Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 141:




Chẳng qua tường đá linh khoáng này rõ ràng còn khó đào hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Trần Hạc, tuy rằng sau khi gậy sắt được rót vào pháp lực cũng có thể cắm vào tường đá, nhưng dù sao pháp lực trong cơ thể tu vi Luyện Khí Kỳ có hạn, cho dù y là Luyện Khí Kỳ tầng mười, cũng chỉ dùng được khoảng nửa canh giờ, liền hao hết toàn bộ pháp lực trong cơ thể, nếu như muốn tiếp tục đào khoáng thạch, thì chỉ có thể dùng sức lực bản thân, nhưng chút sức lực này e rằng ngay cả khối đá bằng nắm tay cũng không đào ra được.
Người đào khoáng khác cũng chính bởi vì điều này mới kết nhóm với nhau, thay phiên vào động đào linh thạch, đồng thời phải đào nửa giờ nghỉ ngơi một giờ mới có thể bổ sung được pháp lực toàn thân, gần như phải trên năm người cấu thành một tiểu đội, mới có thể bảo chứng luôn luôn có người sẽ ở trong động đào linh thạch.
Mà mục đích chuyến này của Trần Hạc lại khác với những người khác, căn bản không có khả năng tùy ý kết nhóm với người ta, hơn nữa với hiệu suất đào một giờ nghỉ ngơi hai giờ như thế, một ngày căn bản không đào được bao nhiêu, y cau mày bỏ cuốc trong tay vào sọt trúc. Lúc này toàn bộ vách núi đã bị y đào ra một động cỡ khoảng hai mét, trong hai khối đá lớn bị cậy ra phía trên, đang khảm nạm rậm rạp mấy mươi khối linh thạch hạ phẩm, chói mắt dị thường.
Trong lòng y cũng có chút lo lắng, mặc dù bên trong động khoáng này, hết thảy thợ mỏ đều là mỗi người đào lấy linh thạch, nhưng bởi vì hàm lượng linh thạch của Phong Linh Sơn này thưa thớt, phân bố cũng không đều, có chỗ nhiều, có chỗ thì mấy mét mới được mười hai mươi khối, ít đến đáng thương, nói không chừng có người sẽ đánh chủ ý cướp đoạt động khoáng sung túc linh thạch của người khác.
Giống như sơn động mà bản thân mình đào hiện tại, mới sâu hai mét đã có linh thạch dày đặc như thế, liếc mắt một cái nhìn qua là có thể thấy bên trong không ngừng lóe quang mang linh thạch, đây không phải rõ ràng là mục tiêu tranh đoạt của người khác sao? Trần Hạc nghĩ đến đây lập tức xoay người nhìn xung quanh, cũng may hiện tại động khoáng ánh sáng mờ tối, hơn nữa phía sau chỗ y có một tường đá gờ lên che, tạm thời còn chưa có người chú ý tới bên này.
Chẳng qua hiện tại không ai chú ý, không có nghĩa vẫn luôn không có người chú ý. Kế đó Trần Hạc đánh giá xung quanh tường đá, nhìn sau một lúc lâu, trong lòng có chủ ý. Hiện tại chủ yếu vẫn là phải đào động sâu hơn một chút trước, mới có thể bảo chứng an toàn, dù sao động đào khoáng xung quanh quá nhiều, có đầy động phế, không ai sẽ buồn chán đến mức đi tìm từng cái một.
Kế đó dùng đầu ngón chân đẩy sọt trúc qua một bên, sau đó lấy thanh linh kiếm từ không gian Giới Tử, cũng may trước đây y lục soát được hơn mười món linh khí trên người một nam một nữ, vừa vặn phát huy công dụng ở nơi đây, bởi vì là linh khí, đương nhiên mạnh hơn nhiều so với cuốc sắt kia, đào vừa nhẹ nhàng còn có thể bớt lãng phí pháp lực.
Đi đến phía trước hơn mười khối linh thạch thò đầu ra kia, dùng linh kiếm lần lượt đào chúng ra, nhặt mấy cái bị đào vỡ ném vào sọt trúc, thế này bất quá chỉ là làm bộ dáng trước mặt người khác, mà những cái hoàn chỉnh khác thì đều được y thuận tay thu vào không gian Giới Tử. Lúc này gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trong không gian đã cao gần một mét, thân cây to bằng miệng bát, linh thạch chồng chất thành đống ở xung quanh Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đã có đủ năm sáu trăm khối, trải ra có thể được một tầng.
