Mật Thám Phong Vân

Chương 338: Hóa ra là ngươi




Quá nửa đêm, Lăng Phong mãi không ngủ được, lại hỏi :
- Này, ngủ chưa vậy?
- Chuyện gì?
Có lẽ Dương Diệu Chân e ngại Phong ca nửa đêm nổi máu dâm tặc, cũng không ngủ được.
Lăng Phong nào biết mình bị nghi oan như vậy, nếu biết khẳng định đã làm hẳn dâm tặc luôn cho đỡ mang tiếng. Chỉ hỏi :
- Cô vì sao mà chết vậy?
- Bị rơi lầu. Ngươi thì sao?
- Bị người rơi trúng.
Lăng Phong run rẩy, không nhịn được nhìn lên giường. Liền bắt gặp Dương Diệu Chân ló đầu nhìn ngược lại, cả hai dường như đều có cùng một suy nghĩ.
Lẽ nào ...
- Có phải là vào 7 giờ tối ngày x tháng y năm z, ở bên con đường A?
- Đúng vậy.
Dương Diệu Chân ngồi hẳn dậy, che miệng hô :
- Á? Ngươi ... là người đi dưới lề đường?
“Con m* nó, xảo như vậy?”
Lăng Phong cũng bật dậy trừng mắt :
- Còn cô là người mặc phong phanh rơi từ trên cao xuống?
- Đúng vậy ... A, ngươi thấy gì rồi?
- Cũng đã chết rồi còn quan tâm làm gì? Lúc đó ta còn chẳng kịp kêu đấy. Nói chung, to to tròn tròn ...
- Hạ lưu!
Lại nói đến cái ngày định mệnh đó, Phong ca đang ung dung huýt sáo đi bên đường, nghĩ đến thứ 7 đến Z club làm sao tán được em DJ ngực cỡ F, thình lình trên trời rơi xuống mấy vật thể lạ. Và rồi ... chết không kịp ngáp. Thật là nghẹn khuất.
Hóa ra chính là bà cô này hại chết hắn, cũng thật là trớ trêu.
Chẳng qua, người ta cũng chết theo rồi. Hắn cũng không muốn truy cứu nữa. Truy cũng có làm gì đâu? Vả lại, Phong ca đây cả một bầu trời tư cách, không thèm chấp nhặt với nàng ta.
Lăng Phong nhớ lại tình cảnh thảm thiết ngày đó, hỏi :
- Ta nhớ hôm đó hình như rơi cùng cô còn có một nam nhân? Hai người làm sao lại cùng rơi?
Dương Diệu Chân thổn thức nói :
- Hắn là bạn trai ta, hôm đó chúng ta giận nhau. Sau đó ...
Lăng Phong cũng không muốn nghe chuyện này lắm, chỉ hỏi :
- Hắn cũng chết?
- Ta rớt xuống đất là bất tỉnh, làm sao mà biết được. Có điều, bọn ta rơi từ lầu 4, chắc là ...
Lăng Phong buồn bực.
Nói không chừng cũng chết rồi xuyên không theo đi? Đậu phộng, xuyên không những 3 người một lúc, thật là mất vui. Hy vọng thằng nhãi kia nếu có xuyên cũng chết đói chỗ nào đó cho xong. Dù sao không phải ai cũng gặp số tiểu thư như Dương Diệu Chân. Nhớ Phong ca ngày đó cũng là đói suýt chết.
Rất nhanh, hai người Lăng Dương lại rơi vào trầm mặc.
Chuyện cũng chỉ có thế là hết, hai bên trước kia không hề quen biết nhau. Chân chính là hai người qua đường gặp phải tai nạn, Phong ca chết oan, căn bản không có gì để nói thêm. Chẳng lẽ còn ngồi phân tích lại cái chết của chính mình?
- Xuyên không rồi cô dự tính làm gì?
- Sống vui vẻ. Còn ngươi? Hay là muốn tạo phản làm hoàng đế gì đó?
- Ta tự biết lượng sức.
Ba năm qua, có nhiều chuyện Lăng Phong đã trải qua, cũng biết mình nhỏ bé ra sao, suy nghĩ cũng thực dụng hơn nhiều.
- Chẳng phải nữ nhân các cô rất thích trò đấu đá làm sủng phi gì đó sao? Dù sao chuyện vào cung của cô dễ làm hơn tạo phản nhiều lắm.
- Ta không thích kiểu cốt truyện đó. Ta thích khám phá hơn.
- Ờ.
Lại bế tắc một lát, rút cục vẫn là Lăng Phong tiếp tục :
- Mấy cái cải tiến quán ăn Tây phương, chế keo vuốt tóc, rồi khinh khí cầu gì đó, đều là cô tự nghĩ ra, hay là còn có ai khác?
