Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 144:




Khi nhóm năm nhân thủ này mỗi người cầm gậy xông vào sâu bên trong động khoáng, bên trong lại không có một bóng người, trên mặt đất chỉ còn lại một mảng đá vụn, mà trên tường còn lẻ loi linh tinh mấy khối linh thạch, chẳng qua đại thể đã bị tổn hại.
“Lễ huynh, hắn không ở đây, có phải đã chạy thoát rồi không?” Có người dạo qua một vòng, thu thập được một dây vải áo dính máu từ trên mặt đất.
Ánh mắt của Lễ Chỉ đỏ máu nhìn dây vải máu trong tay gã ta, đoạt lấy ấn lên mũi con linh thử xám kia hai cái, miệng lại nói: “Máu còn chưa khô, đuổi theo!” Nói xong liền dựng lên ngón giữa, ấn xuống chỗ đầu linh thử, tiếp theo tốc độ của linh thử liền nhanh hơn gấp hai so với trước, lần nữa phóng về phía phương hướng cửa động.
Mà lúc này, Trần Hạc đã đi tới cửa động khoáng, ở phía trước y đang có mấy người vác sọt trúc, trong sọt đều là linh thạch đầy tràn, chỉ có trong sọt của y chỉ có mấy khối linh thạch ít đến đáng thương không đủ để trải đầy đáy sọt.
Bởi vì ba năm đều ở dưới đáy động khoáng không thấy ánh mặt trời, lúc này ánh nắng nhu hòa chiếu trên mặt y, vậy mà khiến cho y có loại hoảng hốt chợt như cách một thế hệ, y nâng tay thoáng cản lại tia sáng gai mắt trên trán, trong lòng vậy mà dâng lên một loại ảo giác như tội phạm đã mãn hình được phóng thích, thấy lại ánh mặt trời.
Trước đó y ở trong động, vốn muốn đào ra hết mấy nghìn linh thạch còn lại kia, liền rời khỏi Phong Linh Sơn, nhưng y đột nhiên nhớ tới người bị y giết chết kia từng đề cập qua có một ca ca, Trần Hạc là người không sợ chuyện, nhưng sợ phiền phức nhất.
Hơn nữa con đường tu tiên, tuy nói là nghịch thiên mà đi, hung hiểm dị thường, người vì chút đan dược công pháp linh thạch mà lấy mạng đoạt bảo, gần như vô số kể, nhưng dù sao hành vi này cũng vi phạm thiên đạo, tuyệt không phải điều mà bản tính y mong muốn, đương nhiên là tránh được thì nên tránh.
Càng nghĩ, sau cùng cả đập lẫn nạy mấy khối linh thạch trên tường đá dày đặc nhất, đưa vào không gian Giới Tử, sau đó rời khỏi động khoáng, chuẩn bị ra ngoài.
Mấy người phía trước rất nhanh đã qua, khi đến phiên Trần Hạc, giám công kia đang xỉa răng, lật sổ thu chi, chờ y nâng linh thạch lên bàn, kết quả lại thấy sọt trúc trên người Trần Hạc rỗng tuếch, chỉ có vài khối linh thạch và một số công cụ, gã vừa muốn ném cây tăm muốn phát hỏa, lại bỗng nhiên phát giác tu vi của người trước mắt là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Nhất thời khuôn mặt sáng dầu heo ngẩn ngơ nhìn Trần Hạc, Trần Hạc nào quan tâm gã có sững sờ hay không, biểu cảm vẫn bình thản chắp tay nói: “Đạo hữu, kỳ tạp dịch của tôi đã hết, phải chăng có thể trả ngọc bài tạp dịch rời khỏi Phong Linh Sơn?”
Giám công sau khi nghe xong nửa ngày mới tỉnh táo lại từ trong ngẩn ngơ, y bào người trước mắt này dính đầy bụi và bùn đất, tóc cũng có chút không ngay ngắn, trên mặt tuy rằng không nói là bẩn hề hề, nhưng một tầng bụi đá treo trên lông mi lại không giả.