Bởi vì linh khí của linh thạch nồng đậm, tuy rằng không thể bị Ngưng Thần Mộc hấp thu hoàn toàn, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể dính vào chút, thuận tiện gia tăng chút linh khí để cho Ngưng Thần Mộc lớn lên nhanh hơn, mà báo nhỏ lại ngủ ở chỗ rễ cây Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, cuộn thành một cục, đầu đặt lên rễ linh mộc ngủ say sưa.
Từ khi Địa Mạch Ngưng Thần Mộc cao đến nửa mét, chất gỗ đã thành hình, Trần Hạc mới lần nữa đưa báo nhỏ vào không gian Giới Tử, dường như bị Ngưng Thần Mộc hấp dẫn, nó không chịu ngủ ở linh điền nữa, mà mỗi lần đều chạy đến dưới Ngưng Thần Mộc nằm.
Trần Hạc không khỏi nhớ đến lần trước khi Địa Mạch Ngưng Thần mới vừa nhú mầm, nó vậy mà phát hiện được, cũng vây quanh, lúc đó bởi vì kinh sợ mà đánh nó một trận, về sau chỉ cho là nó nghịch ngợm, tuyệt không nghĩ nhiều, nhưng lúc này nghĩ đến thì mơ hồ có chút sáng tỏ.
Hỏa Vân Báo chính là yêu thú, bình thường thích ăn thịt yêu thú, Trần Hạc quan sát thấy hình như nó không có hứng thú đối với linh thảo. Nhưng y trước đây đã từng thấy chú giải trong một quyển sách kỳ văn dị chí phong tục cũ, kỳ thực linh thú thế gian cũng không phải không thích ăn linh thảo, chẳng qua bởi vì đại đa số không phù hợp thuộc tính của bản thân chúng nó, Hỏa Vân Báo là yêu thú thuộc tính hỏa, chính bởi vì linh thảo thuộc tính hỏa trong linh điền của Trần Hạc gần như không có, vì vậy thường ngày khi nó chơi đùa tuyệt sẽ không sản sinh hứng thú đối với chúng.
Nhưng ngoại trừ linh thảo thuộc tính phù hợp mỗi loài, trong đó có vài loại linh thảo linh mộc mà hết thảy yêu thú đều muốn nhanh chóng nuốt vào miệng, lúc đó Trần Hạc chỉ vội vã xem, nhớ trong mấy loại linh thảo linh mộc đó, dường như có Địa Mạch Ngưng Thần Quả.
Địa Mạch Ngưng Thần Quả không chỉ có tác dụng đối với tu sĩ nhân loại, đối với yêu thú lại càng tốt, nếu có thể ăn lượng lớn trường kỳ, không những có thể tăng trưởng nguyên thần của yêu thú, thậm chí có tác dụng xông hóa tâm trí, cho dù là yêu thú cấp thấp nhất như Hỏa Vân Báo, nếu nuốt ăn lượng lớn, sau này linh tính cũng sẽ không kém hơn yêu thú cấp cao bao nhiêu. Sở dĩ yêu thú trong tu tiên giới tu luyện chậm chạp, đều là bởi vì linh trí của chúng nó ngu dốt, nếu toàn bộ linh trí có thể thông thấu, vậy khi tu luyện đương nhiên sẽ tiến triển cực nhanh, hơn nữa chúng nó hở ra là thọ nguyên nghìn vạn năm, đến khi đó bên phe yêu tu mở rộng, cũng sẽ không còn nơi sống yên ổn cho tu sĩ nhân loại.
Có thể từ từ chữa trị nguyên thần, đây là chỗ nghịch thiên của Địa Mạch Ngưng Thần Quả, nhưng đã có thể nghịch thiên, vậy cũng đại biểu cho trình độ sinh trưởng hà khắc và thưa thớt của linh mộc này, Trần Hạc có thể lấy được một gốc cây non mới nhú từ rễ gốc như thế, cũng thực sự may mắn. Mà vào một khắc khi cây non phá đất chui ra, cho dù là thú non cấp thấp như báo nhỏ, cũng vẫn không nhịn được hương thơm cám dỗ mà linh mầm kia phát ra, thậm chí muốn một ngụm nuốt vào trong bụng chiếm làm của riêng.
