di hài Nam Sầm thượng cổ mở ra, Ngọc Đan Môn lấy được chín tư cách, chưởng môn có lệnh, một tháng sau tiến hành thi đấu trong đan môn, tất cả Trúc Cơ Kỳ đều có tư cách cướp đoạt lệnh bài Thất Sát, người nằm trong chín hạng đầu có thể cầm bài tiến vào Thất Sát Chi Địa, cơ hội khó có được, đến lúc đó sư đệ cũng không nên quên.”
Thất Sát Chi Địa? Trần Hạc nghe xong thoáng nhíu đầu mi, hình như cảm thấy có chút quen quen, nghĩ đến điều gì, kế đó vươn tay, lấy một tấm lệnh bài ngọc mà cũng không phải ngọc màu đen từ trong túi trữ vật, mặt trái khắc bốn chữ ‘Lệnh bài Thất Sát’, thứ này là lục ra được từ túi trữ vật của tu sĩ mặt đen trước đây, chẳng lẽ lệnh bài Thất Sát được nói đến chính là vật này?
Cho dù Trần Hạc không biết cái gì là Thất Sát Chi Địa, nhưng vẫn từng nghe nói đến di hài thượng cổ, nơi thượng cổ còn sót lại được bảo tồn trọn vẹn hiện có ở tu tiên giới cực kỳ hi hữu, linh thảo linh khoáng trân quý bên trong đó vô số kể, các loại tài nguyên cực kỳ phong phú, đối với người tu tiên mà nói, có thể đi vào đó là cơ duyên rất lớn, hơn nữa nhân số tiến vào có hạn chế, một môn phái chỉ có chín danh ngạch, đủ để khiến đám tu sĩ tranh nát đầu, dù sao tu sĩ Trúc Cơ trong đan môn không có hai trăm thì cũng không chênh lệch bao nhiêu, có thể dự kiến được trình độ cạnh tranh kịch liệt khi thi đấu.
Trần Hạc lật tấm lệnh bài Thất Sát trong tay, rồi tiện tay ném trở về. Lúc này có một bóng đen xông vào từ cửa động, chỉ thấy một con báo màu đen choai choai, trên người với trên đùi đều có chút hoa văn hình mây lửa, chẳng qua những hoa văn này so với màu đỏ lửa bốn năm trước, đã nội liễm hơn rất nhiều, từ đỏ lửa chuyển thành tím sẫm, ngược lại có chút giống hắc báo khi trước.
Thấy Trần Hạc đã đả tọa xong, hắc báo tức khắc tiến đến trước chân y, báo nhỏ khi còn bé trông cộc lốc đáng yêu, vóc người sau khi lớn lên thì đã rút đi chút non nớt, có chút đan xen giữa thành niên và tuổi nhỏ.
Hắc báo chống móng vuốt lên đầu gối Trần Hạc, miệng ô một tiếng lớn. Trần Hạc thấy thế vươn tay sờ sờ lông sau hai bên tai nó, sau đó tay khẽ lật, lấy ra một trái Địa Mạch Ngưng Thần Quả từ không gian Giới Tử, cả trái có màu sắc trong suốt, là linh quả mà báo nhỏ thích ăn nhất. Hắc báo tức khắc ngậm linh quả từ lòng bàn tay Trần Hạc, sau đó chạy đến bên chân y nằm sấp bắt đầu ăn.
Trần Hạc tuy là bế quan, nhưng không phải vẫn luôn ở trạng thái tu luyện, dù sao còn có linh thú linh điền cần chiếu cố, mỗi nửa tháng đều phải tạm dừng hai ngày, thuận tiện luyện chút đan dược và ủ rượu. Thấy hắc báo ăn Ngưng Thần Quả, sau đó bắt đầu liếm khóe miệng như khi còn bé, không khỏi khẽ cười, sau đó dùng thần thức tra xét nguyên thần của nó như thường ngày.
