Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 558: Tu la Quỷ Mẫu 




Sau khi vào trong giếng cổ, trước mặt hắn là một màn sương trắng nồng đậm, đi xuyên qua, phía trước tầm nhìn trống trải, là một mảnh đất thôn quê tràn đầy ánh nắng tưới sáng.
Tà Thần biết đây là không gian do Quỷ Mẫu dùng thần niệm tạo thành, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nói: “Xuất hiện đi.”
“Ngươi, sao mà bị thương thành cái dạng này?”
là tiếng một nữ nhân vang lên từ trên trời, cùng lúc đó, xuất hiện một đạo quang giữa không trung, càng lúc càng lớn, bóng hình dần lộ ra, là một nữ tử mặc trường bào màu lam, ung dung uyển chuyển, kiểu dáng vô cùng mỹ lệ, vô cùng thanh thoát, tay cầm một bình sứ, bên trong cắm mấy cành liễu.
Phía sau thân thể, có sóng khí tạo thành quầng sáng thật lớn, như bị mặt trời chiếu vào, toả ra ánh sáng đẹp mắt.
Nhìn bộ dáng này của cô ta, thực sự có cảm giác phiêu diêu tự tại như thần tiên.
“Là bọn người Diệp Thiếu Dương làm.”
Tà Thần nói, “Ta bị trúng kế, có thể chạy thoát ra tới đây không dễ dàng gì.”
Tiên Nương nhìn hắn, nói: “Sao ngươi không đi dưỡng thương, đến nơi này của ta để làm gì?”
Tà Thần nói: “Thân thể ta đã bị hủy, dựa vào tu vi của mình, phải mất tám mười năm tu luyện mới hình thành thân thể mới, ngươi cho ta mượn ba phần hồn lực, giúp ta tu thành thân thể, chúng ta liên thủ đối phó bọn chúng, mọi việc tất thành.”
Tiên Nương nhìn hắn, trên mặt dần lộ ra một nụ cười phức tạp.
“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta hao phí hồn lực giúp ngươi?”
Tà Thần bối rối, dường như không nghĩ ra cô ta sẽ tuyệt tình như thế, nhưng dù sao mình cũng đang cầu cạnh đối phương, vì thế dùng miệng lưỡi nói: “Nhớ năm đó ta đã hỗ trợ ngươi cởi bỏ phong ấn, giết chết Diệp Tiểu Thước....hãy giúp ta lần này.”
Tiên Nương lãnh đạm nói, “Ta không phải người, không cần phải nói ân tình với ta.
Nếu không có chỗ tốt, ta không thể giúp ngươi được.”
Tà Thần nhẫn nại nói: “Ngươi cho ta mượn ba phần hồn lực, một khi ta khôi phục thân thể, cùng nhau liên thủ, không ai địch nổi.”
Tiên Nương nhìn hắn, nói: “Ý ngươi là, một mình ta không phải là đối thủ của Diệp Thiếu Dương?”
“Gia hỏa này quỷ kế đa đoan, rất khó đối phó.”
Tà Thần nói.
Tiên nương ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Chỉ là một đám người đạo chích thôi, cần gì phải nâng lên.”
Tà Thần biết ý Tiên Nương, không muốn hỗ trợ, nên đổi giọng: “Như vậy đi, ngươi giúp ta lần này, sau khi giết chết Diệp Thiếu Dương, hai ta cùng đem Âm Dương Thư giao cho người đó ở Quỷ Vực, ta lấy công này nhường cho ngươi, người đó tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi……”
Tiên Nương hừ một tiếng: “Nay ta đại pháp đã thành, cần gì phải cần chủ tử của ngươi coi trọng?”
Tà Thần ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tiên Nương trên trời, nói: “Ngươi bất quá cũng chỉ là một con Tu La Quỷ Mẫu, tưởng mình đã thành Bồ Tát tiên nương? Nếu ngươi có thể giết chết Diệp Thiếu Dương, đến lúc đó Âm Ty truy cứu, xem ngươi có chống được không?”
“Chuyện của ta, ta tự có chủ ý.”
Tà Thần thấy tình hình như vậy, biết không còn hy vọng gì, âm thầm thở dài, nói: “Nếu ngươi không chịu hợp tác, vậy thì tự lo lấy thân đi, ta đi đây.”
Nói xong, nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Đột nhiên cái thế giới trước mắt, trong khoảng khắc từ mặt trời rực rỡ tươi sáng đã biến thành màn đêm đen kịt, quỷ khí quất vào mặt, khắp nơi vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
Tà Thần trong lòng hoảng hốt, xoay người nhìn lại, Tiên Nương từ từ hạ xuống mặt đất, thần quang sáng ngời phía sau đã bị thay thế bằng oán khí mờ ảo, lúc nãy Quỷ Mẫu hoa quý ung dung, thậm chí còn thoát tục như tiên.....
đột nhiên trở nên dữ tợn, kèm theo mấy phần quỷ yêu tà mị.
Nàng khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, nhìn Tà Thần cười cười, nói: “Ngươi nói rất đúng, ta không phải thần, ta chỉ là Quỷ Mẫu, cho nên, ta làm việc gì…… cũng tuỳ tâm mà làm!”
Tay cầm cành liễu, vẩy vài giọt nước về phía Tà Thần, sau khi rơi xuống đất, liền biến thành bóng người, nào đến Tà Thần tấn công.
“Thủy ma!”