Trần Hạc lúc này nhớ tới, vẫn cảm thấy sau lưng rét lạnh, nếu chậm một bước, thì thực sự là ‘kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ’, thậm chí khi Địa Mạch Ngưng Thần Mộc cao đến nửa mét, báo nhỏ vẫn tính toán dùng hàm răng cắn cắn phần rễ, bất quá nếu Ngưng Thần Mộc đã mọc ra nhánh khô, thì sẽ chậm rãi hình thành chất gỗ, vào tay rất nặng, đồng thời cứng rắn vô cùng, nó dùng hàm răng cắn là không có tác dụng.
Mà dưới mấy lần giáo huấn và ám chỉ của Trần Hạc, tuy rằng hơn phân nửa nó nghe không hiểu, nhưng vẫn hiểu được một chút, không tính toán tổn hại Địa Mạch Ngưng Thần Mộc nữa, mà sửa thành ngày ngày không rời xung quanh, canh giữ cây cỏ, ngoại trừ Trần Hạc, những thứ khác nếu muốn tiếp cận thì tuyệt đối không được, ngay cả hai con Sơn Tước kia bay tới đứng trên nhánh cây, đều sẽ bị báo nhỏ cả bò lẫn rống đánh đuổi, hiện tại gốc Ngưng Thần Mộc này đã triệt để được nó đánh dấu làm vật sở hữu của mình, tuy rằng không cách nào nuốt cây vào bụng, nhưng đã hoàn toàn coi là của riêng.
Ý thức của Trần Hạc vào không gian Giới Tử, nhìn thấy một cây một báo một suối, và linh thạch mới đào ra trải xung quanh, cảm thấy tâm tình thư sướng vô cùng, cho dù y có vất vả thêm nữa cũng đáng giá. Kế đó lấy ra một ống trúc linh tửu, uống hai hớp lớn, tiếp theo tốc độ pháp lực khôi phục trong cơ thể nhanh chóng nhanh hơn, động tác vốn chậm lại, nhất thời lại đẩy nhanh tốc độ, thậm chí ngay cả công pháp toàn linh trên người cũng chậm rãi vận hành.
Dưới những việc như pháp lực toàn thân bị tiêu hao lượng lớn, sau đó lại không ngừng uống linh tửu bổ sung, vì cảm ứng vị trí của linh thạch mà không gián đoạn vận hành công pháp toàn linh, chuyên chú không ngừng, Trần Hạc vẫn liên tục đào ba ngày ba đêm, động đá vốn chỉ có ba mét, lúc này đã xâm nhập trên trăm mét. Bởi vì cửa động Trần Hạc đào cực nhỏ, cần phải khom lưng cúi đầu mới có thể vào, xung quanh lại có tường đá che, càng thêm không dẫn người chú ý.
Mà càng đi sâu vào bên trong, càng rộng rãi hơn, phàm là linh thạch có thể cảm ứng được trong vòng một mét đều bị Trần Hạc đào xuống toàn bộ, rất nhanh Giới Tử đã trữ mấy vạn khối linh thạch, đối với Trần Hạc có thể nói là một món tiền cực lớn, mà ba ngày ba đêm không ngừng đào móc, đã đến cực hạn thể năng của y.
Đến ngày thứ tư không khỏi ngừng lại, ngồi dưới tường đá xung quanh, khoanh chân đả tọa, dùng thời gian một ngày tu luyện bản công pháp Đan Dương có được sau khi vào Ngọc Đan Môn, không ngừng ngưng tụ linh khí ở đan điền. Không biết có phải ảo giác của Trần Hạc hay không, y vậy mà cảm thấy sau khi năng lượng thân thể bị tiêu hao sạch toàn bộ, tu luyện tiếp công pháp nội tu, vậy mà thông thuận thần kỳ, sau khi vận chuyển hai lần, linh khí tăng trưởng trong đan điền, vậy mà còn ngưng thực hơn so với liên tục tu luyện ba ngày lúc bình thường.
Thuận tiện không ngừng đem những linh thạch kia cho rễ cây trong bàn tay hấp thu, sau đó nhận được nhũ cây tưới Địa Mạch Ngưng Thần Mộc như không cần tiền. Nghỉ ngơi một ngày sau, thân thể khôi phục lại, pháp lực cũng lần nữa trở nên tràn đầy, vì vậy ngày hôm sau lại lấy ra linh kiếm bắt đầu đào móc linh thạch.
Đào linh thạch vốn là một chuyện cực kỳ khô khan, nhưng bởi vì những linh thạch này đều là của mình, cuối cùng có loại cảm giác càng đào càng tinh thần. Bạn đang �
Động khoáng không năm tháng, rất nhanh lại đến thời gian Ngọc Đan Môn tuyển nhận đệ tử ngoại môn mới, lần này danh ngạch tuyển nhận có hơn tám mươi người, lượng lớn đệ tử mới tuôn vào, tạp dịch môn phái như một lần nữa thay máu mới, ngay cả mạch khoáng của Phong Linh Sơn cũng người đến người đi, có chút náo nhiệt.