Tên nhóc này đã ăn Ngưng Thần Quả được gần chín năm, nguyên thần cực kỳ ngưng thực, được chữa trị vô cùng tốt, thậm chí vượt qua Hỏa Vân Báo cùng tuổi, đồng thời từ khi dung hợp máu chân long, sau lại cắn nuốt hơn chín mươi đốm vảy lửa trong xương của Kim Trảm Nguyên, bất kể là thần trí hay năng lực đều gấp mười lần Hỏa Vân Báo đồng loại.
Trần Hạc cũng rất ít thu nó về không gian Giới Tử, mà mở một góc trận pháp, để nó có thể đến khe cốc phía dưới săn thức ăn, thuận tiện có thể rèn đúc kỹ năng săn giết và sức chiến đấu của nó.
Có lẽ do bản tính của bộ tộc yêu thú loài báo, lại hoặc do dung hợp máu rồng và vảy lửa trong xương Kim Trảm Nguyên, báo nhỏ càng ngày càng giống hắc báo trước mạt thế, không chọc tức nó thì thôi, một khi chọc nó tức cực, nó sẽ làm ra một số cử chỉ bạo ngược, đã từng trong vòng một ngày săn giết hơn mười con yêu thú cấp hai ba trong khe cốc, sau cùng mang theo vết máu đầy người chạy về động phủ. Sức chiến đấu như vậy đối với một con yêu thú Hỏa Vân Báo vốn là cấp một, mới thoát ly kỳ ấu thú đang trong trưởng thành mà nói, gần như là chuyện không có khả năng.
Trên thực tế điều này có quan hệ rất lớn đến việc Trần Hạc để cho nó cắn nuốt một đốm vảy lửa mỗi khi cách nửa tháng, theo trên ngọc giản về yêu thú biến dị có nói, yêu thú có thể dung hợp được trên năm phần mười độ biến dị, sẽ có hai lần điều kiện biến dị, độ dung hợp càng cao thì chiến lực sau này sẽ càng mạnh. Khiến Trần Hạc thoáng kích động chính là, độ dung hợp khi hắc báo dung hợp vảy lửa trong xương Kim Trảm Nguyên cao tới trăm phần trăm.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, nhưng cũng ở trong tình lý, dù sao nguyên thần là của nguyên chủ, mà thể chất của báo nhỏ cũng thuộc trung thượng, được Trần Hạc dùng vô số linh quả linh thảo thuộc tính hỏa mấy trăm năm ôn dưỡng thân thể hỏa diễm, cộng thêm hấp thu trên trăm đốm vảy lửa từng chút, độ dung hợp đương nhiên cao.
Khiến Trần Hạc yên tâm chính là, phương pháp tách ra cắn nuốt từng chút vảy lửa thế này gần như không có bất kỳ phiêu lưu nào đối với báo nhỏ. Sờ sờ bộ lông trơn bóng nơi lưng hắc báo, báo nhỏ không nhúc nhích nằm bên cạnh mặc cho Trần Hạc sờ, kế đó Trần Hạc lấy một chiếc hộp ngọc, sau đó lấy ra từ đó một đốm vảy lửa cỡ bằng hạt gạo, bốc lên ánh lửa tím than, tuy nhỏ nhưng tử hỏa chí dương ngậm trong đó cực kỳ tinh thuần, dựa vào tu vi hiện giờ của Trần Hạc là không dám dùng tay cầm, chỉ có thể dùng nguyên khí bao lấy đưa tới bên miệng báo nhỏ.
Báo nhỏ nhìn chăm chú đốm hỏa diễm cỡ bằng hạt gạo kia, kế đó vươn đầu lưỡi cuốn lấy nuốt nó vào miệng, sau đó toàn thân bắt đầu bốc lên một tầng hỏa diễm màu tím, đây là phản ứng mà thân thể hắc báo sản sinh khi dung hợp tử hỏa.
