Mất Đầu

Chương 2: Đêm hôm trước




Tôi đi theo hắn vào phòng chứa đồ, nhìn toàn bộ động tác của hắn, cảm thấy sống lưng hơi lạnh. Thời gian lộn xộn trôi cực nhanh, cảm giác này rất kỳ quái, giống như thiết hụt một thứ gì đó. Âm thanh tông cửa liên tục truyền đến, tôi đi ra ngoài, thấy máu trên sàn nhà đã đọng lại thành màu đen, cơ thể của tôi đã biến mất.
Các cảnh sát phá cửa vào nhà, thấy vết máu thì lui lại một chút, cẩn thận quét mắt xung quanh, tôi chạy về phòng chứa đồ, thấy Trương Nhàn vẫn đứng thẳng ở đó, một viên cảnh sát nhào lên ấn hắn xuống đất, hắn không giãy giụa. Tôi cũng không thể làm gì, lúc hắn bị cảnh sát áp giải đi, tôi nhận ra mình không thể bước ra khỏi cửa nhà, giống như có chút chuyện trên lý thuyết tôi không thể tham dự, vì thế tôi quay lại phòng chứa đồ, nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của anh cảnh sát khi thấy cái đầu của tôi nằm trong bình thủy tinh.
Hình ảnh xe cảnh sát dần khuất sau khung cửa sổ, tôi đứng im không động đậy. Tôi hận Trương Nhàn sao? Không, tôi yêu hắn.
Màn đêm buông xuống, tôi hoạt động tay chân cứng đờ, đi vào phòng khách. Màn hình máy tính giữa phòng khách sáng lên, tôi thấy hơi kỳ quái, liền đến gần xem xét, một cửa sổ tin nhắn nhảy ra: Em yêu, đang làm gì vậy. Là tin nhắn của bạn trai, tôi quay đầu nhìn phòng ngủ Trương Nhàn đóng chặt cửa, hạ một quyết định.
Tôi và hắn nên chia tay, thái độ phải kiên quyết. Thời gian trôi qua, tôi nhìn vào góc phải dưới màn hình, hai giờ. Ngón tay tôi đột nhiên cứng đờ, tôi đang làm gì? Tôi đang lặp lại hành động tối hôm đó. Vết máu đen thẫm sau cánh cửa, vết phấn trắng do cảnh sát khoanh vùng nạn nhân, và giấy niêm phong hiện trường đều biến mất. Tay của tôi không chịu khống chế mà gõ lời lạnh nhạt, sử dụng rất nhiều sức lực mới có thể liên tục chú ý đến thời gian. Lại đến ba giờ rồi.
Tôi thấy một bóng người phản chiếu lên màn hình máy tính, dọa tôi ngã xuống đất. Tay Trương Nhàn cầm rìu, giật mình nhìn tôi, tôi nhìn cây rìu trên tay hắn rơi xuống đất, trong chớp mắt hắn đánh mất toàn bộ động lực gϊếŧ tôi. Tay tôi chộp lấy tay phải của hắn, muốn đến gần hắn. Tôi giật giật môi, thanh âm kỳ quái kia lại chui vào tai: “Cậu không khống chế được chính mình sao?”
“Không, tôi vẫn chém, nhưng mà lần này, cậu ấy ngã xuống, không chém trúng.” Khóe miệng Trương Nhàn cong lên, tay hắn nắm ngược lại tay trái tôi, kéo tôi ôm chặt vào lòng.
“Rất tốt, việc này chứng tỏ tâm lý phòng ngự của cậu đã mở ra, cậu không còn bị hoàn cảnh trong mơ không chế. Lâm Thù là nút thắt tâm lý của cậu, giải được thì cơ chế trừng phạt cũng theo đó sẽ dần tha thứ cho cậu.” Âm thanh kia cùng một tiếng động lạ vang lên, làm Trương Nhàn tiêu tán trong không khí.
