Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 864: Cứu nguy Tĩnh Như (3) 




“Diệp thiên sư, ha ha……”
Hồ Tinh kia ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương thì thầm cười quái dị, thanh âm tà ác, “Diệp thiên sư không tuân theo quy củ, mang theo pháp khí đến đây, ta phải cho ngươi chịu phạt……”
Nói rồi bò nhanh qua chỗ Chu Tĩnh Như, cố ý khiêu khích Diệp Thiếu Dương, nên bò rất chậm.
“Thất Tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!”
Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái một chưởng đẩy vào chuôi kiếm, Long Tuyền Kiếm tử quang lập loè, bay khỏi tay ra ngoài.
Lục Vĩ yêu hồ không hề nhúc nhích, chỉ quất đuôi hai cái, lập tức có hai con Hồ Tinh nhảy lên, yêu khí chấn động, ý đồ ngăn cản Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Long Tuyền Kiếm kiếm phong rung lên, trong khoảnh khắc chấn nát yêu khí, trực tiếp xuyên qua thân hai con Hồ Tinh, thanh thế không giảm, phóng về phía tháp nước.
Tam Vĩ linh hồ đang tập kích Chu Tĩnh Như, thấy Long Tuyền Kiếm linh khí ngút trời, biết không dễ đối phó, lập tức há to miệng, phun ra một viên nội đan màu đỏ, xoay chuyển không ngừng, yêu khí phóng bắn ra tứ phía.
Diệp Thiếu Dương hai tay không ngừng kết ấn, dùng càng nhiều cương khí kích phát linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phong tỏa nội đan, hét lên một tiếng: “Phá!”
Nội đan bị chấn nát, chạm với Long Tuyền Kiếm là nổ tung, Hồ Tinh kia đến miệng cũng chưa kịp ngậm lại, đã bị lưỡi kiếm xuyên thủng.
“Đương”
một tiếng, Long Tuyền Kiếm cắm vào tường xi-măng, cắm sâu vào tới ba tấc, phía trên còn treo thi thể ba con Hồ Tinh.
“Diệp thiên sư thật đúng là pháp lực thông thiên.”
Con Lục Vĩ yêu hồ kia rốt cục cũng mở miệng, đứng dậy, thân thể dần biến ảo thành một nữ nhân, váy dài thướt tha, trang điểm cổ trang, đôi môi tím bầm, phấn mắt đánh thật đậm đen, trang phục nửa kín nửa hở, thập phần quyến rũ.
“Diệp thiên sư, ngươi giết hai con cháu của ta, ta với ngươi cũng không còn gì để nói, nếu cô ta là người quan trọng trong lòng ngươi, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy cô ta chết thế nào, nếm thử một chút thống khổ khi mất đi người thân.”
Lục Vĩ Yêu Hồ dứt lời, cười lạnh lùng, phất lên tay áo, lập tức có hai con Hồ Tinh chạy đến bên ao nước, không ngừng nôn oẹ vào trong đó một số con bò sát màu đen, vừa vào nước liền lặn mất tăm.
Mặt nước lập tức cuồn cuộn lên, có màu đỏ giống như máu từ phía dưới bốc lên, toát ra mùi tanh hôi.
Tiếp đó, một bóng trắng gồm tứ chi và đầu trồi lên mặt nước, bám lấy chân tháp nước, chậm rãi bò lên trên.
Dĩ nhiên là một con thủy thi.
“Hắc hắc, ta nuôi đám thủy thi này, vốn để hấp thụ thi khí tu luyện.”
Lục Vĩ Yêu Hồ cười nói “Hiện giờ để đối phó Diệp thiên sư, cũng chỉ có thể cống hiến ra mà thôi.”
Những con thủy thi đó bò đến chân tháp nước, thân ảnh màu trắng lay động di chuyển, bò lên chỗ Chu Tĩnh Như.
Đám thủy thi này đều thiếu tay thiếu chân, thân thể hư thối gần hết, nhung nhúc toàn thi trùng màu trắng.
Nhìn thấy lũ cương thi bộ dáng khủng bố đang dần dần bò đến chỗ mình, Chu Tĩnh Như lại hét lên sợ hãi chót tai.
Diệp Thiếu Dương phi thân chạy vội qua đó.
Lập tức có mấy con Hồ Tinh xông tới cản trở, Diệp Thiếu Dương vừa chạy, vừa vung tay đánh ra mấy lá linh phù, ngăn cản lại lũ Hồ Tinh đang tới gần, chân đạp thành ao, nhảy dựng lên, một cái phi người đến chân tháp nước.
Rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, Diệp Thiếu Dương bám chặt dây thừng trên người Chu Tĩnh Như, một kiếm chém xuống, không ngờ bị yêu khí phản phệ, dây thừng không cắt đứt được.
Diệp Thiếu Dương vung kiếm định chém một nhát nữa, đột nhiên cảm thấy chân trái căng ra, không cần nhìn cũng biết là do thủy thi ôm lấy, xoay người một kiếm chém đứt hai cánh tay thuỷ thi, phát hiện ngày càng nhiều thủy thi đang bò lên đây.
