Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 122: Thừa ân duyệt tình (2)




Nụ hôn mềm nhẹ giống như là tình yêu say đắm, quyến luyến không bao giờ muốn chia lìa. Mùi thơm dịu mát quanh quẩn làm cho người ta thoải mái cực kì. Quân Mặc Li đẩy ngã Quân Dạ Hàn xuống ghế, sau đó chậm rãi cởi bỏ áo ngoài của y. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da lạnh băng, môi vẫn dán lấy đôi môi không chút hơi ấm của Quân Dạ Hàn.
“Có thể sao?”
Hơi ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li trầm giọng hỏi. Mà câu trả lời của Quân Dạ Hàn là một cái gật đầu.
Mỉm cười, Quân Mặc Li há miệng cắn khẽ vào môi y, sau đó lại áp sát, ma sát hai bờ môi, muốn truyền hơi ấm sang cho người kia.
Quân Dạ Hàn cảm nhận được sự ấm áp trên môi, chỉ thấy cảm xúc rung động, đôi tay vẫn buông ở hai bên, không biết từ bao giờ đã nâng lên ôm lấy Quân Mặc Li, môi cũng hé mở đáp lại đối phương. Mà nhận ra sự đáp lại của Quân Dạ Hàn, đôi mắt trong suốt của Quân Mặc Li càng thêm cong lên.
Hai môi áp sát, răng cọ vào nhau, hai chiếc lưỡi quấn quít không rời, hơi thở ấm áp của Quân Mặc Li truyền sang cho Quân Dạ Hàn càng ngày càng hỗn độn. Quân Mặc Li cởi áo của Quân Dạ Hàn ra, hai bàn tay ấm áp thong thả chạy trên cơ thể hoàn mỹ của y. Quần áo từng lớp từng lớp bị cởi ra, hơi thở ấm áp bao vây lấy hai người, gắt gao quấn quít lấy nhau. Tay thon dài dần dần di chuyển xuống dưới, kéo đai lưng, làm cho quần ngủ trắng cũng rơi xuống đất.
Quân Mặc Li hơi lùi người ra sau, dùng đôi môi sung đỏ hôn lên ánh mắt bình tĩnh của Quân Dạ Hàn. Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm của Quân Dạ Hàn, tay dần dần đưa xuống, bàn tay ấm áp nắm nhẹ lấy dục vọng vẫn đang ngủ say của đối phương, khóe môi gợi lên một nụ cười khiêu khích.
Một lúc lâu sau, thấy Quân Dạ Hàn vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, mà hạ thân cũng không hề có dấu hiệu cứng rắn, Quân Mặc Li ngứa răng, gặm cắn xương quai xanh của y, gặm sang cổ rồi sau đó xuống ngực, để lại những dấu răng đo đỏ.
“Dục vọng rất quan trọng sao?” Quân Dạ Hàn thấy Quân Mặc Li nhất định muốn khơi lên dục vọng của mình, bĩnh tĩnh hỏi.
“Quan trọng, rất quan trọng” Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn ánh mắt lặng yên của đối phương, ý cười hòa nhã.
“Dục vọng ở trần gian, chính là căn nguyên của tội ác.”
Quân Dạ Hàn bình thản nói. Quân Mặc Li mỉm cười, chậm rãi ngồi lên người y, nụ cười thanh lệ hút hồn. Nếu như Quân Dạ Hàn nói lời này ngay từ đầu, có lẽ Quân Mặc Li sẽ cười khẩy mà coi thường. Nhưng mà giờ phút này, Quân Mặc Li biết Quân Dạ Hàn không hề có ý tứ đùa cợt, có lẽ ngay cả đùa cợt là gì y cũng không hiểu. Tất cả đều là bản năng, chưa thông qua suy nghĩ đã nói ra khỏi miệng.
Quân Dạ Hàn như vậy, là mạnh mẽ nhất, cũng là dịu dàng mềm mại nhất, cực kì sạch sẽ.
“Mặc Li chỉ muốn ngươi mà thôi.”
Nhẹ nhàng lên tiếng, Quân Mặc Li vuốt ve mái tóc bạc trải đầy trên ghế của Quân Dạ Hàn, mái tóc bạc cùng với đôi mắt quá mức bình lặng, làm cho y càng trở nên mờ nhạt, hư vô. Nghe được âm thanh mềm nhẹ của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cảm thấy suy nghĩ bình tĩnh giống như bị xúc động. Như nghĩ ra gì đó, nhìn đôi mắt mị hoặc của Quân Mặc Li, dục vọng vốn vẫn yên lặng của y bỗng nhiên bùng nổ, nhanh đến mức Quân Dạ Hàn cũng kinh ngạc cực kì.
