Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 105:




Tốc độ công kích của huyết đằng cực nhanh, nhưng khiến người khác kinh ngạc chính là, đối tượng nó công kích tuyệt không phải Khâu động chủ, mà vòng qua mọi người bất ngờ đánh về đám học đồ phía sau.
Điều này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, bất quá trận pháp đã hoàn thành 90%, Khâu động chủ thế nào sẽ trơ mắt nhìn trận pháp thất bại trong gang tấc, nhất thời bắn ra từ trong tay áo một tấm ngọc phù cỡ bàn tay. Ngọc phù trong bóng đêm phát ra quang mang ôn hòa nhè nhẹ, hiển nhiên không phải vật phàm. Sau khi va chạm với công kích của huyết đằng, chỉ đánh văng công kích của tà đằng, mà nó thì rung động kịch liệt hai đợt, rơi xuống mặt đất bể thành ba khối, mất hết linh khí.
Ánh mắt Khâu động chủ nhất thời lộ ra vẻ đau lòng, ngọc phù này là do tổ phụ của ông truyền xuống cho ông làm lá chắn hộ thân, ông mang trên người đã hơn mười năm, lại không ngờ rằng hiện giờ ngay cả một kích của tà đằng cũng không tiếp được, bất quá rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Mà tà đằng kia sau khi thấy một chiêu bất ngờ của mình thất thủ, nhanh chóng thu đằng thể dữ tợn trở về, trong nháy mắt thu hồi, vạch một vòng tròn trên không trung, nhất thời cái đầu kia lại khôi phục hình dạng thôn trưởng lúc trước, chẳng qua cả khuôn mặt giống như búp bê vải nát vụn được dùng chỉ vá lại, thoạt nhìn quỷ dị cực kỳ, mà mấy trăm đợt đạn cường lực trong nháy mắt bọn họ công kích đã đồng loạt bắn lên người gã ta, nhưng giống như đánh vào túi xi măng, quần áo bên ngoài bị hư hao tạo thành vô số lỗ thủng, nhưng vẫn không có động tĩnh.
Trong cổ họng “thôn trưởng” phát ra thanh âm “khặc khặc”, sau đó xoay xoay cái cổ như có chút cứng ngắc, nhìn chằm chằm những người trước mặt, cười quỷ dị, cũng vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi, đó chỗ nào là đầu lưỡi, hoàn toàn là một dây mầm đằng dính máu. Đúng lúc này mười mấy quân sĩ cách gần nhất như đã biết sau hiểu muộn, “phịch phịch” lần lượt té xuống đất, thân thể nhất thời thối rữa thành một bãi máu loãng. Quân sĩ cầm súng xung quanh thấy đồng bạn vừa rồi vốn vẫn còn yên ổn, lúc này lại chỉ còn lại quần áo và mấy bãi máu, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh hoảng, người yếu bóng vía thì cẳng chân đều bắt đầu run rẩy, mọi người không tự giác lui về phía sau một bước.
“Những tên này bất quá chỉ là mấy con muỗi, đúng là không chịu nổi một kích...” “Thôn trưởng” khinh thường thu hồi “đầu lưỡi”, nhãn cầu màu đỏ xoay vòng trong viền mắt máu me nhầy nhụa, sau cùng dời ánh mắt về phía Khâu động chủ, khặc khặc cười hai tiếng, “Ta còn tưởng lần này chỉ có lão bất tử mi với hai sư đệ mi đi tìm chết, không ngờ, vậy mà còn tìm cao nhân đến trợ trận, mi cho rằng đặt hắn trong đám người ta sẽ không tìm ra được sao?”
“Cao nhân?” Khâu động chủ vừa nghe đến đó, mắt chợt phát sáng, mơ hồ nhìn qua phương vị huyết đằng công kích ban nãy, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ là ngôi sao ẩn tàng khi ông xem vị trí tinh tượng đêm trước, có thể khiến cho tà đằng kiêng kỵ như thế, năng lực tuyệt đối trên mình. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vui vẻ, nếu có thể nhận được sự tương trợ của người này, không nhất định không diệt sát được huyết đằng.
Mà người của Tiểu Động Thiên sau khi nghe xong, trong lòng đều nổi lên sóng lớn, hoạt tử nhân tà đằng hóa kia nói trong đám học đồ bọn họ có cao nhân, điều này sao có thể? Một bên trong lòng cảm thấy không tin, một bên lại đều nhao nhao nhìn về phía tấm phù ngọc rớt bể kia, bởi vì vị trí huyết đằng công kích ban nãy đại khái ở đó.
Thế nhưng tấm ngọc phù đó bởi vì bị hất bay, cuối cùng rơi xuống dưới chân người áo lam phía sau Lưu đạo sĩ, nhất thời hơn một trăm đôi mắt hoặc nhiệt liệt hoặc hoài nghi nhìn chăm chú về phía gã. Áo lam thấy thế trong lòng nhất thời trở nên thấp thỏm, gã đương nhiên biết rõ chính bản thân nặng mấy cân mấy lượng, tuy rằng bình thường rất được Lưu đạo sĩ tán thưởng, phương diện vẽ phù cũng rất có thiên phú, nhưng sợ rằng cách hai chữ cao nhân còn kém rất xa, ngọc phù kia làm sao lại rơi xuống bên chân mình, bình thường thì còn hay, nhưng tại sao vẫn nhất mực vào lúc này.