Mấy chục con Hồ Tinh kia cũng đồng loạt xông lên, hóa thành mị ảnh khủng bố, bổ trợ lẫn nhau, hình thành một tổ trận pháp kỳ quái, lăng không bay tới.
Diệp Thiếu Dương không thể không tạm thời bỏ lại việc giải cứu Chu Tĩnh Như, vung kiếm không ngừng chém giết thủy thi bò lên, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Tĩnh Như một cái, “Có ta ở đây, cô sẽ không sao đâu, chờ ta giết hết kẻ địch trước đã!”
Mấy chục con Hồ Tinh trong chớp mắt đã đi tới, múa may xoay tròn giữa không trung, thay phiên nhau tấn công, phía dưới còn có vô số thủy thi, Diệp Thiếu Dương chỉ có một người, một kiếm, ra sức ngăn cản, hoàn toàn không sợ hãi.
Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là nhất định phải cứu Chu Tĩnh Như, dù có chết cũng phải làm.
Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm ngăn cản đông đảo Hồ Tinh tiến công, một tay không ngừng kết ấn đánh phù, chém giết thủy thi, toàn bộ pháp khí pháp dược có thể sử dụng trong ba lô, đều không chút do dự mà đánh ra.
Đây là một cuộc chiến vô cùng thảm thiết.
Với thực lực của Diệp Thiếu Dương, nếu mà vừa đánh vừa né, triển khai thân pháp, thủy thi số lượng tuy nhiều, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là tìm chết, hoàn toàn không cần cố sức như vậy.
Tuy nhiên, để bảo vệ Chu Tĩnh Như, nên hắn một tất cũng không rời vẫn luôn canh giữ ở bên người cô, trở thành chỗ cho bọn chúng vây công, hắn cũng không nghĩ sẽ rời một bước.
Mười lăm phút sau, xác thủy thi đã có vài chục con nằm chồng chất lên mặt đất, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, số thủy thi còn lại cũng không nhiều lắm.
Mấy chục con Hồ Tinh cũng bị hắn chém giết quá nửa rồi.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng thương tích đầy mình, máu chảy cả người, có vết do Hồ Tinh cắn vào, có vết thủy thi cắn xé, nếu không phải Thiên sư huyết của hắn bách tà bất xâm, thì căn bản không thể chống đỡ đến hiện tại.
Trông thấy đối thủ số lượng càng ngày càng ít, tâm trạng Diệp Thiếu Dương vẫn không hề nhẹ nhàng hơn chút nào, bởi đối thủ lợi hại nhất vẫn còn chưa lên sâu khấu.
“A!”
Cùng với tiếng hét thảm, là một con Tam Vĩ linh hồ bị bổ vào giữa người, máu tươi bắn ra xung quanh.
Một luồng phong yêu từ đối diện thổi tới.
Lục Vĩ Yêu Hồ vẫn luôn đứng bên quan sát, bất ngờ lăng không bay về phía hắn.
Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, âm thầm hít vào một hơi, rốt cuộc nó cũng đã động thủ! Lập tức cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái cầm phù, phối hợp cùng Long Tuyền Kiếm, chém chết mấy con thủy thi trước mặt, toàn lực đối phó Lục Vĩ Yêu Hồ.
Trước mắt hàn quang chợt lóe, chân trước của Lục Vĩ Yêu Hồ lăng không vũ động, ngưng tụ yêu khí cường đại, nghênh diện đánh tới.
Diệp Thiếu Dương toàn lực phản kích, một người một yêu đánh loạn thành một đoàn.
“Diệp thiên sư, đến giờ chết rồi!”
Lục Vĩ Yêu Hồ biến hình thành một nữ nhân, sáu chiếc đuôi phía sau dựng thẳng lên trời, phe phẩy theo yêu khí, trong nháy mắt đã biến ảo thành sáu mị ảnh, từ các phương hướng khác nhau triển khai công kích Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương phản kích từ bên trong, dần phát hiện đây căn bản không phải là vây công bình thường, mà tuân theo một quy luật nào đó.
Mỗi một mị ảnh đều toát ra yêu khí, lưu chuyển bổ sung cho nhau, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Yêu trận! Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoáng rùng mình.
Yêu trận là một loại phương thức công kích đặc thù của Hồ Tinh, mỗi cái đuôi đều có thể huyễn hóa ra thành nguyên thần phân thân, vây công quấn cổ đối thủ.
Bởi là vì phân thân, cho nên tâm ý tương thông, phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn, giống như pháp sư nhân gian dựa vào số lượng người thích hợp tạo thành trận pháp, vì thế gọi là yêu trận.
Số lượng đuôi càng nhiều, phân thân cũng càng nhiều, càng có thể phát huy tác dụng yêu trận.
Lục Vĩ yêu hồ, cả sáu phân thân đều xuất hiện, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy uy lực cường đại của yêu trận.
Nếu là ngày thường, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dễ dàng phản kích, nhưng hiện tại không thể di động, còn phải phân tâm mà đối phó thủy thi dưới chân, thực lực bị hạn chế đến cực điểm.
Qua một khoảng thời gian, vòng vây yêu trận càng ngày càng nhỏ, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn bị áp chế, rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm, chỉ có thể ỷ vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cùng linh phù phản kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.