Toàn bộ linh khoáng của Phong Linh Sơn đã bị đào hết bảy tám phần mười, mà đầu lĩnh thủ vệ và giám công hoài nghi tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười mang theo túi trữ vật vào hai năm trước, vốn muốn thăm dò lần nữa, nhưng một thời gian sau, đã sớm quên ngay cả vết chân chim cũng không còn, hơn nữa một năm gần đây người làm tạp dịch nhiều lên, nước luộc mà bọn họ thu tới tay cũng tương đối nhiều hơn, thể hình của giám công lại càng béo hơn một vòng so với hai năm trước, thực có thể nói là mỗi ngày thịt ngon rượu ngon, sống có chút phóng khoáng.
Mà đầu lĩnh thủ vệ kia lại có chút nghi hoặc tìm giám công hỏi: “Trình lão đệ, đệ có cảm thấy linh khoáng đào được hai năm nay có chút quá nhanh rồi không, rõ ràng đan môn từng tính toán qua, khu linh khoáng này chí ít có thể đào được ba mươi năm, hiện giờ chỉ vừa mới đầy hai mươi năm, đã đào mất hơn phân nửa, đồng thời số lượng sản xuất linh thạch cũng có chút không khớp, lần trước khi giao nộp linh thạch cho đan môn, trong lời nói của tiền bối Trúc Cơ Kỳ kia đối với chúng ta cũng hơi có chút bất mãn...”
Lúc này giám công đang uống một ngụm Linh Quế Nhưỡng, sau khi nghe xong ngược lại thấy chẳng đáng kể gì, nói: “Phong huynh lo lắng nhiều rồi, một khu linh khoáng bất quá chỉ được đánh giá tính toán đại khái, không nhất định chính xác, hai năm trước chẳng phải chỗ Tây Linh Sơn cũng bị đánh giá sai sao? Lại nói, sản lượng linh khoáng thấp thì chúng ta có cách nào? Cũng không phải tiên nhân gì, còn có thể tay không biến ra linh thạch hay sao, chúng ta mấy năm nay cũng giữ quy củ, không hề động qua một khối linh thạch của đan môn, người ngay không sợ bóng nghiêng. Kỳ thực, cho dù muốn động chúng ta cũng không động được có phải không? Đan môn đều đã động tay chân lên trận pháp kia, linh thạch đi ra từ cửa động phải đối ứng với con số linh thạch chúng ta giao nộp, không phải hàng năm chúng ta đều đối ứng rồi sau? Vậy không thành vấn đề, quản gã ta là tu sĩ Trúc Cơ thì sao, ngại ít? Vậy kêu gã tự mình đến xem là được rồi. Đệ ở địa phương chim không thèm thải này đã hơn mười năm rồi, đã sớm nán lại đủ rồi, vừa vặn thay đổi. Ha ha, Phong huynh, huynh cứ đặt tâm lại trong bụng đi, chuyện gì cũng không có.” Nói xong giám công lấy ra một đĩa đậu phộng rang từ túi trữ vật.
“Đến đến đến, ngồi xuống, uống hai chén với lão đệ nào...”
Đầu lĩnh thủ vệ nghe vậy cảm thấy đạo lý cũng đúng, cũng ngồi xuống, chuyển chủ đề nói: “Trình lão đệ hai năm nay tu vi tăng tiến không ít, đã là Luyện Khí Kỳ tầng mười một rồi, xem ra ngày sau Trúc Cơ có hi vọng a...”
Giám công nghe xong cực cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: “Đệ nào so được với Phong huynh, đã là Luyện Khí Kỳ mười một đỉnh phong, đột phá tầng mười hai đã trong tầm tay, ngày sau đợi huynh đệ chúng ta Trúc Cơ thành công, nhất định phải rời khỏi địa phương chim không thèm thải này, đời này đệ đã hạ quyết tâm, chết cũng không canh linh khoáng nữa...” Mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể lấy, không dễ chịu a.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, thường thường cười to hai tiếng, mà lúc này trong động khoáng, khắp nơi đều là đường hầm rậm rạp, so với tình hình hai năm trước thì càng tăng, hệt như than tổ ong, cũng may núi đá cứng rắn dị thường, nếu không sợ rằng sớm đã đổ nát.
