Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 241: Nghĩa trang anh đào (3)




Dịch giả: Tang Diệp
Bảy giờ sáng hôm sau Diệp Thiếu Dương đã rời giường, xuống phòng ăn kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng. Vừa lấy được đồ ăn thì cũng thấy Chu Tĩnh Như đã xuống, tóc nàng có chút rối, vẻ mặt tiều tụy. Diệp Thiếu Dương lập tức vẫy tay với nàng, Chu Tĩnh Như cầm một ly kem Häagen-Dazs (một hãng kem), ngồi xuống phía đối diện Diệp Thiếu Dương.
"Tỉnh rượu chưa?" 
"Đầu vẫn hơi đau." Chu Tĩnh Như cười cười, "Tối hôm qua khiến anh chê cười rồi." 
"Không có, tối hôm qua em thật đáng yêu" Diệp Thiếu Dương ân cần nói, "Em ăn chút gì đó đi, sáng sớm ăn kem sao được." 
"Em vừa dậy, không muốn ăn thứ khác. Em ăn kem để xem có thể giảm bớt đau đầu hay không." 
Chu Tĩnh Như nhìn vào mặt bàn trước mặt Diệp Thiếu Dương, khuôn mặt có chút sửng sốt.
"Ách... Anh có tính tham ăn." Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.
"Không sao đâu, nam nhân thì phải ăn nhiều một chút. Mà sao anh chỉ ăn thịt xiên nướng?" 
"Cái này... Thịt không phải rất đắt sao, dù sao cũng là tiệc buffet, ăn cái khác không ngon bằng." Diệp Thiếu Dương cười chất phác.
Chu Tĩnh Như im lặng tại chỗ, định nhắc nhở hắn là nơi này ngoài rau quả ra, tất cả các thứ khác đều đắt hơn so với thịt xiên nướng. Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự ái của hắn nên không nói, rồi càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, nhịn không được bật cười.
"Em cười gì vậy?" Diệp Thiếu Dương vẫn còn cảm thấy mông lung.
"Không có gì, em thấy Thiếu Dương Ca cậu thật đáng yêu, thôi ăn đi nào." Chu Tĩnh Như che miệng cười.
Bị một người con gái ngồi ở bên cạnh nhìn mình ăn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thoải mái, vốn định ăn nhiều thêm một chút, cũng không biết có phải xấu hổ hay không chỉ ăn hết ba xiên thịt nướng trước mặt. Rồi uống nước chanh, nói chuyện với Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như gặng hỏi, Diệp Thiếu Dương bèn nói ra kế hoạch hành động của hôm nay, Chu Tĩnh Như nghe xong chấn động: "Anh nói chỗ kia chính là nhà của Mã lão gia tử?" 
"Là Quách sư huynh nói vậy, " nói xong, Diệp Thiếu Dương như nghĩ đến gì đó, vội hỏi: "Em biết ông ta đúng không?" 
"Em có biết, Mã lão gia tử cùng cha em cũng có quan hệ, hơn nữa lão gia tử tính tình nho nhã, cùng cha em rất hợp, quan hệ rất tốt." 
Diệp Thiếu Dương hai mắt tỏa sáng, nói: "Anh thật là người bỏ gần tìm xa rồi, cuối cùng đập mặt vào tường. Em có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy, giúp bọn anh tới nghĩa trang xem thử một lần xem thế nào?"
Tưởng như Chu Tĩnh Như sẽ lập tức đáp ứng, kết quả nàng nhíu mày nói: "Chuyện này... chỉ sợ không được." 
"Sao vậy, anh chỉ vào liếc mắt nhìn một cái thôi mà, chẳng lẽ việc nhỏ như vậy người ta cũng không nể tình?" Diệp Thiếu Dương buồn bực.
"Đừng nói chỉ là đi xem, kể cả em muốn mảnh đất trống kia thì Mã lão gia tử cũng sẽ cho, chỉ là..." Chu Tĩnh Như hơi cúi đầu, nói nhẹ: "Mã lão gia tử có một người cháu trai, gọi là Mã Thừa, tên này vẫn luôn theo đuổi em, từ thời cấp 3 vẫn luôn bám theo em, em vẫn không đáp ứng làm bạn gái hắn. Khi ấy hắn đeo đuổi dai dẳng quá, em không có biện pháp nào khác đành phải nói hắn có quá nhiều nữ nhân. Nếu như hắn có thể kiên trì ba năm không động vào người phụ nữ nào, em sẽ suy nghĩ thêm. Hiện tại đã hai năm rưỡi rồi, cho nên... em không thể đi tìm hắn." 
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn nàng. Hóa ra lại là một fan hâm mộ nữa của Chu Tĩnh Như.
"Đã qua hơn hai năm mà hắn chưa có người phụ nữ nào?" 
"Chắc hẳn là vậy, hai nhà chúng em thân thuộc lại có nhiều bạn bè thân thiết, dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, giả như có bất kỳ tai tiếng gì cũng không có khả năng không ai biết. Hắn quả thật vẫn thanh tâm quả dục hơn hai năm nay." 
