Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 114:




Trương Thư Hạc đêm qua ngủ rất sâu, từ lúc đó đến giờ cũng chưa từng tỉnh, vì vậy trên người không hề mặc quần áo, mà giữa đôi chân hơi gập lại mơ hồ có thể thấy chút dấu ấn ửng đỏ sau khi tùy ý lăn qua lăn lại đêm qua, cộng thêm từng vết tích trắng đục.
Hắc báo thấy thế con ngươi tối xuống, liền đến gần dùng đầu lưỡi tanh đỏ liếm qua lại, thẳng đến khi liếm sạch sẽ quanh thân. Có lẽ do luồng nóng ẩm này, lại hoặc do sự không thoải mái khi giữa chân bị chạm, người đang ngủ khẽ nhíu mi tâm, chân động đậy khe khẽ, lần này liền lộ ra nơi tiêu hồn đêm qua, vốn vẫn luôn là màu hồng cực nhạt, lúc này lại trông đỏ đến lợi hại, sợ là đã bị thương. Hắc báo nhất thời có chút yêu quý thương tiếc liếm liếm nơi đó, không có chút mùi lạ, đầu lưỡi nó xoay vòng xung quanh, sau cùng đầu lưỡi bắt đầu nhẹ nhàng luồn vào trong.
Đầu lưỡi của hắc báo cực hữu lực, đồng thời kích cỡ khi cuộn lại cũng cực khả quan, khi đầu lưỡi nó chậm rãi luồn vào, người nằm trên giường rốt cục đã nhận ra cảm giác khác thường, chỉ cảm thấy địa phương bị dùng quá độ đêm qua, lúc này căng xót dường như lại sắp bị kéo căng ra, hơi có chút cảm giác đau đớn, cho dù ngủ sâu thế nào đi nữa, cuối cùng khóe mắt vẫn động đậy vài cái, mới mở mắt.
Chỉ thấy một cái đuôi đang vỗ có quy luật nhẹ nhàng như bông lên giường, biểu hiện tâm tình hài lòng của chủ nhân lúc này, mà đầu của chủ nhân cái đuôi này đang vùi giữa chân y, đang bận rộn dùng đầu lưỡi luồn vào trong. Tuy rằng đầu lưỡi của báo không cứng như thứ kia, nhưng lại linh hoạt hơn, xoắn vài cái ở bên trong, y liền cảm thấy toàn bộ thắt lưng và xương sống tê dại theo bản năng, nhất thời cảm nhận thấy không ổn. Y đã không ngừng nói qua mười lần trước mặt hắn, việc này nhất định phải tiết chế, nhưng vừa đến điểm mấu chốt vẫn vượt sức chịu đựng, từng đợt tê dại qua đi, nghĩ đến điều gì, cơn tức liền tuôn lên trong lòng.
Tức khắc nhấc chân, đạp một cước không nhẹ không nặng lên người báo: “Mới sáng sớm lại hoang dại từ nơi nào trở về, biến thành người nghiêm túc nói chuyện cho tôi!”
Lực đạo không nặng, nhưng vẫn vừa vặn đạp đầu báo kia lệch vị trí, đầu lưỡi kia cũng thuận thế trượt ra, Trương Thư Hạc chống thân trở mình qua, lấy xấp quần áo chỉnh tề sạch sẽ được đặt ở đầu giường đến, xoay người liền khoác lên, quay đầu lại liền thấy cặp mắt tím trơn nhẵn kia vẫn như chưa đã nghiện nhìn y, thấy y quay đầu liếc mắt nhìn, liền lập tức hóa hình thành Kim Trảm Nguyên, không một mảnh vải che thân vây lấy thắt lưng Trương Thư Hạc, một tay không cam lòng day đến day đi, miệng lại càng bận bịu, khẽ cắn vành tai như bạch ngọc kia, toàn bộ vẻ mặt động tác đều yêu thích không buông tay, tựa như câu nói kia, thích đến mức ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ bay, hận không thể nuốt vào trong bụng mỗi ngày ôm ấp mới tốt.