Nhưng khuôn mặt này, biểu cảm này, làm sao lại thấy quen thuộc như thế, tuy rằng hai năm gần đây đệ tử của môn phái càng ngày càng nhiều, số lượng tạp dịch gia tăng, không ít Luyện Khí Kỳ tầng bảy tám cũng tới đào khoáng, nhưng trong trí nhớ lại tuyệt không có một người nào là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đi vào, chẳng lẽ y là tu sĩ khổ tu, liên tục đột phá mấy tầng ở bên trong động khoáng thạch? Thấy trong sọt trúc kia chỉ có mấy linh thạch, xác thực lớn nhỏ không đồng đều, dù sao không ít tu sĩ đến đào khoáng ít nhiều cũng là hướng về phía linh khí nồng đậm trong mỏ, có sự trợ giúp đối với tu vi...
Thế nhưng người này tới cùng là ai? Thời gian ba năm đối với giám công mà nói thật sự quá dài, những năm gần đây tạp dịch tới lui qua tay gã không có một vạn cũng có mấy nghìn, thấy Trần Hạc lên tiếng hỏi thăm, nhất thời thân thể ngồi thẳng, dù sao tu vi của đối phương cao hơn mình, tuy rằng là cùng bậc không cần gọi y là tiền bối, nhưng y là tầng mười hai đại viên mãn, hầu như có hy vọng Trúc Cơ, nói không chừng sau này gặp lại liền thành tiền bối, đương nhiên phải cung kính chút.
Hơn nữa linh thạch sản xuất của mạch khoáng Phong Linh Sơn mỗi ngày một ít đi, qua không bao lâu có thể sẽ đào hết, trước đây gã cùng đầu lĩnh thủ vệ ở khu mỏ này hai người độc đại, nhưng sau khi khu mỏ đào hết, trở lại môn phái thì bọn họ cái gì cũng không phải, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của giám công trong khoảng thời gian này cũng được thu liễm đi bảy tám phần.
Mà đối với người vô cùng có khả năng là tiền bối Trúc Cơ ở tiên môn ngày sau như Trần Hạc, đương nhiên nửa phần cũng không dám đắc tội, sau khi lật tập sách tìm được tên, liền cung kính lấy ngọc bài và túi trữ vật ra.
Trần Hạc cách không hút bài và túi vào trong tay, quét nhìn túi trữ vật, linh thạch linh thảo trong túi nửa phần cũng không thiếu, nhất thời thu vào ống tay áo, không hề nhìn giám công kia một cái, xoay người liền đi về phía dưới chân núi.
Mà đúng lúc này, một con chuột xám xông ra từ trong động, đi theo phía sau là một nam tử đen gầy, đôi mắt âm trầm của nam tử kia gắt gao chăm chú lên người Trần Hạc đã rời khỏi xa mấy trượng, liếc mắt một cái liền thấy được chỗ bị rách bên áo bào của Trần Hạc, màu sắc kích cỡ đều nhất trí với tấm vải dính máu trong tay.
“Đừng hòng đi, trả lại mạng của đệ đệ ta!!” Mi mắt mặt mày nam tử đen gầy kia bạo liệt, cũng không quản thứ khác, ngón tay vươn trảo như móc câu liền phóng đi như tiễn về phía lưng Trần Hạc. Lúc này giám công đang bởi vì ăn phải mặt lạnh ở trước mặt Trần Hạc, trong lòng phẫn hận, gã vốn định tự mình ở khu mỏ này hơn mười năm, tất cả Luyện Khí Kỳ trong đan môn, hễ có mười người thì gã đã đắc tội ba bốn người, hiện tại trở lại môn phái nào có trái cây ngon ăn, nếu có một Trúc Cơ Kỳ bao bọc thì an toàn hơn nhiều, lúc này mới cố ý bày tỏ ý tốt, trả lại túi trữ vật hoàn chỉnh, kết quả đối phương ‘chim’* cũng không thèm ‘chim’ gã lấy một cái, nâng mông liền đi. (*bình thường là ‘nhìn’, dùng ‘chim’ là gã này đang chửi bậy -_-)
Trong lòng nghẹn một bụng lửa, nhất thời có tên không có mắt lao tới, tức khắc nâng chân lên thoáng cái đạp nam tử đen gầy kia đi như bao tải rách, linh căn của gã là ba hệ phong thổ hỏa, tuy rằng thân thể mập mạp, nhưng cực kỳ linh hoạt, quay đầu bàn tay thịt chống lên mặt đất, “Thổ Hãm!” Hai chân của nam tử đen gầy liền lập tức bị đất chôn hơn phân nửa.