Lăng Phong không tin bà cô này lại lắm trò vặt như vậy. Mấy cái này không phải thế mạnh của nữ chính, phải là của nam chính mới đúng. Mấy chị em ngôn tình mà hắn biết, phần đông đều là kiểu ngốc nghếch vụng về nhưng lại được hoàng đế soái ca tranh giành.
- Còn ai khác nữa? Đều là bổn cô nương hết. Thế nào? Thấy mình thấp kém rồi đúng không? Bằng vào học vấn của ta, sớm muộn cũng phải bay ở địa phương như kinh thành. Sau đó chính là ngồi du thuyền đi châu Âu.
- Đùa, bổn soái tài năng thiên bẩm. Không ngại nói cho cô biết một chút, hòa âm phối khí, thiết kế thời trang, marketting quảng cáo, thể thao năm môn phối hợp, anh đây đều tinh thông. Có dịp đến kinh thành, cứ hỏi đại thần Lăng Phong, cả thành đều biết.
Đây là vấn đề tranh đấu của cả một thế hệ, xuyên không kiếm hiệp và xuyên không ngôn tình, không thể lùi bước.
- Vậy ngươi vì sao lại xuất hiện ở quán ăn của ta? Còn nữa, chạy đến Thái Nguyên làm gì?
- Mở rộng quan hệ, làm chuyện lớn.
Dương Diệu Chân bĩu môi :
- Ngươi muốn bám vào Triệu Đán sao? Có cần bổn tiểu thư giới thiệu cho không? Chỉ cần ta nói một câu, ngươi lập tức làm giữ cổng Vương phủ ngay, lương tháng chục lượng đó, không tệ đâu.
- Không cần.
Lăng Phong khinh bỉ, ông lại thèm vào.
Lại im lặng một lát.
Lăng Phong vẫn là người phá vỡ không khí nói trước, chỉ là lần này có chút nghiêm túc :
- Ta nghĩ, cô nên che dấu kiến thức xuyên không thì hơn đó.
- Ta vì sao phải che dấu?
- Cô không sợ có ai đó để mắt, rồi lợi dụng việc cô từ tương lai quay về sao?
Dương Diệu Chân bĩu môi :
- Ngươi hù ta sao? Cái gì để mắt lợi dụng. Ta chỉ là một nữ nhân, cũng có làm gì to tát mà sợ.
Lăng Phong cười nhạt.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây.”
Lăng Phong cũng không vội giảng giải, chỉ từ tốn nói :
- Cô thử nghĩ, giả dụ đây là năm 201x. Có một ai đó liên tiếp làm ra những phát minh kỳ quái. Chuyện gì sẽ xảy ra với người đó?
- Thì cùng lắm là lên báo lên TV, rồi nổi tiếng thôi.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Lăng Phong nhếch mép.
Cũng không trách nàng ta.
Thứ nhất nàng ta là nữ, cho dù là xuyên không thì vẫn là thiếu nữ, suy nghĩ luôn là màu hồng đầy tươi đẹp như vậy.
Mà đừng nói Dương Diệu Chân, ngay như Lăng Phong ban đầu cũng bị cái kịch bản “nam chính xuyên không” làm cho hưng phấn mà sinh chủ quan. Thầm nghĩ thế giới này là của ta do ta mà có, ta là nhân vật chính, muốn làm gì thì làm, có cần phải lo nghĩ cái gì. Chỉ việc dạo chơi đánh boss tán gái là xong.
Lăng Phong vốn cũng đã làm vậy. Dù sao kiếp trước hắn mới 30, không còn trẻ nhưng lại chưa thể coi là già. Thanh niên, ai cũng có chút ngông cuồng, nhất là khi vừa xuyên không xong. Không xem ai ra gì, không biết sợ là gì.
Nhưng sau 2 năm lăn lộn ăn hành liên tục, gặp vài nhân vật trâu bò, cái đầu hưng phấn “vì ta là kẻ xuyên không” của hắn đã bị mài cho cùn lại ít nhiều.
Hắn thò vào người, lấy ra một mảnh tài liệu, ném sang.
- Đọc đi!
- Cái gì?
- Cứ đọc đi thì biết.
Dương Diệu Chân thò tay ra, lượm lên chong đèn đọc một lúc. Càng đọc mày dần nhíu lại.
- Ngươi ... rút cục là ai? Vì sao lại theo dõi ta?
- Không phải vừa xí rõ to sao? Ta là ai không trọng yếu. Cô chỉ cần biết, hiện tại cũng chỉ có ta là hiểu tình trạng của cô, và thực lòng giúp cô mà thôi.
