Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 561: Cái xác không hồn (Hành thi) 




Người phụ nữ vừa xuống liền chạy, vừa ra khỏi sân viện, đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi tên mình từ phía sau, quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm, có bóng người sát trên mặt đất, đang bò về phía mình.
Nàng biết đó chính là người chồng đã chết của mình, lo lắng hắn sẽ luôn đuổi theo mình, nên cầu xin Diệp Thiếu Dương giúp đỡ.
Nàng vừa dứt lời, không ít người bắt đầu nhao nhao lên tiếng, không phải vì người thân đã chết không lâu trở về, mà vì trong nhà có người mất tích…… Diệp Thiếu Dương đành trấn an mọi người, đúng lúc này, Diệp Tiểu Manh đi tới, liền giao bọn họ lại cho hai cha con cô, còn mình thì đi qua một bên, gọi mấy người Tiểu Mã lại, nói: “Xem ra ngoài tử khí, trong thôn đã xảy ra không ít chuyện quái dị, Tiểu Mã, Quách sư huynh, hai người ở lại đây, trấn an mọi người, nói cho họ biết, không được đến gần tử khí, mấy người còn lại cùng ta vào thôn xem thử ra sao.”
Nói xong, tìm người mang tới mấy cái đèn pin, đưa Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Tứ Bảo với Nhạc Hằng mỗi người một cái, sau đó cùng nhau xông vào giữa tử khí.
Cả bốn người đều có pháp lực, có thể ngăn không cho tử khí xâm nhập, ứng phó tình huống xảy ra.
Sau khi rời núi, tại chỗ giao nhau của bốn thôn, Diệp Thiếu Dương đề nghị mọi người tách ra, đi kiểm tra tình hình các thôn, vạn nhất gặp được người còn sống chưa kịp rời đi, thì đưa bọn họ về thị trấn an toàn.
Bọn họ đúng lúc có bốn người, mỗi người một thôn.
Qua Qua đương nhiên là bám theo Diệp Thiếu Dương, đi Diệp gia thôn.
Lúc đầu, còn gặp được vài người dắt díu nhau đi về hướng thị trấn, đi đến cửa thôn, đã chẳng thấy người nào nữa.
Diệp Thiếu Dương mò mẫm tiến vào thôn, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi xem còn người trong đây không.
Kết quả, từ trong một sân viện, truyền đến tiếng nữ nhân khóc lóc nức nở.
Diệp Thiếu Dương tiến lại gần, tìm một vòng quanh sân, cuối cùng tìm thấy nữ nhân kia ngoài vườn rau, đang quỳ rạp trên mặt đất, mấp máy môi, vươn hai tay về phía Diệp Thiếu Dương.
“Cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương vừa định đưa tay ra, Qua Qua trên vai hắn đã lập tức nhắc nhở một câu.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, tiến tới hai bước, lúc này mới thấy rõ nữ nhân đang kêu cứu kia chỉ có nửa thân trên, toàn bộ nửa người dưới không có thịt, mà là cặp xương đùi trắng bóng, còn dính chút vải vụn, thân trên đã hư thối không nguyên vẹn, trên mặt đầy giòi bọ, bò một cách khó khăn trên mặt đất, miệng phát ra thanh âm nức nở.
“Hành thi……”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhanh tay vẽ một lá Địa hỏa phù, ném lên người hành thi, lửa cháy phừng phừng, thi du ứa ra.
“Lão đại, nó chỉ còn nửa thân người, sao còn có thể biến thành hành thi?”
Qua Qua buồn bực nói, nó là quỷ, đối với tri thức về cương thi không biết nhiều lắm.
“Thân thể nó căn bản vẫn chưa bị hóa hết, chỉ cần có một ngụm thi khí ở ngực, gặp được tử khí, tức khắc sẽ biến thành hành thi.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hành thi như vậy, trong Tập khẳng định không chỉ có một con.”
Rời khỏi tiểu viện nhà này, đi được không bao xa, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ nhà nào đó truyền ra, vội vàng lao tới, ra mở ra cửa nhà chính nhìn thấy một nữ nhân đang đè lên người một nam nhân, gặm nhấm cánh tay anh ta.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết nữ nhân này là hành thi.
Vì thế lôi ra ống mực, dùng tơ hồng cuốn cổ cô ta, kéo về phía sau, dùng linh phù thiêu đốt, tên nam nhân kia thấy thế ý muốn nhào đến người nữ nhân, mà kêu gào thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương hỏi ra mới biết, hai người họ vốn là vợ chồng, người chồng tối hôm qua ra ngoài uống rượu, nửa đêm mới về, say quá nên nằm cái là ngủ, vừa mới rồi nghe thấy tiếng loa truyền tin lặp đi lặp lại nên tỉnh lại, lắc lắc người vợ nằm bên cạnh, phát hiện vợ mình bất động trên giường, nhưng đã tắt thở.
