Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 275: Tiếng cười dưới cổ mộ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Diệp Thiếu Dương còn chưa hoàn hồn thì mấy con chuột khác lại nhảy tới. Hắn tiện tay bốc một nắm tiền Ngũ Đế rồi ném ra ngoài, đám chuột lập tức rơi rụng lả tả, chết ngay tại chỗ.
Diệp Thiếu Dương biết rằng động vật quần cư có một đặc điểm: Một khi có thủ lĩnh hạ lệnh, dù làm bất cứ chuyện gì chúng cũng không hề sợ chết. Một khi thủ lĩnh vong mạng, bọn chúng cũng sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé, chạy trốn tán loạn. Ngay sau đó hắn lớn tiếng hô lên: “Những con nào chưa uống thi du thì có thể ra ngoài!”
Chưa uống thi du đều là những con chuột bình thường. Chỉ có điều đều xuất phát từ bản năng phục tùng mệnh lệnh của thủ lĩnh cho nên chúng mới tham dự vào. Nếu con chuột nào đã uống thi du, sau khi tiêu hóa xong, trong cơ thể chúng sẽ sinh ra yêu khí. Cho dù chỉ là một tia yêu khí chăng nữa, chúng cũng có ý thức mà bắt đầu tu luyện. Tương lai có lẽ sẽ có cơ hội thành yêu, cho nên tuyệt đối không thể để bọn chúng sống sót.
Ngay sau đó, đàn chuột lập tức bắt đầu trở nên ồn ào rồi chạy ra bốn xung quanh. Có mấy con chuột đầu nhỏ từ phía dưới sợi chỉ đỏ chui ra ngoài rồi trốn vào trong lùm cỏ. Còn những con đầu to lại bị trận pháp đánh bật trở lại, hôn mê nằm vật ra trên mặt đất. Trong tay Diệp Thiếu Dương cầm một nắm tiền Ngũ Đế, hắn ném từng đồng tiền bay ra ngoài. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đám chuột đều toi mạng.
Lúc này, bụi cỏ đối diện truyền tới tiếng xào xạc, Tạ Vũ Tình đang đi tới, nàng đứng bên ngoài sợi chỉ đỏ của Ngũ Hành Kỳ Trận rồi rụt rè hỏi hắn: “Không có việc gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương lau khuôn mặt đầy thịt vụn của mình, sau đó hăm hằm chất vấn nàng: “Vừa rồi đột nhiên vang lên tiếng động, con chuột đó liền nát bét, có phải cô nổ súng hay không?”
“Đúng vậy, lúc ấy con chuột đó thiếu chút nữa đã cắn vào cổ ngươi rồi, ta giúp ngươi giải quyết nó, có vấn đề gì không?”. Tạ Vũ Tình trả lời hắn một cách dõng dạc.
“Giúp tôi sao?” Diệp Thiếu Dương chỉ khuôn mặt mình rồi nói tiếp: “Cô bắn nó văng hết máu thịt lên mặt tôi rồi, vừa tanh vừa thối. Hơn nữa, cô không nghĩ tới nếu cô bắn trúng tôi thì sao hả?”
Tạ Vũ Tình nhún vai rồi nói: “Ta tin tưởng kỹ thuật bắn súng của mình.”
“Vậy tại sao cô không tin tưởng tôi? Chỉ là một con chuột lớn vừa mới có chút yêu khí mà thôi, chẳng lẽ tôi lại không đối phó được sao?”
“Cái này… Không phải lúc đó nó ở sau lưng ngươi à? Ta sợ ngươi không chú ý đến.” Tạ Vũ Tình trợn mắt tức giận: “Người ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, lại còn trách mắng ta!”