Lăng Phong trầm giọng nhắc tiếp :
- Cô muốn làm cái gì cũng được, đem thơ ca áo quần thời sau về cũng chẳng sao, ta cũng từng làm vậy. Nhưng cô làm hẳn khinh khí cầu, thế thì không xong rồi.
- Nhưng ... ta chỉ làm chơi thôi mà?
- Ài, nói nữ nhân các cô đầu óc trên mây không sai. Cô làm để chơi, nhưng người khác có đầu óc liền thấy hiệu dụng quân sự của nó ngay. Cô tưởng người cổ đại đều là người ngu sao?
Lăng Phong giọng càng thêm nghiêm trang :
- Triều đình để mắt đến cô, thì khắc có thế lực phản loạn cũng để mắt. Nếu triều đình lệnh bắt giữ cô, ta còn có thể giúp qua loa một lúc. Nhưng thế lực thứ 2 thứ 3 mà để mắt, thì ta không cách nào giúp cả, cô phải tự mà bảo vệ mình.
- Thực sự đáng sợ như vậy?
Lần này giọng điệu nàng ta đã không còn như trước, dè dặt hẳn lại.
Lăng Phong biết nàng ta đã biết sợ, nhàn nhạt nói :
- Cô nghĩ xuyên không sẽ dễ dàng vui chơi như trong phim sao? Phim là làm để giải trí mà thôi. May cho cô là xuất thân đại gia tộc, có người che chở, lại có tên Hoàng tử kia, cho nên tạm chưa bị ai sờ đến. Chẳng qua, chẳng có gì là mãi mãi.
Dương Diệu Chân im lặng một lúc.
Đêm đó Dương Diệu Chân về Dương phủ, bị mấy người Tuyết Cơ khống chế đòi giao ra vật gì đó, về sau mẫu thân cũng không giải thích vì sao. Xong chuyện nàng ta cũng không để ý, vẫn như mọi ngày tung tăng. Nhưng hôm nay Lăng Phong trầm trọng nói một cái, nàng ta mới thấy kỳ thực cuộc sống rất đáng sợ.
Nói không xa, ngay như lúc này bị Thiên Diện bắt đi, nàng ta vẫn chẳng thấy sợ ngược lại còn thấy vui vẻ.
Nghĩ gì đó Dương Diệu Chân nói :
- Ta đã nói bí mật cho Triệu Đán biết. Cũng may là hắn không để tâm.
Lăng Phong nói :
- Thực ra cô nói gì không quan trọng. Thiếu gì người nói láo chém gió mình là thần tiên. Cái quan trọng là cô làm ra những gì, có oanh động hay không.
Nói đến đó cảm thấy không khí có chút nặng nề, Lăng Phong liền vờ cười nói :
- Ta chỉ nói thế thôi, cũng đừng căng mình quá. Cô càng lo thứ gì, nó sẽ càng tới.
Dương Diệu Chân hừ mũi bất mãn :
- Hừ, ngươi nói cho ta một đống bí mật, làm sao mà ta còn thoải mái được nữa chứ?
Lăng Phong chỉ nhún vai.
“Một đống bí mật?”
Mới chỉ nói có một góc đã bị hù như vậy. Lăngg Phong mà nói ra cái đống bí mật tướng hồn trâu bò kia, nàng ta khéo lại chẳng bất tỉnh ra đó.
Có điều thôi đi, nể tình đồng liêu chỉ nhắc nhở một chút đủ rồi. Những chuyện khác, Lăng Phong còn chẳng rõ, tỏ vẻ nguy hiểm làm gì cho xấu mặt.
Nói ra, có đôi khi biết nhiều lo nghĩ lắm thì càng dễ rơi vào bẫy rập, mà càng vô tư không biết gì lại càng bình an vô sự. Đây cũng là ý nghĩa của câu thoại truyền thuyết, “biết quá nhiều không có lợi cho ngươi”.
Lát sau, đèn tắt.
- Quên mất, ngươi mà nửa đêm bò qua đây thì là đồ cầm thú.
- Nói thừa ...
Vẫn không yên tâm, ai đó lại nhắc :
- Cũng đừng có nghĩ ý tứ bản tiểu thư là “không qua thì không bằng cầm thú” gì đó. Bài vở cũ rích đó bổn hoa đán nắm hết cả rồi.
- Well said, ca cũng thế.
Lầm bầm làu bàu.
Lăng Phong cũng là lần đầu tiên trong đời, nằm cùng phòng với nữ nhân mà thanh tịnh không có nửa cái ý dâm hiện ra. Bởi vậy mới nói, không phải cứ nam nữ chung phòng là sẽ sinh điện áp được, còn tùy là nam nữ nào.
Cả đêm khó ngủ, cả hai đều suy nghĩ chuyện của mình.
“Ước gì bây giờ có cái điện thoại mà chơi game. Đậu móa cổ đại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.