Tà Thần vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đánh tan thủy ma, hướng Tiên Nương lạnh lùng nói: “Tu La Quỷ Mẫu, ngươi có ý gì đó!”
“Ta tính …… sẽ ăn ngươi.”
Tiên Nương thẹn thùng cười, “Ngươi đã nói, Diệp Thiếu Dương quỷ kế đa đoan, ta sợ vạn nhất không phải đối thủ của hắn, cho nên muốn ăn ngươi, luyện hóa nguyên hồn của ngươi, đến lúc đó hắn sao lại là đối thủ của ta…..”
Tà Thần giận dữ, tay phải nâng lên, hội tụ tà khí trong lòng bàn tay, hình thành một lớp sóng khí, đánh về phía Tiên Nương, sau đó lập tức lui lại vài bước, chuẩn bị chạy trốn.
Hắn biết, với tình huống của mình bây giờ, căn bản không phải là đối thủ của Tu La Quỷ Mẫu, cho nên muốn chạy nhanh khỏi nơi này.
Kết quả, vừa bay được chưa đến mười mét, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một mị ảnh màu lam, ngẩng đầu nhìn lên, là cái váy của tiên nương đang dài ra bao trùm lại đây.
Phía trên có vô số "ngôi sao" nhấp nháy, mới thấy cứ tưởng tinh quang đầy trời, nhìn kỹ lại mới phát hiện, cái thứ đang lóe sáng kia không phải ngôi sao, mà là bộ xương khô, oán khí tập kết trong hốc mắt, lập loè phát quang.
“Đã đến đây rồi, mà còn muốn chạy sao?”
Tiếng Tu La Quỷ Mẫu vọng xuống, bộ trường bào kia đột nhiên trùm lên đầu Tà Thần, bao chặt lấy hắn.
“Hổ lạc Bình Dương……”
Tà Thần thở dài, hai tay hóa đao, ngưng kết tà khí, lăng không bay lên, rạch một khe trên trường bào, chui nhanh ra ngoài, bay nhanh về phía trước một mạch không quay đầu lại.
Từ phía sau, Tu La Quỷ Mẫu không ngừng vẩy cành liễu, giọt nước bay lên không trung, lập tức hóa hình, dung hợp với oán khí, truy đuổi Tà Thần.
Chạy thoát khỏi đám mây, trở lại miệng giếng, mới vừa định bay ra, đột nhiên hai cổ quỷ khí ập tới trước mặt.
Tà Thần tập trung nhìn lại, thì ra là Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ.
Lập tức xoa tay mà tụ khí, tách ra song chưởng, lao lên chụp lấy hai người.
Ba cỗ lực lượng va chạm kịch liệt.
Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ bật ngược trở lại, xa hơn mười mét.
Sau khi đứng vững, giật mình quay ra nhìn Tà Thần, trong lòng hoảng sợ vô cùng: hắn đã bị phá huỷ thân thể, chỉ còn một sợi nguyên hồn, thế mà tu vi còn mạnh tới mức này.
Tà Thần, thật là đáng sợ! Tà Thần tuy ngăn được đòn công kích của hai người, nhưng bản thân cũng bị thương càng nặng thêm.
Thảm hại cho hắn, lúc trước hắn bị mấy người Diệp Thiếu Dương cùng nhau vây đánh, mới chạy thoát ra đây, đi tìm người hỗ trợ, kết quả không giúp đỡ, thế lại còn bị người ta truy sát...
hắn đã nản lòng thoái chí, thở dài nói: “Thôi vậy, ta sẽ tìm một nơi ẩn thân tu luyện tám năm mười năm đã rồi mới tính.”
Nhún người bay lên, nhưng chỉ vừa mới bay lên, đột nhiên một con bàn tay to từ phía dưới thò lên, giữ chặt lấy mắt cá chân của hắn, cúi đầu nhìn thấy một mị ảnh màu lam.
Quỷ Mẫu dĩ nhiên đã tới! “Chân thân của ngươi, sao có thể ra đây?!”
Tà Thần kinh hãi.
“Ta ra đây, là để ăn ngươi”
Tu La Quỷ Mẫu cười một cách tà mị, hai bờ môi màu lam từ từ mở ra, cả người biến thành ảo ảnh, giống như làn khí màu lam, lan tràn tới, đem Tà Thần cắn nuốt…… Sau đó, chậm rãi hội tụ thành hình người, lau miệng, hai tay kết ấn, bắt đầu luyện hóa nguyên hồn của Tà Thần.
Một mạt thần niệm còn sót lại của Tà thần, mất đi chỗ dựa, trong cơ thể Quỷ Mẫu không ngừng va chạm, tránh né oán khí truy kích.
“Quỷ Mẫu, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
thần niệm của Tà Thần gào rống ra.
“Luyện hóa ta, tu vi của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng cũng mất đi một trợ thủ đắc lực, ngươi, sẽ không được toại nguyện đâu, a-----”
Thần niệm cuối cùng bị sát khí vây khốn, phân giải hấp thu, giống như một người chết, chẳng còn gì.
Tu La Quỷ Mẫu nhẹ nhàng thở ra một hơi, bàn tay quệt ngang miệng, tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
“Chúc mừng Tiên Nương!”
Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ cùng nhau khom người xuống chúc mừng.
“Ha ha……”
Tu La Quỷ Mẫu lạnh lùng cười, sắc mặt trầm xuống, nói: “Truyền lệnh xuống, buổi tối hôm nay, thả lệ quỷ ra, tiến hành bao vây thôn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.