Gã là tu sĩ Luyện Khí tầng mười một, đối phó một Luyện Khí Kỳ tầng tám dễ như trở bàn tay, kế đó liền đá một cước lên người nam tử đen gầy họ Lễ kia, chửi ầm lên: “Đồ cháu rùa, ai cho ngươi hô to gọi nhỏ ở động khoáng? Lá gan vậy mà không nhỏ, cũng dám xông ngang chạy nhảy ở động khoáng, ngươi là muốn vội vàng đầu thai? Hay là muốn trộm lấy linh thạch động khoáng trốn đi?”
Nam tử đen gầy kia lại phun mạnh đất trong miệng ra, dùng sức giãy dụa hai chân bị thổ thuật trói bao lấy, không để ý đến giám công béo trùm tội danh lên người gã, mà đỏ mắt lớn tiếng chất vấn: “Người ban nãy là ai? Là hắn ta ở trong động khoáng giết đệ đệ tôi!!”
“Đánh rắm! Người ta là tu sĩ cấp cao Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, đừng nói giết đệ đệ ngươi, dù là ngay cả ngươi cũng giết...” Giám công béo nói phân nửa, á khẩu, nhớ đến người ban nãy không nhìn vẻ mặt gã, nhất thời khóe miệng lộ ra một luồng ý xấu, thanh âm lập tức chuyển ngoặt, khuyên: “Ngươi bất quá mới Luyện Khí Kỳ tầng tám, làm sao có thể đánh thắng được Trần Hạc Trần sư huynh chứ? Vẫn nên quý trọng tánh mạng nỗ lực tu luyện, nói không chừng ngày sau còn có thể thành công trên đại đạo, đến lúc đó...”
Trong mắt nam tử đen gầy lại bắn ra một luồng ánh mắt thù hận, “Trần Hạc!!”
Trần Hạc tuy rằng nghe thấy phía sau có động tĩnh, nhưng tốc độ của y cực nhanh, trong mấy bước đã xuống núi. Bên Phong Linh Sơn là dãy núi xung quanh Ngọc Đan Môn, tuy rằng không thể nói là hoang vắng, nhưng vẫn rất ít có thể gặp được mấy tu sĩ, không có chỗ cho thuê phi cầm.
Trần Hạc chỉ có thể một bên uống linh tửu, một bên cực nhọc dùng hai chân đi đường, tuy rằng lộ trình quay về đan môn rất dài, nhưng cũng không mất chỗ tốt ngắm phong cảnh, dù sao thời gian ở trong động khoáng tương đối dài, những dãy núi hoa cỏ bình thường trước đây, lúc này xem ra lại còn tươi sáng đẹp đẽ hơn ba phần so với trong tưởng tượng.
Vết thương của báo nhỏ bởi vì có Hóa Linh Thảo, một ngày đã khỏi hẳn, vết thương khỏi rồi thì không muốn tiếp tục quay về không gian Giới Tử nữa, mà nguyện ý ở bên ngoài, báo con dù sao cũng là yêu thú, trường kỳ nuôi nhốt không có lợi cho tiến hóa và biến dị ngày sau của nó.
Vì vậy hành trình mỗi ngày lại bị kéo dài, mang theo báo nhỏ cùng lên đường, lần này y không dùng ba lô cõng, hoặc là ôm nữa, mà để cho nó đi theo phía sau mình chạy băng băng.
Bởi vì Hỏa Vân Báo là loại yêu thú cấp thấp, sinh trưởng chậm chạp, cho dù thời gian bốn năm, cũng chỉ lớn hơn một vòng dày cỡ hai ngón tay, nhưng tứ chi lại rất rắn chắc, bộ lông dày dày, không chút sợ hoàn cảnh xa lạ, đồng thời cực kỳ hưng phấn đối với trò chơi Trần Hạc đi ở phía trước, để cho nó đuổi theo phía sau, đồng thời làm không biết mệt.