“Được được, tôi cảm ơn cô. Bây giờ mặt tôi khó ngửi muốn chết, mà gần đây cũng không có nước...”. Đột nhiên hắn nhớ tới phía bên kia cổ mộ có một con suối nhỏ, vì vậy liền vội vàng chạy qua đó. Nước suối khá trong, Diệp Thiếu Dương như cá gặp nước, dúi mặt vào trong nước, sau đó hắn dùng sức cọ rửa mặt mũi, rửa xong hắn ngửi vẫn còn thoang thoảng mùi thối. Hắn cởi áo sơ mi ra rồi phẩy phẩy mấy cái, áo hắn đầy thịt vun và vết máu. Đành phải giặt luôn cả áo, hắn thấm nước vào áo rồi kỳ cọ thân thể.
Tạ Vũ Tình đột nhiên hoảng hốt chạy tới, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Bên kia... hang động phía dưới cổ mộ, vẫn còn cương thi!”
Diệp Thiếu Dương chấn kinh, một mộ mà có đến hai cương thi, không xui xẻo vậy chứ? Hắn nhanh chóng mặc áo vào, vừa đi vừa hỏi: “Cương thi ở đâu?”
“Phía dưới mộ huyệt. Ta vừa nghe thấy tiếng ho của nó.”
Lúc này, hai người đã quay về tới bên cạnh hang động. Diệp Thiếu Dương ghé sát vào bên cạnh cửa động rồi chăm chú lắng nghe. Quả thực có âm thanh nho nhỏ truyền ra, có chút giống như tiếng ngáy. Hắn còn đang do dự, đột nhiên một tiếng cười ở bên dưới truyền tới, là tiếng cười của một người đàn ông!
Tạ Vũ Tình nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương. Nửa đêm nửa hôm, ở bên cạnh cổ mộ vừa mới xuất hiện cương thi lại nghe thấy tiếng người cười ở bên dưới. Mặc dù tố chất tâm lý nàng vững vàng nhưng lúc này cũng bị dọa cho kinh sợ. Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương, phát hiện trên khuôn mặt hắn rõ ràng cũng lộ ra vẻ chấn kinh, thậm chí là sợ hãi.
“Tiểu Diệp tử, ngươi... ngươi sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương thì thầm với nàng: “Thà nghe quỷ khóc chứ đừng nghe thi cười. Cơ nhục và thanh đới của cương thi đã cứng ngắc rồi, tuyệt đối không thể phát ra tiếng cười. Trừ khi tu vi đạt tới cực hạn mới có thể tái tạo lại thân thể. Ngay cả Thi Vương cũng không làm được, cổ mộ này cũng không có thi khí nồng đậm, sao có thể...”
Hắn ngoảnh đầu nhìn Tạ Vũ Tình: “Tôi phải xuống dưới xem sao, cô tránh xa nơi này một chút. Miễn cho lát nữa có thứ gì đó xông ra ngoài làm cô bị thương”
“Ngươi có thể gặp nguy hiểm không?”
“Không sao, tôi có thể ứng phó được. Cô tránh xa nơi này trước đi, trên người cô dán Ẩn Khí Phù, ít nhất còn có công hiệu một giờ nữa, không có chuyện gì đâu.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đang định trực tiếp tiến vào từ cửa hang thì kết quả hắn cúi đầu nhìn, mặt đất ở cửa động đều là máu tươi và thịt vụn. Cũng không phân biệt được đâu là của chuột, đâu là của cương thi. Tóm lại là hắn không muốn đụng đến một chút nào.
Hắn thò tay vào trong túi thì thấy không có công cụ gì để đào đất. Hắn chỉ đành tìm xung quanh mấy viên đá và đất rồi rải lên trên đám dơ bẩn đó. Sau đó hắn tạm biệt Tạ Vũ Tình rồi cẩn thận bước vào trong hang động.
Hang động này do đàn chuột đào ra, chiều rộng chỉ đủ để một người quỳ trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương sợ rằng con cương thi kia đột nhiên tập kích, muốn chạy cũng không kịp. Hắn đành duỗi hai tay về phía trước, trong tay cầm Đinh Diệt Linh của Mao Sơn, đề phòng có tình huống gì xảy ra còn có thể ngăn cản đôi chút.
