Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 142: Ngoại truyện 2




Đạp nhẹ mũi chân xuống đất, Quân Mặc Li giống như một cơn gió, theo sát Quân Dạ Hàn bay vào trong đại điện.
Đại điện rộng lớn lại trống rỗng, Quân Dạ Hàn từng bước từng bước đi về phía đế tọa, nhưng mỗi một bước tiến đến gần, cơ thể y như đang gánh chịu sức nặng nghìn cân, dù là nhích từng bước cũng là khó khăn.
Thân mình Quân Mặc Li trôi nổi giữa không trung của đại điện, nhìn Quân Dạ Hàn nặng nề bước về phía đế tọa, hơi nhíu mắt lại. Hắn nghi hoặc quét mắt nhìn một vòng đại điện, sau đó chắp hai tay lại, dần dần ngưng tụ thành một quả cầu hào quang rực rỡ giữa hai lòng bàn tay.
Quả cầu màu trắng nhẹ nhàng trôi nổi giữa hai lòng bàn tay của Quân Mặc Li, hắn dùng một ngón tay chạm nhẹ vào quả cầu, hào quang rực rỡ lập tức tràn ngập khắp đại điện.
Dưới ánh sáng rực rỡ kia, một trận pháp to lớn trên mặt đất dần dần hiện lên một cách rõ ràng. Trận pháp màu đỏ sậm quỷ dị bao phủ khắp Nhật Quang điện, từ tâm trận xuất hiện một sợi xích thật lớn, chặt chẽ quấn lấy hai chân của Quân Dạ Hàn.
Khốn long trận… là ai, dám dùng khốn long trận với Quân Dạ Hàn…?
Lúc này Quân Dạ Hàn chỉ là một phàm nhân, mà những tên thần tiên độc ác kia lại dám dùng khốn long trận với một đế vương của trần gian…. Tại sao lại có thể làm như vậy, khóa một đế vương trong một trận pháp, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi… Quân Dạ Hàn, cả nghìn năm chưa từng rời khỏi đại điện cô tịch này…
Xem ra, trong số chúng thần, người có lòng dạ hẹp hòi không ít. Vì không thể giết nguòi có mệnh định đế vương, cho nên mới cầm tù y cả đời. Chẳng trách qua cả nghìn năm, Quân Dạ Hàn vẫn không thể tìm thấy hắn, cũng chẳng trách cuối cùng Quân Dạ Hàn lại từ bỏ tất cả mọi thứ ở trần gian này, dứt khoát trở thành thần.
Khốn long trận, sống, thân thể không thể rời khỏi trận, mà chết, linh hồn cũng không đi được.
Dùng thân tế trận, dùng hồn để tụ trận.
Khóa người nghìn năm, chỉ có một mình nơi đại điện này, tương tư nhớ mong người mình yêu cả nghìn năm…
Hung hăng bóp nát quang cầu trong tay, Quân Mặc Li lãnh đạm nhìn trận pháp to lớn lại dần dần ẩn đi, khóe môi lạnh lùng nở một nụ cười.
Thực sự là sơ sót của hắn, quên mất rằng vẫn có một đám thần tiên độc ác như vậy. Xem ra hắn lại phải thanh tẩy thần giới một lần nữa, làm cho những kẻ luôn tiêu diêu tự tại, cao cao tại thượng kia nhận được giáo huấn thích đáng.
Nâng mắt nhìn Quân Dạ Hàn cô đơn ngồi trên ngự tọa, cùng với những triều thần đang không ngừng vào đại điện, Quân Mặc Li dần dần trở nên lạnh nhạt.
Nhìn thấy những đại thần vất vả đang không ngừng kêu vang sự cường đại của Đồ Lan, kêu vang sự anh minh của đế quân, Quân Mặc Li không nhịn được mà cong khóe môi, tiếng cười lạnh nhạt trào phúng.
Vất vả? các người đúng là những đại thần trung tâm và tận tụy a… vậy tại sao biết được đế vương của các người nghìn năm không rời khỏi đại điện, nghìn năm vì đế quốc vất vả, mà không có một ai, không có bất cứ ai đứng ra, khuyên nhủ đế vương của mình rời khỏi cung điện?
Đế vương của các người không thể rời khỏi đại điện này, thần tử như các ngươi có lẽ còn cảm thấy thật đúng, chỉ hỉ vọng để vương vĩnh viễn không bước ra cung điện, vì cả thiện hạ lao tâm khổ tứ cho đến chết…
Một vị đại thần đứng giữa đại điện, không ngừng mà ca tụng đế vương vĩ đại của mình đã cai trị đất nước anh minh như thế nào trong cả nghìn năm, giúp đế quốc trở nên giàu có mạnh mẽ phồn vinh như thế nào.
Quân Dạ Hàn mỉm cười ngồi trên đế tọa, một tay chống cằm, khuôn mặt ôn nhu lắng nghe.