Mà trong một động đá nơi chỗ tối không bắt mắt nhất trong đó, đi vào sẽ phát hiện, động bên trong được đào rất sâu, đồng thời khi lên khi xuống, còn rộng hơn gấp hai so với động khoáng khác, mà ở chỗ sâu nhất trong động, lúc này đang có một thanh niên hai mươi tuổi mặc áo lam, ngồi xếp bằng đoan chính, tuy rằng ngũ quan trông bình thường, nhưng cả người lại như được tẩy rửa dưới thánh quang, khuôn mặt dường như có sự rực rỡ ôn hòa, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà trong lòng liền có cảm giác thoải mái tự nhiên.
Thanh niên này chính là Trần Hạc vào động khoáng đào khoáng hai năm trước, lúc này một con báo với da lông tỏa sáng, bốn cái chân lông nhung nhung, đuôi với đầu vuốt còn đều mang lốm đốm màu vàng kim, đang chơi đùa trong động, một đôi con ngươi màu tím nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tinh thần.
Bởi vì Hỏa Vân Báo lớn lên chậm hơn so với yêu thú bình thường, thời gian hai năm, chỉ lớn hơn một vòng, nhưng tứ chi lại cực kỳ linh hoạt, sẽ không còn chạy chạy liền nghiêng ngả ngã qua một bên, hoặc là nhảy xuống từ trên giường bốn chân xương mềm non nớt, thể lực chống đỡ không được mà ngã trên mặt đất lăn hai vòng nữa. Còn có hàm răng nanh kia, đã thoáng lộ ra hình thái dữ tợn, trắng um tùm khiến người ta nhịn không được tim bốc lên sự ớn lạnh.
Lúc này nó đang chơi mấy khối linh thạch vỡ trên mặt đất, không ngừng bổ nhào linh thạch ở dưới thân, sau đó lại dùng hàm răng bắt đầu cắn cắn, quay đầu quăng lên tường, đến khi nghe thấy một hai tiếng va chạm thanh thúy, sau đó động tác thoáng dừng lại, dựng thẳng vành tai nghe phương hướng thanh âm rơi xuống, rồi ánh mắt nghiêm lệ đảo qua đột nhiên tìm được mục tiêu, một cái bóng liền vù xông qua, lần thứ hai dùng đuôi quét linh thạch lên, ngậm lấy nó, vung đầu cắn xé như gặp đại địch.
Lúc này, công pháp Đan Dương trong cơ thể Trần Hạc đã vận hành xong một lần, thở ra một hơi, mới mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là báo nhỏ chổng mông đối diện y, cắn một khối linh thạch vỡ thành mảnh vụn linh thạch, phí của trời rải đầy đất.
Trần Hạc thấy vậy không chỉ không giận, ánh mắt còn lộ ra chút ý cười. Khi mới đến động khoáng, y ngày đêm không ngừng đào linh thạch, cũng đổi lấy lượng lớn nhũ cây tiến hành thúc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, rốt cục vào nửa năm sau, thúc Ngưng Thần Mộc thành cây trưởng thành vạn năm, cũng lần đầu ngưng kết năm trái Địa Mạch Ngưng Thần Quả.
Khi đó, tình hình báo nhỏ đã trở nên có chút không xong, một ngày chỉ có thời gian một canh giờ thanh tỉnh, trong lòng Trần Hạc không đành lòng, ôm nó sờ lại sờ, nhẹ giọng gọi vô số lần, kêu nó chờ thêm một chút nữa. Trong một tháng đó tựa hồ đã bị tâm tình của Trần Hạc cảm nhiễm, báo nhỏ đặc biệt dính Trần Hạc, đút nó thịt thích nhất, cũng không ăn, ném cho hạt giống linh thảo cũng không chơi đùa, chỉ không nhúc nhích tựa lên người Trần Hạc, một đôi ánh mắt màu tím nhạt có chút vô thần, xoay tới xoay lui tội nghiệp nhìn Trần Hạc.
Mà Trần Hạc lòng nóng như lửa đốt mỗi ngày đều đổi lượng lớn linh thạch thành nhũ cây như thiêu như đốt trút cho Ngưng Thần Mộc, một tháng sau rốt cục cũng nhìn thấy cây Địa Mạch Ngưng Thần kết quả, Trần Hạc cao hứng thiếu chút nữa đã bẻ gãy linh kiếm nắm trong tay, tay chảy máu cũng không hề biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.