Không suy nghĩ gì nhiều, Quân Dạ Hàn nhanh chóng hất hai bàn tay không an phận của Quân Mặc Li, sau đó ôm lấy vai hắn, xoay người đặt hắn dưới thân. Nhìn đôi mắt mở to có chút kinh ngạc của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng không nói gì, chỉ lấy tay chạm vào quần áo của hắn, lớp áo mỏng manh nháy mắt biến mất.
Dùng một tay giữ chặt lấy hai tay của Quân Mặc Li đặt lên đỉnh đầu, Quân Dạ Hàn cúi đầu nhìn thân mình hoàn mỹ của Quân Mặc Li, bình thản lên tiếng.
“Linh hồn ta không có dục vọng, nhưng cơ thể lại có.”
Sau đó chen thân mình vào giữa hai chân Quân Mặc Li. Quân Mặc Li còn chưa kịp nói một chữ, đã cảm thấy đau đớn kịch liệt truyền đến từ giữa hai chân, nơi tư mật phía sau bị mạnh mẽ xé rách, dục vọng lạnh như băng của Quân Dạ Hàn đã mạnh mẽ tiến sâu vào trong cơ thể hắn. Không có tiền diễn, không có dịu dàng yêu thương, đau đớn đột ngột úp đến, làm cho Quân Mặc Li không kịp chuẩn bị tâm lý, đau đến kêu lên một tiếng.
Quân Dạ Hàn giữ chặt cơ thể của Quân Mặc Li, không hề có chút thương tiếc nào mà tiến vào trong cơ thể đối phương, mạnh mẽ va chạm, đâm xuyên, mỗi một lần tiến vào rồi rút ra đều làm cho Quân Mặc Li đau đớn không thôi.
Dục vọng của y không còn có nhiệt độ nóng rực như trước đây, ngược lại, lạnh như băng, làm cho nơi tư mật vốn đã vô cùng đau đớn bị đông lạnh đến mức chết lặng. Quân Mặc Li cắn môi, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, hai tay được thả tự do khẽ vươn lên, ôm lấy thân mình mạnh mẽ lại lạnh lẽo của người kia.
Quân Dạ Hàn trầm mặc cúi đầu, nhìn khuôn mặt vì đau đớn mà hơi tái nhợt của quân Mặc Li, nhìn ánh mắt trong suốt của hắn phủ thêm một lớp sương mờ.
“Đau thì kêu lên.” Tiếng nỏi bình thản, nhưng động tác lại không hề chậm lại, ngược lại càng ngày càng thêm mãnh liệt. Phân thân to lớn hung hăng đâm vào, làm Quân Mặc Li nhịn không được mà hừ ra tiếng. Bên trong cơ thể hắn ấm áp, bao bọc lấy phân thân lạnh như băng kia, cực nóng cùng cực lạnh kết hợp, làm Quân Mặc Li có cảm giác mình đạng bị tra tấn giữa một bên băng một bên lửa, rất thống khổ. Mắt tràn ngập hơi nước, long lanh nhìn Quân Dạ Hàn, nhìn khuôn mặt cao quý tôn nghiêm không có chút cảm xúc kia, chỉ cảm thấy y quả thực mâu thuẫn. Nếu không phải lúc này, y đang không ngừng kịch liệt tiến vào trong cơ thể hắn, quả thật không thể tưởng tượng nổi một vị thần luôn luôn vô cảm lạnh nhạt lại có dục vọng mãnh liệt khủng bố như vậy.
Tuy rằng cơ thể đau đớn muốn chết, nhưng Quân Mặc Li vẫn ôm chặt lấy Quân Dạ Hàn, không muốn buông tay… Dạ, nếu tâm của ngươi không có dục vọng, vậy thì để cho cơ thể của ngươi rơi vào dục vọng cũng được.
Dục vọng đúng là căn nguyên của tội ác, nhưng cũng không thể phủ nhận, nó cũng là căn nguyên của thứ tình cảm tên là tình yêu. Nếu không yêu, sẽ không có cầu mong, không có dục vọng, nhưng có dục vọng, một ngày nào đó sẽ có yêu. Quân Mặc Li nghĩ như vậy. Nếu hai người yêu nhau sâu đậm, dục vọng nhất định sẽ rất mãnh liệt. Muốn được ở cùng với nhau, muốn vĩnh viễn kề bên, không bị chia lìa, cho nên tất cả yêu, đều có nguyên nhân xuất phát từ dục vọng. Cho dù có bị hủy diệt, thì dục vọng muốn được ở bên cạnh nhau vẫn sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Ôm chặt lấy Quân Dạ Hàn, để cho cơ thể của hai người áp sát vào nhau, trên người không chỉ là đau đớn đến khắc cốt minh tâm, mà còn có thứ tình yêu trầm luân không dứt. Quân Dạ Hàn cũng vòng tay, ôm lấy thân mình mềm mại của Quân Mặc Li, sau đó chỉ chớp mắt, ghế êm biến mất, Quân Dạ Hàn đặt Quân Mặc Li lên tường. Hai chân vô lực mà khụy xuống, Quân Mặc Li chỉ có thể ôm chặt lất cổ của Quân Dạ Hàn, lưng tựa vào vách tường lạnh như băng.