Động tác cài quần áo của Trương Thư Hạc dừng lại, mái tóc đen đang bị một tay Kim Trảm Nguyên nắm không chịu buông, không khỏi thở dài trong lòng. Không biết có phải cấm thuật kia xảy ra vấn đề hay không, hắc báo mê man ba năm, sau khi tỉnh lại thì tính tình quấn quít lấy y lại càng trầm trọng thêm. Y vốn cho rằng tên này đã chết một lần, luyện chế lại lần nữa một phen, đại khái sẽ tựa như máy vi tính reset lại hệ thống, ký ức trước đây sẽ bị xóa gần hết, kết quả, thật sự là khiến y hoàn toàn thất vọng, những điều nên nhớ thì một chút cũng không mất, bất quá đối với ký ức về quá trình trước sau của trận đại chiến kia thì ngược lại có chút mơ hồ. Hiện giờ sống trong đỉnh núi này mấy chục năm, ngày ngày hóa thành bản thể xưng vương xưng bá trong núi, tính tình cừu hận nhân loại ngược lại đã phai nhạt đi không ít, điều này cũng có thể có chút quan hệ đến việc cả ngày không thấy con người.
Hắc báo cắn xong vành tai, lại mài cọ sau tai và cổ, thấy người trong lòng đang suy tư điều gì, hồn nhiên không phát giác, nhất thời gian trá, liền nhân cơ hội đoạt lấy đôi môi bắt đầu hôn sâu. Răng hắn từ trước đến nay cứng chắc sắc nhọn, khi yêu thích không nỡ buông, lòng như lửa đốt sẽ khó tránh khỏi không khống chế được lực đạo, Trương Thư Hạc bị hôn đến mức nhíu mày, dùng sức vỗ ót hắn, liền thuận thế đẩy mặt hắn ra, không vui nói: “Cắn xong con mồi lại không súc miệng, miệng đầy máu thối...” Nói xong liền đứng dậy xỏ vào chiếc dép sandal bện thành từ cỏ mềm, “Tôi đi tắm rửa, anh trước tiên xử lý con hươu anh mang về bên ngoài đi, đừng làm cho khắp nơi trong vườn đều là máu.” Phân phó xong liền không quay đầu lại đi về phía cửa.
Trên mặt Kim Trảm Nguyên nào có nửa phần tức giận khi bị răn dạy, trái lại vẻ mặt cười gian như mèo trộm được cá, kế đó liền mặc quần vào, để thân trần liền ra ngoài xử lý con mồi. Y đã chịu sai mình đi làm việc, vậy chính là có ý không tức giận nữa, nhớ trước đây chỉ cần mỗi lần mình làm loại chuyện này với y, ngày hôm sau tất sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, mấy ngày không cho chạm đều là chuyện thường. Bất quá hiện tại không giống nữa, tuy rằng vẫn nói chuyện lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng có lúc hắn không khống chế tốt làm hơi quá, y cũng sẽ không ra sức khước từ, thường ngày nếu thường xuyên thân cận với y, cũng sẽ không sắc mặt nghiêm nghị nói lời nóng nảy nữa. Mấy năm nay sống trong núi này, mỗi ngày hắn đều rất tiêu dao, có lúc về muộn, nếu y đã làm xong thịt, còn có thể xuống núi tìm hắn, sống trong núi tự tại không bóng người, lại có bạn lữ bồi bạn, thật sự là những ngày tháng thần tiên thoải mái nhất, tự tại nhất của hắn.
Trương Thư Hạc khi tắm, không khỏi nhíu mày nhìn mái tóc dài phía sau. Nhiều năm sống ở đây, hơn nữa khi tu luyện không để ý thời gian, tóc bất tri bất giác đã dài, y ngại phiền phức, nhưng Kim Trảm Nguyên lại rất thích thú, mấy lần ra lệnh không cho y cắt, nếu không phải y đã cắt mấy lần, lúc này tóc sẽ không chỉ dừng ở thắt lưng, e rằng lết đất cũng có khả năng.
Tắm xong đi ra, tóc có chút ướt, chỉ thấy Kim Trảm Nguyên đã nhanh chóng lột da róc thịt xong con hươu đực tươi kia, thuần thục cắt thành mấy miếng lớn, xương thịt với bốn chân giò đều được lần lượt xử lý xong đặt trong chậu.
Thấy trên cánh tay trần của hắn không bị dính quá nhiều máu, nhưng trên người lại bị bắn tung tóe không ít, yêu tu hóa hình duy nhất trên đời này, vậy mà như gã bán thịt tầm thường để trần cánh tay chặt thịt, cảnh tượng thật sự là vừa kinh hãi lại buồn cười. Trên thực tế trước đây y ngược lại đã quá xem trọng yêu tu này, cảm thấy tính cách của hắn vặn vẹo đủ loại, cực không dễ ở chung, nhưng mấy năm nay y đã tìm hiểu thấu triệt được không ít.