Mà tổ học đồ phía sau gã khi thấy ngọc phù rơi xuống bên chân gã, đại thể đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, kế đó nghĩ đến trong đám học đồ thì áo lam vẫn luôn nổi bật, nói gã là cao nhân ẩn tàng, ngược lại cũng có thể có tính thuyết phục. Nhất thời mấy người bình thường giao hảo lập tức nháy mắt với gã, mà có một số người thì âm thầm hối hận trước đây không nịnh bợ, dù sao có cao nhân ở đây, khi xảy ra nguy hiểm thì người có quan hệ tốt sẽ có thể nhận được một chút phù hộ.
Ngay cả Lưu đạo sĩ cũng mang theo một chút hoài nghi, ánh mắt mang theo hai phần đố kị và thoáng lấy lòng, nghiêng đầu nhìn áo lam. Áo lam chợt cảm thấy run rẩy, muốn mở miệng giải thích nhưng trước mắt bao người, làm sao cũng không mở nổi miệng.
Chỉ có Lưu Hải cách Trương Thư Hạc mấy mét lại hoàn toàn không để tâm, nếu nói thực sự có cao nhân thì không ai khác ngoài Trương ca, nào có chuyện của người mặc áo lam kia, khi ngọc phù kia nện xuống rõ ràng là hướng về phía Trương ca, bất quá chỉ là do Trương ca dùng đinh gỗ đào đánh văng ra mà thôi, xem ra người trong Tiểu Động Thiên chẳng phải ai cũng lợi hại, thậm chí còn rất ngu xuẩn nữa.
“... Lão già, mi muốn cho hắn vào lúc bất ngờ động thủ đối phó ta? Thế này thực sự là uổng phí công phu, ta đã sớm phát hiện tung tích của hắn, thực sự là ý trời, không ngờ, đạo sĩ đặt phù trong vách núi đứt gãy muốn cứu những thôn dân này năm đó, hôm nay cũng tới đây. Đáng tiếc, toàn bộ những thôn dân mi muốn cứu đều chết hết rồi.” Nói xong giương hai tay, nhìn nhìn trái phải, ngữ điệu vô tội lại kiêu ngạo nói: “Mi xem bọn chúng, đều bị ta luyện thành thi sống, chuyên biệt dùng để đặt thai đằng của ta, thế nào? Mấy người già trẻ lớn bé này hiện tại vẫn coi như còn hình người đúng không? Kỳ thực toàn bộ nội tạng trong thân thể bọn chúng đã bị ta nuốt chửng, những người này nơi đây đều chỉ là lớp vỏ rỗng mà thôi, nội tạng của bọn chúng thật đúng là ăn rất ngon, nhất là một chỗ trong bụng phụ nữ, ăn mấy cái mà thai đằng của ta đều trưởng thành một đoạn...” Nói xong huyết đằng hình người đó liền bắt đầu đắc ý nở nụ cười điên cuồng.
Trương Thư Hạc chợt cảm thấy da đầu bắt đầu trở nên tê dại, tiếp theo cả khuôn mặt càng thêm cứng ngắc. Bởi vì trong bóng tối, không ai thấy, nhưng nếu lúc này có ngọn đèn chiếu đến, nhất định có thể phát hiện sắc mặt y thoáng có chút co quắp, trong mắt cũng dâng lên mâu quang băng giá.
Năm đó, bởi vì y muốn thu thập vật tư, tới sơn thôn nhỏ bốn mặt núi vây quanh, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần này, người trong thôn cực kỳ nhiệt tình hiếu khách, bất quá đối với Trương Thư Hạc khi đó mà nói, những người đó chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ vượt qua giai đoạn đầu mạt thế của y, để lại phù cũng chỉ có thể xem như một hồi báo nho nhỏ cho việc y sống trong núi nửa tháng, và sự nhiệt tình chiêu đãi cơm nước của thôn trưởng mà thôi, sau này không đề cập tới, cũng không tận lực suy nghĩ đến.
Nói đến cùng, y đều hiểu rõ những người đó, thanh niên không nhiều, đều là một số người già phụ nữ trẻ em, sớm muộn cũng phải chết dưới tang thi huyết đằng, thế nhưng, người khác vật, sống phải có tôn nghiêm, chết cũng không mong thi thể phơi thây hoang dã, bị người chà đạp, nhất định phải thối rữa thành bùn đất trở về tự nhiên. Nhưng tà đằng này lại luyện người sống sờ sờ thành vô số hoạt tử nhân, trói buộc linh hồn của mọi người trong thi thể, ngày ngày chịu ảo cảnh cắn phá, thân thể bất diệt thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể vào địa phủ.