“Một khi dục vọng của thần thức giấc, thân thể của phàm nhân nhất định sẽ không chịu đựng nổi.”
Chậm rãi rút phân thân ra khỏi cơ thể Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn lạnh nhạt lên tiếng, cánh tay rắn chắc lại mềm nhẹ ôm lấy cơ thể mềm nhũn không có chút khí lực nào của Quân Mặc Li.
“Nếu cố tình thừa nhận dục vọng của thần, kết quả của ngươi chỉ có thể là cái chết.”
Giọng nói lạnh lùng, lại không biết từ bao giờ đan xen chút thờ dài bất đắc dĩ, làm cho thanh âm vốn mạnh mẽ rắn rỏi lại thêm một tầng âm rung động.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Quân Mặc Li cố nhịn cảm giác đau đớn, khóe môi cong lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn Quân Dạ Hàn.
“Đúng.” Quân Dạ Hàn không ngần ngại khẳng định. Chính bản thân y cũng không hiểu được vì sao, khi nhìn thấy Quân Mặc Li vì đau đớn mà nhăn mặt, y cảm thấy cực kì không đành lòng. Ngàn năm vạn năm, đây là lần đầu y cảm thấy như thế, cảm giác lạ lùng làm y không muốn theo, rồi lại không thể thoát khỏi.
Có lẽ y chịu ảnh hưởng của những kí ức còn sót lại trong đầu… nhưng loại lí do miễn cưỡng này, chính y cũng cảm thấy không tin tưởng được.
Không suy nghĩ thêm gì nữa, Quân Dạ Hàn liếc nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của quân Mặc Li, một tay chạm vào vách tường. Cả khoảng tường trắng muốt nhanh chóng gợn sóng, cơ thể của ngươi người chậm rãi chìm vào bên trong, trôi đi.
Dòng nước ấm áp chảy xung quanh cơ thể Quân Mặc Li, hào quang màu lam bao quanh hai người.
Nước ấm áp chảy vào trong cơ thể, chữa trị cho vết thương bị xé rách ở phía sau của hắn. Đau đớn lui dần, nhưng thay vào đó lại là cảm giác tê dại, càng làm cho Quân Mặc Li cảm thấy khó chịu.
Quân Dạ Hàn đứng thẳng ở bên cạnh, nửa người trên hiện lên trên mặt nước, chăm chú nhìn vào Quân Mặc Li. Quân Mặc Li chìm trong nước, nhíu mày, cảm thấy bên dưới càng ngày càng tê dại, ngứa ngứa buồn buồn làm cho hắn muốn giãy dụa. Bên trong cơ thể có ngọn lửa bị đốt lên, nóng rực, như muốn thiêu cháy thể xác hắn, hơn nữa nơi tư mật cũng nổi lên dục vọng khó nhịn, muốn có người nào đó hung hăng ôm lấy hắn, tiến vào cơ thể hắn.
Cố nén giữ dục vọng đang bùng lên trong cơ thể, Quân Mặc Li muốn đứng dậy, muốn rời xa nơi đang làm cho hắn mất đi lí trí này.
“Không khống chế được dục vọng của mình liền nghĩ đến việc trốn chạy sao?”
Thấy Quân Mặc Li gian nan muốn trèo ra khỏi hồ nước, Quân Dạ Hàn nâng tay, ngón tay búng ra mấy hạt nước. Mấy hạt nước kia lại nhanh chóng biến thành sợi vải dài, trói chặt lấy tay chân của Quân Mặc Li. Quân Dạ Hàn chậm rãi đi đến, Quân Mặc Li ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở hổn hển. Y nâng tay, nhẹ nhàng phất qua cơ thể ửng đỏ của Quân Mặc Li, cảm nhận thân thể hoàn mỹ kia khẽ run rẩy. Sau đó y hạ thấp tay, nắm lấy dục vọng xinh đẹp đã sớm ngẩng đầu của Quân Mặc Li.
“Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi, ngươi hối hận sao?”
“Không.” Quân Mặc Li chịu đựng sóng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể, gian nan lên tiếng. Cơ thể vì bị trói buộc nên không thể nhúc nhích, cực kì khó chịu, hắn mở miệng, tiếng rên rỉ không bị ngăn chặn mà phát ra. Khi bàn tay to mát lạnh của Quân Dạ Hàn chạm vào cơ thể, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu, hé mở đôi môi.