Thấy nó tiến vào giấc ngủ, thần thức Trần Hạc lại tiến vào không gian Giới Tử. Lượng lớn Ngưng Thần Quả dự trữ trước đây, trong thời gian bốn năm đã hao hết không còn, y lại dùng lượng lớn linh thạch thúc một nhóm linh thảo linh quả, sau đó dùng linh thảo linh quả các loại thuộc tính ủ chế hơn mười vò linh tửu trữ trong sơn cốc, đừng thấy chỉ ngẫu nhiên ủ hơn mười vò, góp nhặt trong bốn năm lại là một khoản thu nhập lớn trong tương lai.
Vì kiếm lấy linh thạch, Trần Hạc thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, mà cũng luyện chế lượng lớn Thanh Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Đan trong không gian, ngoại trừ thuận tiện tôi luyện thuật luyện đan, cũng là để kiếm lấy một khoản linh thạch.
Ngoại trừ những chuyện này, trong bốn năm nay, Vu Liệt đã thu thập được cho y không ít thứ, các loại phương pháp ủ rượu hiếm lạ và phương pháp luyện đan Trúc Cơ trung kỳ hậu kỳ, còn có Thiên Châu Quả – linh quả cấp bảy, cũng lấy được một trái, hiện giờ đã được Trần Hạc trồng trong cốc, từng đôi trái cây màu vàng như nhãn châu được kết ra kia chính là thứ mà nhóc Linh Mục Hầu yêu nhất.
Hiện tại Linh Mục Hầu đã lớn cỡ bằng chiều dài ngón tay, toàn thân lông màu vàng nhạt, đôi mắt to vì ăn lượng lớn Thiên Châu Quả, đen trong suốt như hạt châu lưu ly, thường thường sẽ xuất hiện ánh lam. Chỗ ở là trong động cây Thiên Châu Quả, trong động còn trữ không ít hoa quả tươi, tên nhóc này thật đúng là gần người nào giống người đó, là nhóc ăn hàng y chang hắc báo.
Nó ngoại trừ thích ăn Thiên Châu Quả, linh quả trong linh điền của Trần Hạc nó cũng sẽ hái ăn, thường ăn nhất đó là Linh Lung Quả như một chuỗi nho. Động vật linh trưởng như bản thân Linh Mục Hầu, linh trí vốn đã cực cao, sau khi ăn nhiều Linh Lung Quả, lại càng thông minh, thậm chí còn có thể giúp Trần Hạc dùng nhũ cây thúc linh thảo, tuy rằng hình thể hơi nhỏ, nhưng trông giữ linh điền lại là một tay giỏi.
Trần Hạc hiện tại đã không cần ngày ngày tưới linh điền nữa, trong linh điền có bố trí một trận pháp nhỏ, chỉ cần đặt linh thạch trong trận pháp, sẽ tự động dẫn nước suối tới tưới. Thời gian gần hai năm nay, nhiệm vụ này đều do Linh Mục Hầu làm, nó biết chỗ Trần Hạc để linh thạch, chỉ cần ôm một khối đặt lên trận pháp là có thể tưới linh điền, tưới đến khi gần được thì lại lấy linh thạch đi, thậm chí còn có thể giúp Trần Hạc thu hạt giống linh thảo. Trần Hạc tưởng thưởng cho nó chính là linh quả trong không gian tùy nó ăn, vật nhỏ cũng vô cùng ngoan thuần nghe lời, các loại linh quả cấp cao như Địa Mạch Ngưng Thần Quả, nó đều sẽ hỏi Trần Hạc rồi mới ăn, không hề chủ động lấy dùng.
Trần Hạc vừa vào không gian Giới Tử, đã thấy Linh Mục Hầu đang ở dưới tàng cây Địa Mạch Ngưng Thần nhìn trái cây chín bên trên. Như Trần Hạc dự liệu, Địa Mạch Ngưng Thần Quả đối với tất cả yêu thú đều có sức mê hoặc khó có thể tưởng tượng, cho dù là từ nhỏ ăn linh quả lớn lên như Linh Mục Hầu cũng xem nó như thánh vật. Linh Mục Hầu có linh trí đương nhiên biết trái cây này không phải vật vô chủ trong núi rừng, nếu nó muốn ăn thì phải hỏi Trần Hạc rồi mới có thể ăn, khi thèm cũng chỉ có thể nhìn trái cây chảy nước miếng, hoặc nhìn hắc báo ăn mà không chớp mắt.