Người chồng đang muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương, thì đột nhiên người vợ động đậy, ôm hắn ta rồi cắn…… Vì thế Diệp Thiếu Dương mới thấy được một màn vừa rồi, hắn suy đoán, nhất định người vợ tối qua đã bị hành thi cắn, sau đó thì chết, thi độc cũng như virus sinh sôi nảy nở bên trong cơ thể, biến thành hành thi, rồi cắn chồng mình…… Sau khi bị hành thi cắn, trong vòng khoảng ba giờ, sẽ biến thành hành thi mới.
Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một bao gạo nếp, đắp một nắm lên cổ người chồng, có tiếng nổ lép bép, một lúc sau, gạo nếp hút thi độc đã biến thành màu đen.
Xong việc, dùng gạc băng lại, vẽ một tấm phù trừ tà, dán lên ót hắn, sau đó bảo hắn tự vào thị trấn.
Có phù trừ tà bảo hộ, hành thi hay quỷ yêu cũng không dám tới gần, cho nên Diệp Thiếu Dương an tâm để hắn một mình rời đi.
Cùng với Qua Qua đi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục vào sâu trong thôn trang, dọc đường đi gặp được không ít người bị tử khí xâm nhập biến thành hành thi, còn có một số thôn dân bị cắn, cũng hoá hành thi, tất cả đều bị hắn không chút lưu tình xử lý hết.
Đảo qua một vòng Diệp gia thôn, không phát hiện thêm tình huống nào nữa, Diệp Thiếu Dương liền quay về thị trấn.
Trên đường đi gọi điện thoại cho mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, định hỏi han tình hình bên phía họ thế nào, bất ngờ phát hiện, di động không hề có tín hiệu.
Không có tín hiệu di động, nói cách khác, hắn đã mất liên lạc với mấy người, cho dù bọn họ có xảy ra chuyện gì, cũng không thể kịp thời ứng cứu, mọi chuyện, chỉ có thể dựa vào chính bản thân họ mà thôi.
Trong Tập đã tụ tập đông người, không ít người khóc sướt mướt, không biết phải làm sao bây giờ, cũng có một số người quỳ lạy thắp hương, cầu trời khấn phật.
Diệp Thiếu Dương vừa xuất hiện, lập tức trở thành trung tâm mọi người đều quây lấy hắn, nhưng không phải hỏi chi tiết tình huống, mà chỉ hỏi Diệp Thiếu Dương chuyện này bao giờ mới kết thúc, khi nào bọn họ mới được về nhà.
Đối với vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không biết, hắn chỉ có thể an ủi bọn họ, rằng mọi việc nhất định sẽ được giải quyết.
Đây cũng là điều hắn hứa với bản thân mình.
Người dân bốn thôn tụ tập trên đường phố, một đám ồn ào nhốn nháo, chờ đợi Diệp Thiếu Dương an bài cũng là chờ đợi vận mệnh tiếp theo của mình.
Sau khi làm cho họ yên tâm, Diệp Thiếu Dương lại rời thị trấn, đi về phía một thôn trang khác.
Lúc này, tử khí đã áp sát mặt đất, bao trùm toàn bộ Ẩn tiên tập, hoàn toàn bao phủ tầng không quanh ngọn núi, gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tại ba thôn kia, Diệp Thiếu Dương may mắn tìm được mấy em nhỏ, cứu một số người từ tay hành thi, tiêu diệt một số đã bị thi biến, sau đó quay lại thị trấn.
Diệp Thiếu Dương nhờ mọi người trợ giúp, phân phát nước bùa những người từng bị hành thi cắn qua.
Do di động không bắt được tín hiệu, bốn phía thị trấn bị tử khí vây quanh, ngăn cách với bên ngoài, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
“Cháu trai, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Diệp bá lựa lúc Diệp Thiếu Dương rảnh một chút, nắm lấy tay hắn, hỏi.
“Do Quỷ mẫu làm.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, tối hôm qua còn tính nghỉ ngơi một đêm, hôm nay sẽ xông vào hang ổ của bọn chúng, ai ngờ, chỉ vì trì hoãn chút thời gian mà làm cho mọi sự đảo lộn, để bọn chúng đánh vào thôn trước.
Diệp bá giật mình, hỏi: “Vậy ý đồ của bà ta, là cái gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.