“Hiện giờ, Mặc Li đối với ngươi là thật lòng, cũng sẽ dứt khoát không từ bỏ.”
Thanh âm trong trẻo lúc này đã hơi khàn khàn.
“Ngươi phải nhớ rõ những điều mình đã nói hôm nay.” Quân Dạ Hàn nhìn hàng lông mi không ngừng chớp lên của Quân Mặc Li, khóe môi khẽ cong, giống như đang cười.
Hai dải lụa màu xanh lam trói chặt lấy hai tay của Quân Mặc Li, mà ở trong nước, đôi chân thon dài cũng không còn sức kháng cự, tùy ý bị lụa xanh mở rộng sang hai bên. Quân Dạ Hàn ôm lấy cơ thể mềm mại nóng bỏng của Quân Mặc Li, hai cơ thể với nhiệt độ tương phản gần sát nhau. Giây phút Quân Dạ Hàn đưa phân thân lạnh giá của hắn vào trong cơ thể cực nóng của Quân Mặc Li, Quân Mặc Li cảm giác như máu trong cơ thể đang sôi lên. Cảm giác hư không nháy mắt được lấp kín, tràn đầy. Dục vọng cũng tìm được nơi giải thoát, càng ngày càng trở nên khó có thể khống chế, điên cuồng.
Quân Dạ Hàn không có trái tim, nên cũng không có dục vọng. Nếu như không muốn, thì cho dù kia có là thứ đẹp nhất, quý giá nhất trên thế gian này, đặt trước mặt cũng có thể bị coi là gió thoảng mây bay không chút giá trị. Nhưng nếu người vô cầu vô dục như vậy, một ngày lại tìm được thứ mà mình thực sự khát khao, thực sự muốn, thì chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất chính là bỏ qua nó, tiếp tục vô dục vô cầu. Còn thứ hai chính là nắm chặt lấy thứ ấy, không bao giờ buông tay nữa.
Quân Mặc Li chính là thứ mà Quân Dạ Hàn tìm kiếm, hắn là người làm cho trái tim cùng cơ thể vốn đã im lặng hàng nghìn hàng vạn năm tìm được dục vọng. Vì vậy mà dục vọng tích lũy nghìn năm vạn năm lúc này mạnh mẽ tuôn trào. Người không thể chịu đựng nổi thứ dục vọng mạnh mẽ đột ngột như vậy, không phải Quân Dạ Hàn, mà là Quân Mặc Li.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của hắn nữa… cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Quân Dạ Hàn lại nhắc nhở hắn không được hối hận.
Hắn mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng thứ nước thần kì ở xung quanh lại mang đến lực lượng kì diệu, làm cho hắn lúc nào cũng tỉnh táo. Quân Dạ Hàn mãnh liệt mà chôn sâu dục vọng to lớn vào cơ thể hắn, phân thân khẽ đâm vào điểm nào đấy, Quân Mặc Li cảm thấy như bị điện giật, cong thân mình, không thể khống chế mà kêu lên. Mệt mỏi cùng với dục vọng đan xen, làm cho hắn mê man chỉ muốn ngất đi.
Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li, ép sát cơ thể hắn vào thành hồ, hai làn da trần trụi ma sát với nhau sinh ra thứ khoái cảm tột cùng cho cơ thể. Mỗi lần tiến sâu vào nơi mềm mại nóng rực kia, Quân Dạ Hàn đều sinh là một loại cảm giác, muốn tiến vào sâu nhất trong cơ thể đối phương, để hai người có thể hòa thành một, máu thịt dung nhập vào với nhau. Trong cơ thể y, có thứ gì như muốn thức tỉnh, mông lung không rõ ràng, nhưng lại không thể bỏ qua. Tiến vào cơ thể người kia, y có thể cảm nhận được sự trói buộc, sự trói buộc chắc chắn không thể cắt đứt giữa y với người kia…
Thần giới không có ban đêm, chỉ có ban ngày kéo dài vô cùng vô tận. Quân Mặc Li không biết mình đã bị người kia ép buộc bao lâu, chỉ biết bản thân hắn đã sớm không còn khả năng nhúc nhích, chỉ có thể tuy ý Quân Dạ Hàn lật qua lật lại, biến ảo các loại tư thế mà tiến vào trong cơ thể.
Mệt chết đi, nhưng không muốn từ bỏ.
Chỉ vì như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, người kia đang ở bên cạnh hắn, cơ thể kề bên cơ thể, không thể chia lìa.
Quân Dạ Hàn mở rộng vòng tay rắn chắc, ôm lấy Quân Mặc Li.
Tương tư nhập cốt, triền miên đến chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.