Đôi Linh Mục của Linh Mục Hầu rất lớn, chiếm phân nửa khuôn mặt, thoạt nhìn rất đáng yêu, trách không được là một trong mấy loại linh thú mà nữ tu thích chăn nuôi nhất. Trần Hạc tự vấn không có sự cẩn thận khi chiếu cố linh thú như những nữ tu đó, thậm chí thường xuyên bỏ mặc nó một mình trong không gian mà chẳng quan tâm, nhưng còn chưa keo kiệt đến mức không nỡ cho thức ăn ăn, vì vậy tiện tay đã hái một trái ném vào trong động cây cho nó. �
Hắc báo mỗi ngày phải ăn ít nhất hai trái Ngưng Thần Quả, một trái còn chưa đủ nó nhét kẽ răng, nhưng Linh Mục Hầu lại có thể ăn được năm bữa. Nhóc khỉ thấy thế thì từ cành cây nhảy lên trên đầu Trần Hạc, lấy lòng bới tóc Trần Hạc tìm rận cho y. Cử chỉ này là động tác thân mật nhất của loài linh trưởng, nhưng ở trong mắt Trần Hạc lại không thể tiếp nhận nhất, hành vi bắt rận cho y càng ác liệt hơn cả dùng móng vuốt cào loạn tóc y. Bất quá Trần Hạc dù sao đã tu hành nhiều năm, cũng có năng lực khống chế tâm tình, vươn tay túm Linh Mục Hầu đang bới bới nơi này bò bò nơi kia trên đầu xuống, kế đó hái một trái Long Nhãn Quả màu vàng cho nó, rồi để nó tự mình đi chơi.
Tuy rằng có linh trí, nhưng dù sao vẫn chỉ là con khỉ nhỏ, lấy lòng Trần Hạc chưa tới hai lượt đã nhịn không được chạy về tổ của mình ăn Ngưng Thần Quả mỹ vị. Đối với báo nhỏ từ nhỏ ăn Ngưng Thần Quả và các loại linh quả linh thảo cấp cao lớn lên mà nói, chút thức ăn này với thịt do Trần Hạc làm đều là thứ nhất định phải ăn mỗi ngày, nhưng đối với yêu thú khác mà nói, thứ này vừa hiện thế đã đủ để khiến trăm con yêu thú tranh đoạt đến mức đầu rơi máu chảy, cho dù cấp cao như bộ tộc Linh Mục Hầu, cũng coi như trân bảo.
Trải qua bốn năm bế quan, linh thạch trong tay Trần Hạc đã không còn nhiều, chỉ còn lại vài khối linh thạch thượng phẩm, và trăm khối linh thạch trung phẩm, hiện tại y cần cấp bách bổ sung lượng lớn linh thạch, dự trữ Ngưng Thần Quả là việc quan trọng trong quan trọng, nó quan hệ đến việc khôi phục nguyên thần của báo nhỏ, đồng thời hai gốc Ngưng Thần Quả phải cung cấp cho một báo một khỉ, lượng nhu cầu cực lớn.
Mấy năm nay mỗi ngày Trần Hạc đều không gián đoạn uống một chén linh tửu Ngưng Thần Quả tinh thuần, chỗ tốt rốt cục cũng hiển hiện ra trong thời gian gần tám năm, nguyên thần của y cực kỳ ngưng thực, ngưng luyện hơn gấp mấy lần so với khi là Luyện Khí Kỳ, thần thức của y gần như có thể so sánh với Kim Đan sơ kỳ. Bất quá ủ thành linh tửu dùng như vậy đã tổn thất gần một nửa công hiệu, nếu như có thể có phương pháp luyện đan của Ngưng Thần Đan, luyện chế thành Ngưng Thần Đan dùng, sẽ có thể tiết kiệm được phân nửa.