Đại khái là từ trước đến giờ chưa từng chơi trò chơi nào vui như vậy, nó rung rung bộ lông trên người, bước bốn cái chân ngắn nhỏ, ánh mắt tròn trơn trơn nhìn chằm chằm Trần Hạc, rất sợ đánh mất thân ảnh của y, dọc đường đi qua núi rừng, vượt qua bãi cỏ, nhảy qua núi non, lội qua suối nhỏ.
Từ vấp vấp té té, dừng dừng nhảy nhảy lúc đầu, đến bốn chân không ngừng giao nhau, vừa chạy là ba bốn canh giờ không ngừng về sau, Trần Hạc thường thường thi triển Lăng Vân Phi Bộ thả chậm tốc độ đi tới.
Thần thức chú ý phía sau, có thể cảm giác được nó đang đuổi theo y ở phía sau, ngẫu nhiên quay đầu lại, liền thấy ở chỗ xa một trượng, có một điểm đen nhỏ đang chạy vội đến phía y trong bụi cỏ còn cao hơn nó, bốn cẳng chân nhảy lên bước bước chân cực lớn, xâu chuỗi lại với nhau nhìn giống như một con ngựa gỗ nhỏ, đang không ngừng bật nhảy nhấp nhô di chuyển, chấp nhất đi theo gắt gao.
Trần Hạc ngẫu nhiên nổi lên ý trêu đùa, đẩy nhanh tốc độ, trong chớp mắt đã bỏ lại nó xa hơn mười trượng, sau đó tìm một tảng đá sạch sẽ yên tĩnh ngồi chờ, không quá một lát sau, chợt nghe thấy trong bụi cỏ có thanh âm ô ô gầm gừ trầm thấp, dường như chạy chạy dừng dừng, cách gần có thể thấy nó đang hết nhìn đông tới nhìn tây, mũi cũng ngửi ngửi.
Sau cùng thấy Trần Hạc núp sau một tảng đá, nhất thời rống lên một tiếng, liền cả chạy lẫn nhảy tiến thẳng đến. Trần Hạc thấy vậy nhịn không được khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Ánh nắng chiếu lên người con báo nhỏ ra sức chạy như điên cách đó không xa, hình thành một tầng ánh vàng nhè nhẹ, tản trên lông tơ phân tán, cách gần, chân sau còn non yếu ớt của báo nhỏ thoáng đạp, nhất thời nhảy lên ngang lưng chừng tảng đá, móng vuốt treo trên lỗ hổng mặt đá.
Trần Hạc sau khi thấy thế, tuy rằng khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, nhưng không có chút ý động thủ hỗ trợ, chỉ nhìn nó một cái, rồi coi như không thấy dời đi, cho dù nó phát ra tiếng cầu cứu, cũng không chút để ý.
Hỏa Vân Báo dù sao lực lượng cũng quá nhỏ, rơi từ mặt đá xuống mặt đất, lăn hai vòng, nhưng sau khi đứng lên từ trên mặt đất, chống chân sau lại xông lên tảng đá cao cao, thẳng đến khi tới tới lui lui lăn qua lăn lại hơn mười lần, mới leo lên được, trên cả người đều lăn lộn dính đầy cỏ dại, chỉ rung rung rễ cỏ trên vành tai, liền dùng sức xông nhào vào trong lòng Trần Hạc.

Miệng hách xì hách xì mấy tiếng, sau đó xoay mình lộ bụng ra hướng về Trần Hạc, chân trước đặt trên bụng, ý là nói nó đói rồi, từ khi ăn Ngưng Thần Quả, phương diện linh trí của nó thông thấu hơn không ít so với trước đây.
Thậm chí sẽ tự mình dùng động tác đơn giản để biểu hiện cho Trần Hạc xem, Trần Hạc cũng sớm đã biết nó chạy hơn nửa ngày đói rồi, mới tìm chỗ, chuẩn bị thịt đã được nấu trong không gian, chờ nó trèo lên là có thể ăn.