Đợi đến khi các vị đại thần đã hành lễ và bẩm báo xong mọi chuyện, Quân Dạ Hàn lại nhìn chăm chú bọn họ rời khỏi.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Quân Dạ Hàn lại từng bước từng bước gian nan đi xuống, đi về phía sau đại điện.
Nhìn Quân Dạ Hàn thong thả rời đi, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy mũi cay xè, tim như thắt lại.
Một thế hệ đế vương, bởi vì không muốn người khác nhìn thấy mình ngay cả đi cũng khó khăn, cho nên đã đuổi hết tất cả người hầu trong đại điện này. Vào triều thì phải đến sớm hơn tất cả các quan lại khác ít nhất nửa canh giờ, mà tan triều, cũng phải đợi bọn họ đi hết.
Hành vi như vậy, lặp đi lặp lại cả nghìn năm, người khác cũng đã quen với nó, vậy mà không một người đến hỏi lý do… Cứ theo lẽ thường mà chấp nhận tất cả…
Thế nhân luôn miệng nói, đế vương vô tình, lại chưa từng tự xem xét bản thân xem, mình có tình hay không.
Quân Mặc Li cười lạnh một tiếng, bay xuống đất, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài, lại cảm nhận sự lạnh lẽo thê lương bên trong đại điện, càng cảm thấy khó chịu.
Quân Dạ Hàn chậm rãi đi đến chỗ mà Quân Mặc Li đang đứng, đôi mắt ôn nhu dừng ở chỗ Quân Mặc Li đang đứng, giống như y đang nhìn thấy hắn.
“Li nhi, ngươi ở nơi này, đúng không?”
Quân Mặc Li mở to mắt nhìn Quân Dạ Hàn.
Không thể nào, khi hắn đi vào không gian thời gian này, đã bị quy tắc của thiên địa hạn chế, không ai có thể nhìn thấy hắn, cho dù hắn có đụng chạm vào thì người khác cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Quân Dạ Hàn mìm cười nhìn Quân Mặc Li, hơi vươn tay, giống như muốn chạm vào sợi tóc của hắn.
Nhìn khuôn mặt ôn nhu mỉm cười quen thuộc trước mắt, Quân Mặc Li cảm giác hai mắt chua sót, tay không kìm chế được mà đưa về phía trước, muốn cầm lấy tay của y.
Mà khi tay của hai người sắp chạm vào nhau, thì một người khác lại bỗng nhiên hiện ra, nắm lấy cơ thể của Quân Mặc Li nhanh chóng lùi về sau.
“Dạ…”
Quân Mặc Li ngửi được mùi hương quen thuộc, ngạc nhiên quay đầu nhìn người đang ôm mình.
“Li nhi, ngươi không muốn gặp ta sao?” nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Quân Mặc Li, người mới tới ôn nhu cười khẽ.
“Không, ta chỉ không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau nhanh như vậy thồi.”
“Thật sao? Ta còn đang sợ mình mà đến chậm một chút nữa, ngươi sẽ bị hắn mê đến không rời bỏ nổi.” ngón tay thon dài của y chỉ về vị đế vương đứng cách đó không xa, sau đó cúi đầu thâm tình nhìn người trong lòng, chỉ là hàn khí quấn quanh thân kia quả thực không thể che giấu.
“Dạ, người kia cũng là ngươi, chỉ là không gian và thời gian khác mà thôi. Làm sao có thể nói là Mặc Li bị người khác mê hoặc.” Quân Mặc Li nhìn bộ dạng ghen tuông của Quân Dạ Hàn, bất đắc dĩ nói.
“Li nhi, sao lại không khác nhau, chỉ cần người kia không phải là ta của hiện tại, ta đã cảm thấy rất không vui rồi. Hơn nữa ngươi còn vì hắn mà trốn khỏi ta…” Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Quân Mặc Li, khẩn trương nói.
Quân Mặc Li nhìn vị Thần Hoàng Quân Dạ Hàn đang ôm chặt lấy mình này, lại quay đầu nhìn vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn cô đơn tịch liêu kia, mọi cảm xúc đau thương bỗng dưng biến mất hoàn toàn, chỉ còn cảm thấy đau đầu và bất đặc dĩ.
Quân Dạ Hàn, ai bảo ta vì hắn mà chạy đến thời không này? Hai người các ngươi rõ ràng là một người, chẳng lẽ yêu ngươi của quá khứ, không phải là yêu ngươi của hiện tại hay sao?
Quả nhiên là do hắn quá chủ quan mà coi thường một điều rằng, có một số người thậm chí còn ghen tuông với chính bản thân mình, không thể dùng cách suy nghĩ của người thường để phân tích hành vi của họ… =..=
Quân Dạ Hàn cố ý ôm lấy Quân Mặc Li, quay người chắn ánh mắt của hắn hướng về phía Quân Dạ Hàn kia, thậm chí ánh mắt của y nhìn hắn còn mang theo sát khí nặng nề…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.