Kỳ thực hắn rất dễ ở chung, chỉ cần thoáng thỏa mãn chút sở thích hứng thú của hắn, những việc khác ngược lại đều nói gì nghe nấy, nửa phần cũng không cương quyết kịch liệt, tựa như trái trứng không còn vỏ, vừa bị đánh vỡ xác ngoài, liền thành một bãi nước, cho dù đạp lên đầu hắn mấy đạp, cũng không phản kháng.
Kim Trảm Nguyên làm xong thịt vừa quay đầu lại, liền thấy người đứng phía sau với ánh mắt như sao sáng, da trắng như ngọc, mái tóc hơi ẩm rũ sau người, tựa như người đi ra từ thượng cổ, tuy rằng mấy chục năm nhìn vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn, ánh mắt đều đăm đăm, luyến tiếc rời đường nhìn đi. Nhất mạch của trường phái tu luyện thân thể toàn linh thượng cổ này cực kỳ thần bí, số người cũng cực ít, nhưng dựa theo mảnh vỡ ký ức của yêu thú thượng cổ, mỗi lần xuất hiện một người ở đại hội tu tiên, tất sẽ là nhân vật đứng đầu phong thái đến cực điểm, khí chất ngoại hình không cho phép bất cứ ai xem nhẹ, có thể thấy được chỗ bá đạo của nó.
Trương Thư Hạc trong mấy chục năm ngắn ngủi, đã tu luyện công pháp toàn linh tới trình độ bây giờ, ở thời thượng cổ cũng là điều phi thường hiếm thấy, bởi vì tài nguyên ở thượng cổ với hiện tại chênh lệch gấp trăm lần nghìn lần có thừa, khó có thể tưởng tượng trong loại hoàn cảnh cằn cỗi này tu luyện công pháp toàn linh cực kỳ xa xỉ, cuối cùng còn đạt đến được cảnh giới tiểu thành đại viên mãn, e rằng ở thượng cổ cũng là ngàn năm chưa hẳn có thể xuất hiện được một người.
Bất quá loạn thế cũng không phải không có kỳ tích, trong tay Trương Thư Hạc có cây ngọc đào nghịch thiên, lại có dưỡng chất của tà vật không ngừng cung cấp, tu luyện cộng thêm chăm chỉ cùng ngộ tính, chưa hẳn thua kém so với thời thượng cổ.
Trương Thư Hạc không để ý tới vẻ ngây người của Kim Trảm Nguyên, chỉ chỉ phòng tắm tỏ ý với hắn, liền cuộn tay áo lên, chuẩn bị nấu nướng thịt các bộ phận trên người con hươu kia, dù sao trong nhà nuôi hai con động vật ăn thịt, đồng thời sức ăn mỗi con một lớn, may là dựa theo dạ dày hiện tại của chúng nó, bình thường cầu tinh túy không cầu số lượng, nếu không đại khái một con hươu cũng chỉ có thể ăn được lửng dạ.
Thêm vào nhũ đào, thịt hầm đặc biệt thơm, khi vị thịt truyền ra, kim điêu liền bay trở về trên hàng rào trong vườn, dõi mắt trông mong nhìn cửa. Số lượng động vật xung quanh ngôi nhà tranh không bắt mắt này đếm bất tận, đang ẩn nấp trong cây, mỗi con đều hếch mũi ngửi hương vị, lại chưa từng có lá gan xông lên cửa, chỉ có thể ngửi ngửi mùi, cho dù như thế, ngửi chỉ để giải thèm, nhưng vẫn cảm thấy tư duy thanh tỉnh, trải qua thời gian dài vậy mà có một số con hơi thông được linh tính, có một số đều dựng tổ làm nơi an cư ở xung quanh. Mà bất kể là kim điêu hay hắc báo đều không có hứng thú với những vật nhỏ đó, vì vậy cứ thế mãi, vừa đến giờ cơm, xung quanh nhà tranh cực kỳ náo nhiệt.