Hỏa Vân Báo là yêu thú cấp thấp ngu dốt, không giống phi cầm, không cách nào phi hành, tốc độ đi đường cũng chậm hơn so với rất nhiều linh thú, kỹ năng duy nhất đó là phun ra hỏa diễm, nhưng phạm vi công kích của hỏa diễm không lớn, phòng ngự lại càng không xong, khi sử dụng cực kỳ gân gà, có thể nói là văn không rành võ không giỏi, vì vậy vẫn luôn không được tu sĩ xem trọng, ngay cả Luyện Khí Kỳ cũng rất ít sẽ dùng nó, dù sao muốn nuôi một con Hỏa Vân Báo còn phải mua linh đan nuôi dưỡng, mà xác suất Luyện Khí Kỳ dùng tới nó không cao, tu sĩ Trúc Cơ thì lại càng sẽ không dùng, so với Hỏa Vân Báo, Giáp Vĩ Thú còn tốt hơn nhiều, phòng ngự cao không nói, đi đường không chậm, đuôi giáp cũng là một bộ lợi khí hộ thân, gần như là linh thú thiết yếu của tu sĩ Trúc Cơ.
Trần Hạc đem thịt đã được nấu lẫn cả nồi ra từ không gian, sau đó một người một báo con ngay trên đá cao, vui sướng ăn một bữa. Sau khi ăn uống no đủ, báo nhỏ liếm liếm khóe miệng, sau đó nhìn Trần Hạc thu dọn nồi, sau đó dọn dẹp một số củi gỗ thuộc tính hỏa bị đốt hơn phân nửa.
Báo nhỏ đột nhiên nhìn chằm chằm một đoạn gỗ chưa bị thiêu hết, nhìn nửa ngày, ngay khi Trần Hạc chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên thấy nó há miệng, tiếp theo một khối hỏa diễm màu tím nhạt nhỏ cỡ trái bóng bàn phun ra, sau đó rơi xuống trên củi gỗ thuộc tính hỏa kia.
Chỉ thấy ngọn lửa yếu ớt kia đốt một bên mép củi gỗ, nhưng bởi vì lửa quá nhỏ, nhiệt độ cũng không đủ, không hề thiêu cháy củi gỗ. Báo nhỏ lại khép miệng lại, sau đó dùng chân trước không ngừng đẩy đẩy đoạn củi gỗ kia, đoạn gỗ bị nó đẩy ra thật xa, sau đó nó ngẩng đầu nhìn nhìn Trần Hạc, dường như có chút không rõ vì sao trong miệng lại xuất hiện ra một thứ gì đó nóng nóng.
Đảo mắt Trần Hạc liền dùng hai tay ôm báo nhỏ lên, đáy mắt có chút ý mừng, Hỏa Vân Báo vẫn còn ấu niên vậy mà đã có thể phun ra lửa, điều này nói ra đại khái sẽ khiến rất nhiều người giật mình, bình thường chỉ có báo thành niên hoặc là báo gần thành niên mới có thể ngưng kết ra hỏa diễm, báo con căn bản không có khả năng phun lửa.
Trần Hạc ôm báo, cách cự ly một cánh tay đánh giá nửa ngày, kế đó liền lộ ra nụ cười đặt trong lòng xoa rồi lại xoa. Hỏa diễm màu tím ban nãy kia, trong nháy mắt khiến y nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây, không khỏi đặt tay lên đầu báo nhỏ vỗ nhè nhẹ, dường như cổ vũ lại dường như an ủi.
Báo nhỏ dường như cảm nhận được sự vui sướng trong lòng Trần Hạc, cuối cùng không hề nhúc nhích mặc y đặt mình giữa không trung, lúc này được ôm vào trong ngực cũng thành thật nán lại, cảm giác được tay người nọ đặt trên đầu nó nhè nhẹ, thoải mái cực kỳ, đại khái là vì vừa rồi đã phóng thích hỏa cầu, bộ dáng vốn đang rất tinh thần, ở trong lòng Trần Hạc một lát sau liền ngủ, cả buổi chiều đều ngủ cực say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.