So với hiệu quả ôn dưỡng nguyên thần nhiều năm của Trần Hạc, linh căn của y lại kém hơn rất nhiều, thời gian ba năm ngoại trừ tu luyện công pháp Toàn Linh, sau đó là công pháp Ngũ Linh để cầu tinh tiến tu vi, nhưng công pháp Ngũ Linh cần lấy pháp bảo luyện chế ra từ năm loại linh liên cửu phẩm để phối hợp tu luyện, mới có thể đạt được tốc độ như của đơn, song linh căn, trên ngọc giản nói thì dễ, nhưng khi bắt đầu làm thì quá khó khăn, có nhiều loại vật nghịch thiên trong người như Trần Hạc, hiện tại cũng mới chỉ gom được ba loại linh liên, hai loại khác đừng nói từng thấy qua, gần như ngay cả nghe qua cũng chưa từng, trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không cách nào luyện chế chúng thành pháp bảo tu luyện.
Hiện tại việc có khả năng làm đó là lấy công pháp Toàn Linh cộng thêm linh tửu các loại thuộc tính để ôn dưỡng linh căn, chỉ cần năm linh căn cân đối hấp thu năm loại linh khí đều đều tiến cấp đồng bộ, cộng thêm dùng các loại đan dược như không cần tiền, tiến cấp sẽ có thể so với tu sĩ tam linh căn.
Trần Hạc suy nghĩ, rồi lấy món linh khí đo lường đặt vào tay trái để đo. Kim linh căn bên trên nhờ sự ôn dưỡng mấy năm nay đã dài thêm được một ô, đại khái cao khoảng hai cm, miễn cưỡng tiếp cận được hỏa linh căn đứng thứ hai từ dưới lên, tuy rằng cực kỳ chậm chạp, nhưng nếu bị tu sĩ khác thấy, chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, có thể cải thiện phẩm chất linh căn, cho dù chỉ là một chút nhỏ, cũng đủ để chấn động tu tiên giới.
Trần Hạc lại nhìn mấy loại linh căn khác, ngầm thở dài. Biện pháp tuy rằng hữu hiệu, nhưng muốn dùng biện pháp như vậy ôn dưỡng bốn loại linh căn thuộc tính khác tới độ cao trung phẩm như thủy linh căn, trừ phi y không nhúc nhích đả tọa bốn năm trăm năm, đáng tiếc tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thọ mệnh hai trăm năm, nếu không thể tiến cấp đến Kim Đan, loại phương pháp này cơ hồ không cần phải nghĩ đến nữa. Như vậy, Trần Hạc chỉ đành ngừng bế quan, lại quay về với công pháp Ngũ Linh mà ngọc giản ghi chép.
Làm sao để gom đủ năm loại linh liên, luyện chế đài linh liên ngũ hành mới là việc khả thi nhất trước mắt. Suy nghĩ một lúc lâu trong phòng đá, giữa mi có chút nét buồn rầu, nghĩ đến điều gì, kế đó đưa báo nhỏ vào không gian Giới Tử, đứng dậy rời khỏi động phủ. Vẫn nên đổi một số linh đan và rượu ủ linh thảo mà y góp nhặt thành linh thạch trước tiên rồi hẵng nghĩ biện pháp khác.
Hai năm nay nhân số trong Tiên Thành đột nhiên tăng gấp đôi, diện tích lại được xây dựng thêm một vòng, vô số cửa hàng đan dược pháp khí được dựng lên, ngay cả những tửu lâu do phàm nhân mở cũng có thêm mấy tiệm, thậm chí chuyên biệt mở cho người tu tiên. Tu tiên luôn coi nhẹ ham muốn ăn uống, trong đó ngoại trừ nguyên nhân do bế quan nhiều năm không ăn cơm, còn vì thức ăn thế gian có rất nhiều tạp chất, ăn nhiều cũng không tốt, mà tửu lâu tu tiên lại đúng thời cơ mà sinh.