Nói đến đây thì Chu Tĩnh Như bực bội lắc đầu, "Em lấy cớ lúc đó vẫn nghĩ một hoa hoa đại thiếu gia(*) không thể trong hai năm không thân mật với nữ nhân, không nghĩ tới... Haizz, em muốn trốn tránh hắn, bây giờ anh lại muốn em đi tìm hắn, không phải là đi nhắc nhở hắn về hẹn ước khi trước." 
Diệp Thiếu Dương cảm khái nói: "Tên này, thực ra rất cố chấp." 
"Đúng vậy, hơn nữa cũng rất ưu tú, phong nhã."
"Vậy vì sao em không thử cân nhắc một chút?" 
Chu Tĩnh Như liếc, "Đừng giỡn em, nếu thích hắn, hai năm trước em đã tiếp nhận rồi còn phải chờ tới bây giờ sao?" 
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, nói ra: "Vậy thì bỏ qua hắn, trực tiếp tìm Mã lão gia tử hỗ trợ là được, vì cái gì nhất định phải tìm Mã Thừa?" 
"Mã lão gia tử có bệnh, năm trước đi nước ngoài trị nước, mọi người trong nhà đều ở nước ngoài hết, chỉ có Mã Thừa là ở lại nước, quản lý sự vụ của gia tộc. Cho nên, vô luận là tìm ai, đều khó có khả năng tránh hắn." 
"Ách... Vậy anh đành leo tường vậy, vạn nhất bị bắt, anh tìm Vũ Tinh đến cứu." Chu Tĩnh Như lắc lắc đầu nói: "Nếu nhà họ Mã thực sự muốn đối phó với anh, đừng nói Tạ Vũ Tình, coi như là cục trưởng cảnh sát của thành phố cũng không giữ anh an toàn được." 
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Gia thế ghê gớm như vậy?" 
"Một điểm em cũng không khoa trương, bối cảnh của nhà họ Mã rất sâu. Nhưng anh cứ thử đi xem, nếu không may bị bắt thì nhanh chóng gọi điện, em sẽ tới xử lý." Chu Tĩnh Như bất đắc dĩ nhún vai: "Quả thực đến mức như vậy, thì em cũng chỉ đành ra mặt." 
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trước mắt cũng chỉ có cách như vậy, bèn an ủi Chu Tĩnh Như: "Yên tâm đi, nếu không có gì bất trắc, anh không thể nào bị bắt đâu." 
Từ biệt Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, thu thập đồ đạc, trực tiếp xuống lầu, đi tới nhà khách. Ngoài cửa, lão Quách đã đến, đỗ xe ở trước cửa nhà, lại còn cãi nhau với bảo vệ.
Diệp Thiếu Dương nghe vài câu liền hiểu: xe ở cửa khách sạn thì phải đi ngay, không thể đỗ lại quá lâu, lão Quách lại dừng lại quá 3 phút mà vẫn chưa đi. Bảo vệ bèn nhắc nhở lão nhanh đi, nhưng lão Quách lấy lí do gần đó không có chỗ đỗ, hai người giằng co không ai nhường ai. Đến khi Diệp Thiếu Dương tới thì bảo vệ đang dùng bộ đàm gọi quản lý sảnh đến giải quyết.
Diệp Thiếu Dương bèn lên xe, lại nói lão Quách lái xe đi mau, tránh gây phiền phức.
"Tiểu Mã đã gọi điện thoại nói mấy phút sau sẽ tới" lão Quách nói: "Cứ chờ một chút, bãi đỗ xe thì chật, đi xuống tầng thì xa, chờ một lúc lại còn phải lái lên lần nữa, phiền phức." Diệp Thiếu Dương nói: "Nhưng chỗ này cũng không phải là nơi để xe." 
"Cái gì hả, tất cả mọi người đều dừng như vậy, hắn dám phá cái xe này, đệ thử đổi một cái xe Bentley dừng ở đây xem, thách hắn dám ồn ào" 
Vừa lúc Tiểu Mã cũng tới. Sau khi lên xe, lão Quách cũng không nhiều chuyện, trừng mắt nhìn nhân viên an ninh, lái xe đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn theo kính chiếu hậu thấy một người mặc tây phục dẫn theo mấy tên bảo vệ đi ra khỏi khách sạn, nhìn theo xe của hắn với vẻ mặt tức giận, bèn nói với lão Quách: "Huynh nháo cũng đủ rồi, nếu huynh không đi chắc chắn người ta dẫn người tới đập nát xe." 
"Hắn dám!" Lão Quách cả giận nói: "Nếu không phải vội đi gấp, huynh ở lại chơi đùa cùng bọn chúng. Thời điểm cái khách sạn này vẫn còn đang lắp đặt, Tiểu Phong đã dẫn huynh tới xem rồi, hiện tại kiếm được nhiều tiền như thế này, ông chủ khách sạn cảm tạ huynh còn không kịp. Hắc hắc, dám đắc tội huynh?" 
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, đột nhiên phát hiện ra tất cả những người mình quen biết, ngoại trừ Tiểu Mã, tất cả mọi người đều có bối cảnh...
(*): Đại thiếu gia chuyên trêu hoa ghẹo bướm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.