Tôi là cơn ác mộng của Trương Nhàn, lặp đi lặp lại.
Gần bốn giờ, tôi muốn ra khỏi cửa, tôi tính sẽ vật lộn cùng ác mộng này một phen, cho nên cứ nhìn chằm chằm vào cửa, dựa theo kịch bản, tôi sẽ bị xóa sạch ký ức, đi đến công viên ở ngã tư một lần nữa chờ cái đầu của mình. Nhưng lần này Trương Nhàn không chém rớt đầu tôi, nghĩa là từ bốn giờ sáng đến hai giờ đêm hôm sau, chính là thời gian tự do của tôi? Những người khác thì không biết thế nào, nhưng nếu thích một người, tôi tuyệt đối không muốn trở thành ác mộng của hắn.
Tôi nhảy từ lầu bảy xuống đất, lực hút trái đất khiến gió thổi mạnh vào vành tai. Đập mạnh xuống đất, không chết. Một nửa khung xương vặn vẹo quái dị, tôi thử vặn mình vài cái, cảm giác không quá tệ. Cầm dao chém vào cổ, phần thịt vẫn dính vào cơ thể, chặt tiếp, chặt tiếp, cuối cùng cũng đứt đầu. Đầu tôi nhìn chằm chằm cơ thể mình một lúc lâu, rốt cuộc mất kiên nhẫn lấy tay nhặt đầu mình liều mạng đi về phía trước.
Tôi đoán là trong thế giới thật, tôi bị Trương Nhàn chém đầu, Trương Nhàn bị bắt, nhưng bởi vì có tiền sử bệnh tâm thần, hắn được đưa đi trị liệu, cái âm thanh kỳ quái kia hẳn là từ bác sĩ tâm lý. Mà tôi, tôi không phải Lâm Thù, tôi chỉ là nút thắt trong lòng Trương Nhàn, một sự tra tấn đầy thống khổ. Lý do này có thể giải thích tất cả.
Nhưng vẫn có chỗ khó hiểu, tôi tin bản thân tôi là một sự sống hoàn chỉnh, vì những ký ức trước khi gặp Trương Nhàn tôi đều nhớ rõ. Nói thật, tôi thà nhận mình là quỷ còn hơn. Trong giấc mơ Trương Nhàn không có nhiều khu vực, xung quanh toàn là màu đen nhánh, thành ra tôi cũng không có nhiều lựa chọn địa điểm. Nên tôi vẫn hướng đến công viên chỗ ngã tư, nơi đó có một cây đa rất lớn, mùa này hay rụng trái đấy đất, đi ngang không cẩn thận dẫm phải thì kinh lắm. Cái ghế đá kia ngay dưới gốc đây đa, hồi tôi và Trương Nhàn vừa mới tốt nghiệp, thường hay đến đó ngồi cho mát.
“Cậu không nóng à, trời nắng nôi còn mặc áo tay dài.” Trương Nhàn hỏi tôi.
“Giữa việc xuất huyết và chảy mồ hôi, tớ cảm thấy lựa chọn của mình rất sáng suốt.” Tôi nhìn muỗi đậu lên cánh tay hắn, vui vẻ thưởng thức máu tươi. “Này không công bằng!” Hắn giơ tay kéo quần áo tôi: “Nào, chúng ta cùng tạo phúc cho thiên nhiên, vì muỗi sinh sôi nảy nở mà lập công cứu thế” Tôi xấu hổ kéo ra hắn tay, vừa lúc nghe một người nhẹ giọng kêu biếи ŧɦái. Lời nói đó làm tôi cảm thấy tội lỗi, bởi vì tôi đúng là một đứa biếи ŧɦái.
Tôi không nhớ chính xác thời gian loại tình cảm này nảy nở, nhưng hồi trước, tôi thích bạn cùng phòng. Tuy cuối cùng tôi lại chọn một người khác để yêu đương. Cho nên, đây là trừng phạt đúng tội.
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian và manh mối giao nhau, có chút hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.