Bò xuống dưới chưa đến mười mấy mét, Diệp Thiếu Dương đã không thể nhìn thấy gì nữa. Nhưng hắn có thể cảm thấy đường hầm này dần trở nên rộng rãi, cao ráo hơn. Hắn thử đứng dậy, rõ ràng không đụng phải đỉnh đầu, Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng lấy Trường Minh Chúc trong túi đeo lưng ra rồi châm lửa. Bốn phía xung quanh lập tức trở nên sáng sủa hơn.
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới nhìn thấy rõ ràng hắn đang đi trong một đường hầm cao khoảng hai đến ba mét. Xung quanh đều được ốp bằng gạch đời Thanh. Hắn lập tức hiểu ra: đây chính là mộ đạo.
Đàn chuột đào hầm xuyên tới mộ đạo này, thông qua một đạo tiến vào mộ thất, sau đó mới tìm thấy cương thi.
Mộ đạo này cùng với đường hầm đàn chuột đào ra lại vuông góc với nhau. Hai bên đều kéo dài ra, Trường Minh Chúc không thể soi sáng tới điểm cuối cùng. Diệp Thiếu Dương đứng ở giữa mộ đạo lắng nghe cả nửa ngày. Hắn nghe thấy một hơi thở như có như không truyền tới từ bên trái. Ngay sau đó, hắn liền xách Trường Minh Chúc rồi bước về mộ đạo phía bên trái.
Đi được chưa tới hai mươi mét đã tới tận đầu của mộ đạo. Phương hướng trước mặt hắn trái phải đều có mộ thất. Mộ thất hai bên trái phải đêu bị cửa đá chặn lại, hai chiếc cửa đá giống nhau như đúc. Trên tay nắm gõ cửa điêu khác hình Tỳ Hưu, Diệp Thiếu Dương thử đẩy cửa đá, hai cánh cửa đều không hề nhúc nhích.
Diệp Thiếu Dương biết cửa đá này nhất định có cơ quan nào đó để mở ra, hơn phân nửa chính là ở trên tay nắm gõ cửa, nhưng hắn vốn không có hứng thú với mộ đạo. Hắn càng không muốn bởi vì tò mò mà kích hoạt mấy thứ cơ quan cát lún hay khói độc gì đó khiến mình bị hại chết ở trong này. Cũng may cánh cửa trước mặt đã mở ra, hắn liền nhấc chân bước vào trong.
Đứng ở cửa mộ thất, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh một lượt, gian mộ thất này có diện tích khoảng hai ba mươi mét vuông, có hình lập phương. Chính giữa mộ thất đặt một chiếc quan tài kim loại cực lớn, nắp quan tài đã bị kéo ra một nửa. Hơi thở thần bí kia chính là truyền ra từ trong quan tài này.
Diệp Thiếu Dương không tùy tiện tiến lên, hắn trước tiên dùng La Bàn Âm Dương tìm phượng nhãn của mộ thất. Ở góc Đông Bắc của mộ thất, hắn bước đến rồi đặt Trường Minh Chúc lên trên phượng nhãn. Thấy ánh lửa bình thường, lúc này hắn mới yên tâm.
Phượng nhãn của mộ thất khống chế hướng đi của hơi thở cả phần mộ này. Nếu như phượng nhãn bị bế tắc, chứng tỏ trong mộ bị thiếu hụt không khí, vừa đặt đèn xuống liền bị tắt ngay. Người bên trong mộ thất phải nhanh chóng đi ra ngoài. Sau khi Diệp Thiếu Dương đặt Trường Minh Chúc xuống đất, hắn đang định cất bước về phía chiếc quan tài thì thấy không thể nhấc bàn chân lên được, thử đổi một chân khác cũng vẫn vậy. Khoảnh khắc Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, hắn liền cảm thấy một tia quỷ khí. Trong lòng khẽ động, hắn nhìn một lượt đằng trước lẫn đằng sau, không hề có quỷ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.