Kỳ thực chủ yếu toàn bộ thức ăn do yêu thú và linh thảo chế thành, thậm chí linh cốc linh mễ các loại thuộc tính cũng bắt đầu được trồng trọt lượng lớn, giá có chút phải chăng, ăn thức ăn như vậy không chỉ sẽ không tai hại đối với tu vi của tu sĩ, còn cực hữu ích, đồng thời hương vị thức ăn được làm ra vô cùng tốt, rất được người tu tiên xung quanh khen ngợi, không quá bao lâu việc làm ăn của tửu lâu đã thịnh vượng hơn, đại thể tu sĩ đến Tiên Thành đều nhất định đến tửu lâu tu tiên giải nghiện ăn uống.
Trần Hạc trong bốn năm lần đầu tiên đến, y ngược lại không phải thèm muốn mỹ thực gì, chẳng qua muốn hiểu rõ về những chuyện xảy ra gần đây ở tu tiên giới, còn có nơi nào dễ dàng tìm hiểu được mọi chuyện hơn so với tửu lâu, không cần gọi tiểu nhị, chỉ cần nghe tu sĩ xung quanh nghị luận là đã hiểu được tám chín phần mười.
Lúc này y đang ngồi trước chiếc bàn sát rào chắn ở lầu hai tửu lâu, trên bàn đặt một đĩa lát cá mỏng cắt chế từ cá Kim Tiễn cấp ba, thịt cá màu vàng kim, từng lát đều lộ ra kỹ thuật cắt thức ăn của đầu bếp tửu lâu không tệ, còn có một đĩa trái cây Châu Ngọc Thảo cấp hai xào trộn châu tròn ngọc sáng, hình dạng có chút giống loại bắp ngô thời mạt thế, chẳng qua càng thêm no đủ, tròn trịa vàng óng ánh, vị thơm ngọt. Trần Hạc không khỏi nghiên cứu một hồi, nghĩ thứ này có phải là tổ tiên của bắp ngô hậu thế hay không.
Hai đĩa đã tiêu gần trăm khối linh thạch của Trần Hạc, có thể thấy được sự sang quý của thức ăn mà tu sĩ ăn, ít nhất một đĩa thức ăn cũng phải năm đến tám khối linh thạch, món ăn như cấp hai ba chỉ là món trung đẳng trong tửu lâu. Trần Hạc kêu linh mễ trung cấp giá năm khối linh thạch một chén, dùng một chiếc bát ngọc chứa, linh mễ dùng nước linh tuyền nấu, tròn trịa sáng bóng no đủ, vào miệng là một luồng thơm mát của thóc, linh khí trong đó quanh quẩn nơi môi lưỡi, quả nhiên là một loại hưởng thụ.
Trần Hạc lấy một chiếc bình ngọc chứa Bách Hoa Tửu, một mình vừa ăn vừa uống, mà thực tế lực chú ý của y đều ở những lời nói ầm ĩ của thực khách trong tửu lâu, lấy thính lực của tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên sẽ thu được rõ ràng một số ngôn ngữ vào đáy tai.
Hiển nhiên chủ đề đứng đầu nhất trong toàn bộ tửu lâu chính là Thất Sát Chi Địa ba tháng sau và việc năm phái tranh đoạt lệnh bài, trên thực tế lần này Thất Sát Chi Địa mở ra, có tổng cộng mấy trăm danh ngạch, lệnh bài được chia cho năm đại phái chỉ là một trong số đó, còn có một số được nắm giữ trong tay chưởng môn chấp sự các môn phái, chuyên biệt để lại cho đệ tử thân truyền và tâm phúc dưới tay mình, còn có một phần lại ở trong tay tán tu, mà bất kể trong môn phái hay tán tu, luồng gió cướp đoạt lệnh bài đều đã uẩn nhưỡng ở khắp các nơi, dù sao bất kể là tranh đoạt nghiêm chỉnh hay giết người đoạt bài, đều có tư cách tiến vào nơi thượng cổ, bởi vì Thất Sát Chi Địa chỉ nhận bài không nhận người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.