Những cái chết liên quan đến kiếp trước này, vốn đều là nguồn gốc của hết thảy sự sợ hãi trong y, bị y đè thật sâu dưới đáy lòng, thế nhưng vào giờ này khắc này, đại khái vì quay lại chốn cũ, khiến y nhớ tới những thôn dân đã từng chiếu cố y, lại hoặc do bị những lời nói thâm độc của tà đằng khơi dậy hận ý và thống khổ y chôn sâu dưới đáy lòng. Trong nháy mắt, vốn chỉ ôm suy nghĩ âm thầm trợ giúp Khâu động chủ một tay, nếu thực sự không được thì bỏ chạy, nhưng lúc này lại dấy lên ý nghĩ triệt để diệt sát nguồn gốc tội ác này, đồng thời như gom đủ thù mới hận cũ, không trừ bỏ nó, thực sự khó giải được lửa giận rào rạt không cách nào tắt nơi ngực.
Mà lúc này mặt Khâu động chủ cũng đầy vẻ giận dữ, vừa vặn lúc này đạo sĩ cuối cùng cũng đọc xong chú ngữ, Khâu động chủ tức khắc đánh pháp lực vào trong cọc gỗ, lớn tiếng quát: “Súc sinh, mi làm nhiều việc thương thiên hại lý như vậy, trời đất không dung, giờ này ngày này hãy trả lại hết tội nghiệt cho những linh hồn chết đi kia đi! Nạp mạng đây!!” Nói xong liền đánh một chưởng khiến cọc gỗ cắm xuống đất. Bạn đang �
Tức khắc phù trong tay tất cả đạo sĩ học đồ Tiểu Động Thiên sáng lên từng tấm từng tấm, phù đều là giấy phù cao cấp trong căn cứ chuyên biệt chế tạo, mà hình phù bên trên lại như được kích phát, xuất hiện một bóng mờ.
Người thường chỉ có thể thấy giấy phù sáng hơn ban nãy một chút, mà người tu đạo lại có thể cảm nhận được trong nháy mắt phù ấn phát sáng, linh khí đất trời bắt đầu điên cuồng tuôn về phía cọc gỗ đóng dưới đất, ngoại trừ linh khí đất trời, còn có sinh mệnh lực của người cầm phù.
Trương Thư Hạc cảm nhận thấy trong phù y cầm có một luồng lực lượng mạnh mẽ rút đi 2% sinh mệnh lực trong cơ thể y, đây vẫn là dưới tình huống thực lực y cao hơn người thi thuật, mà e rằng những người khác bị rút đi không phân nửa cũng phải một phần ba. Trong lòng y không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên trận pháp này đã vượt qua dự liệu của y, không chỉ cần thọ nguyên của người thi phù, còn cần vô số chú ngữ phụ trợ, cuối cùng còn cần rút ra sinh mệnh lực của gần một trăm người. Sinh mệnh lực và máu có quan hệ, cũng có thể so sánh với thọ nguyên, chẳng qua nó có thể khôi phục, thọ nguyên tổn thương thì vĩnh viễn sẽ không phục nguyên, ngay cả như vậy, sinh mệnh lực của một trăm người vẫn là một con số không ít.
Trận pháp này chỉ khởi động thôi đã phải trả giá thảm trọng như vậy, vậy nếu như duy trì chiến đấu, thời gian càng dài sợ rằng năng lượng phải tiêu hao lại càng đáng sợ, đây vẫn là lần đầu tiên Trương Thư Hạc nhìn thấy đại trận người phù lớn mạnh như thế.
Theo sự khởi động của trận phù, mọi người chợt nghe thấy bốn phía xuất hiện tiếng phóng đại của giấy bị đè nén xé rách. Khâu động chủ quát to một tiếng, kêu những quân sĩ ở ngoài vào trận.
Hơn trăm người mới vừa vào trong phạm vi trận pháp, tiếng xé rách liền dừng lại, sau đó “bùng bùng” mấy tiếng, phóng mắt nhìn qua, trong nháy mắt xung quanh như bị ném ra mấy viên lựu đạn sương mù, đường nhìn bị quấy nhiễu.
Bất quá rất nhanh, khói trắng tan đi, những thứ lúc này mọi người thấy, đều khiến bọn họ thất kinh. Thời gian trước rõ ràng là đang nửa đêm, lúc trời tối, phải mở đèn pin mới có thể thấy rõ người phía trước, nhưng khói vừa tan đi sắc trời đã tảng sáng, thời gian dường như đang vào lúc sắp bình minh.
Bọn họ cơ hồ không tin tưởng hai mắt mình nữa, thế này rốt cuộc là sao? Trước đó là nửa đêm, hiện tại là bình minh, trung gian chí ít có bốn tiếng đồng hồ, thế nào trong nháy mắt đã trôi qua? Hay những điều này đều là huyết đằng dùng thủ thuật che mắt...
Tiếp theo mọi người lại hoảng sợ nhìn ra xung quanh, trời ạ, nào còn thôn gì, lọt vào trong tầm mắt đều là phế tích gạch đá đầy đất, mà chỗ nhà thôn trưởng có một cái lỗ lớn hơn mười mét, trông tối om om, tựa như một nhãn cầu đen ngòm không có tròng trắng, dường như bên trong còn mơ hồ có thứ gì đó đang nhúc nhích, những người thấy không ai không nổi da gà toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.