Trương Thư Hạc chia cho kim điêu một chậu thịt hầm, với mấy miếng thịt chín lớn, còn lại cơ bản đều rơi vào trong miệng Kim Trảm Nguyên. Kim điêu ăn bất quá cũng chỉ là vụn thịt rỉ ra từ trong miệng hắn, kim điêu từ nhỏ theo Trương Thư Hạc, lại bị Kim Trảm Nguyên chà đạp quen, ở bên ngoài ngược lại uy phong lẫm lẫm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng ở trước mặt hai người lại vẫn như khi xưa, một chút cáu kỉnh cũng không có.
Khi bọn họ ăn cơm, Trương Thư Hạc nhặt lên chiếc túi đặt ở góc tường. Từ sau khi bản thể tà đằng bị diệt, nhân loại rầm rộ cải biến cây cối đất đai, trong mấy chục năm cũng đã khôi phục được sự phồn hoa thái bình trước mạt thế, bất quá nhiệm vụ diệt trừ huyết đằng vẫn chưa từng dừng.
Lượng lớn châu đỏ và cặn đỏ thu thập được những năm đầu đều do Khâu đạo trưởng tự mình đưa đến thạch động kia, sau khi Trương Thư Hạc nhận lấy, sau đó đều sẽ lục tục có một số khác được đưa đến, về sau sau khi hắc báo tỉnh lại chuyển tới nơi cực ít người ở này cư trú, cũng vẫn ngẫu nhiên kêu kim điêu đến đó thu cặn đỏ và châu đỏ.
Trương Thư Hạc trong hai năm trước đại chiến cũng đã cùng hắc báo góp nhặt lượng lớn châu đỏ cặn đỏ, cộng thêm bổ cấp mấy năm nay của Khâu động chủ, số lượng cực khả quan, trong không gian ngọc đào của y đã góp nhặt mấy nghìn trái, mấy chục năm sau này chắc hẳn sẽ không đình chỉ tu luyện.
Thu hơn phân nửa túi cặn đỏ và châu đỏ vào không gian, kế đó thấy bên trong còn có một phong thư, mở ra xem thì là bút ký của Lưu Hải, nội dung là đại thọ một trăm lẻ chín của Ngụy lão đầu sắp tới, mời y đi tụ họp.
Mấy năm sau mạt thế y còn thường xuyên đi gặp mặt, từ khi chuyển đến nơi đây, ngăn cách với nhân thế thời gian lâu, niệm tưởng lui tới với con người cũng dần dần phai nhạt, cho dù hàng năm Lưu Hải đều sẽ gửi một phong thư chúc thọ họp mặt như vậy, để cầu gặp lại, nhưng đại thể y đều trả thư về tặng chút đồ xem như là lễ chúc thọ, tuyệt không có ý nghĩ xuống núi.
Bất quá năm nay tính ra vừa vặn là năm mươi năm mạt thế, trong lòng không khỏi khẽ động, tuy rằng từ trong thư nhìn ra được Ngụy gia vẫn thân thể khoẻ mạnh, nguyên nhân chính nhờ nước linh đào trong rượu trái cây mình đưa, kéo dài tuổi thọ sống trăm tuổi dư dả, nhưng thọ luôn phải đến lúc hết, sau khi qua trăm tuổi, đều là đếm năm mà qua, năm nay đã một trăm lẻ chín, cực kỳ hiếm thấy, đi xem xem thọ tinh cũng tốt. Tính tính ngày, đại khái là kim điêu chơi đùa trên đường, có chút làm lỡ, ngày hôm trước gửi thư, vậy mà hôm nay mới đến.
Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, kế đó cất thư vào túi, lúc này Kim Trảm Nguyên đã ăn cơm xong, thấy Trương Thư Hạc liền sáp qua thân mật nắm tay y, chỉ nắm còn chưa đủ, còn muốn đặt bên miệng hôn hai cái.
Trương Thư Hạc lại trở tay vỗ vỗ tay hắn, quét qua sự không vui, cuối cùng cùng nói câu: “Đợi lát nữa anh đưa tôi xuống núi, hôm nay đại thọ Ngụy gia, lần này tôi muốn đến gặp ông.”
Vẻ mặt Kim Trảm Nguyên một khắc trước còn lấy lòng, một khắc sau nhất thời cứng đờ, vẻ mặt lấy lòng lập tức có vẻ có chút tàn khốc, con ngươi cũng bắt đầu lóe hỏa diễm: “Lão già đó thế nào còn chưa chết?” Nói xong lời ác độc, lập tức lại nói: “Có phải cậu đã quên? Trước đây khi diệt yêu đằng, chuyện cậu đã đáp ứng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.