Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2228: Vương Giả Trở Về (1)




“Vại luyện thi này là bản mạng hồn khí của ta, có thể tế luyện tất cả sinh linh, cho ta hấp thu… Máu của tiên thiên linh thể, ta rất cần.”
Móa! Cô ta thế mà lại có ý đồ này!
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô ta, mỹ nữ này, mỹ nữ giống Tô Mạt như đúc, quả nhiên điên cuồng giống với cô ta.
“Coi như ngươi lợi hại!” Diệp Thiếu Dương căm giận mắng một tiếng, vừa triệu tập cương khí, chống đỡ thiêu đốt thi khí, vừa đau khổ suy tư biện pháp thoát thân.
Trong giây lát nghĩ đến cái gì, Diệp Thiếu Dương chịu đựng thống khổ trong cơ thể, lấy ra Âm Dương Kính, ở bên trên điểm một cái, đem Mỹ Hoa triệu hồi ra.
“Lão đại, đây là chỗ nào!” Mỹ Hoa nhìn thấy tình cảnh chung quanh, lập tức kinh hô lên.
“Tạm thời đừng hỏi, cô thử xem trước có thể phá vỡ phong ấn hay không!”
Hắn lúc trước đã thử, vại luyện thi không thể phá vỡ, kết giới phía trên, lấy tu vi Thiên Sư cũng không đến của hắn, cũng không cách nào phá vỡ, thật sự không có cách nào nữa, chỉ đành gọi Mỹ Hoa đi ra.
Mỹ Hoa bắt đầu thử…
Bích Thanh phát hiện Mỹ Hoa, nhưng cũng chưa ngăn cản cô va chạm phong ấn, cô ta bây giờ một mặt khống chế thi khí, một mặt còn cần duy trì phong ấn, cũng không có khả năng rảnh tay đến đối phó Mỹ Hoa.
Huống hồ Mỹ Hoa và Diệp Thiếu Dương đều ở trong vại luyện thi, chỉ cần khóa chết kết giới, có thể đem hai bọn họ luyện hóa. Đơn giản là vấn đề thời gian.
Ở thời điểm Diệp Thiếu Dương nói ra bản thân là tiên thiên linh thể, Bích Thanh đã có ý đồ với hắn, đem hắn từ trong cổ mộ mang đến nơi đây, đơn giản là sợ mấy người nọ lúc trước đi mà quay lại, cô ta ở thời điểm làm phép, là không thể bị cắt ngang, mà mấy kẻ đó đều là cường giả, Bích Thanh không muốn thêm chuyện phiền phức.
“Lại thêm một tên, tu vi cũng không tệ lắm, tốt lắm.” Bích Thanh liếm liếm môi.
“Ngươi đồ biến thái!” Diệp Thiếu Dương mắng to, chỉ vì phân tâm cô ta, bởi vì thi khí là cô ta khống chế, cô ta phân tâm mà nói, cường độ thi khí thiêu đốt cũng sẽ yếu bớt, chung quy có thể kéo dài thêm một lúc… Nhưng hắn chưa dùng đạo lý lớn đi mắng cô ta làm như vậy là sai, đối với cô ta loại tà vật này mà nói, đối với thiện ác đúng sai, căn bản là không có bất cứ sự cố kỵ nào cả, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến đem mình luyện.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên có một loại cảm giác hóa thân Đường Tăng…
“Lão đại, không được!” Mỹ Hoa đem hết toàn lực, kết quả vẫn là không đánh vỡ được kết giới, bản thân cũng bị thi khí đốt cho đủ.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Vậy cô về trong Âm Dương Kính trước, tôi tiếp tục nghĩ cách.”
“Không, phải chết cùng chết, không còn lão đại, ta có thể nào sống một mình!” Tuy là chủ nhân của trăm năm sau, nhưng Mỹ Hoa đối với Diệp Thiếu Dương vẫn là toàn tâm toàn ý, tuyệt không muốn vứt bỏ hắn muốn sống một mình.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Trong Âm Dương Kính, có một pháp khí, cô có thể giúp ta lấy ra thử một phen, ngay tại trong căn phòng nhỏ kia.”
“Vậy lão đại chờ!” Mỹ Hoa không nghi ngờ có gì khác, tung người chui vào trong Âm Dương Kính.
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy ra bút chu sa, ở trên Âm Dương Kính vẽ xuống một đạo phù ấn.
Bích Thanh mắt thấy, nói: “Ngươi làm cái gì vậy.”
“Phong ấn mặt gương, để cô ấy không ra, miễn cho cô ấy theo ta cùng nhau bị ngươi luyện.”
Nếu thật sự phải chết mà nói, mình quyết không để Mỹ Hoa chôn cùng. Âm Dương Kính là pháp khí đạo môn, phong ấn của mình, một người bình thường cũng có thể lau đi, nhưng tà vật thì không được, cho dù Bích Thanh mạnh nữa, cũng không có cách nào phá huỷ Âm Dương Kính cùng phong ấn bên trên.
Mỹ Hoa là an toàn.
Ánh mắt Bích Thanh khẽ động, nói: “Ngươi lại rất trượng nghĩa.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Dù sao không giống ngươi máu lạnh như thế, quả thực không phải người.”
“Ngươi tiếp tục mắng. Ta không tức giận.” Bích Thanh cười vài tiếng ha ha ha.
“Ngươi…”
Diệp Thiếu Dương cũng hết chỗ nói rồi, cương khí trong cơ thể cũng sắp bị tiêu hao gần hết… Phải nghĩ biện pháp.
Diệp Thiếu Dương nhìn cao thấp Bích Thanh, ánh mắt dừng ở trên chân của cô ta.
Bích Thanh mặc trường bào, nhưng không đi giày, lại bởi vì lơ lửng ở giữa không trung, một đôi chân tinh tế bại lộ ở trong tầm mắt của Diệp Thiếu Dương.
“Ta nói, chân của ngươi rất đẹp nha, vừa trắng vừa nõn nà.” Diệp Thiếu Dương hai mắt tỏa sáng.
“Cái gì…” Bích Thanh lúc trước đối với bất cứ sự khiêu khích nào của Diệp Thiếu Dương cũng thờ ơ, rốt cục thay đổi vẻ mặt, tựa như có chút xấu hổ. Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy thi khí áp lực nhỏ đi rất nhiều. Biện pháp của mình có hiệu quả rồi…
“Thật đẹp nha, vừa trắng vừa nõn nà, nếu có thể sờ một cái, hắc hắc… Cảm giác khẳng định không tệ.”
“Ngươi!” Bích Thanh thế mà lại có chút đỏ mặt.
“Thì ra ngươi cũng biết xấu hổ nha, có phải ngươi rất thích ta nói như vậy hay không, ta nói cho ngươi, ta có tình kết thích chân, ngươi có biết có ý tứ gì không…”
Diệp Thiếu Dương miệng lưỡi toàn nói láo, Bích Thanh cho tới bây giờ chưa từng nghe lời dơ bẩn như vậy, xuất phát từ bản năng nữ tính, bị hắn nói đến mức đỏ bừng lên, hết hồn, ngay cả tâm tính cũng không ổn, lực khống chế đối với thi khí cũng càng lúc càng yếu.
“Câm miệng, ngươi tên khốn kiếp!” Bích Thanh hét lớn một tiếng, tay trái vòng một cái, phát ra một luồng thanh quang, đem cả người mình che kín, sau đó thân thể rơi xuống, khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, nhập định.
Đối với một ít thanh âm các thứ bên ngoài, cô ta đều không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, trong thần thức, chỉ có một mảng thi khí kia ở trong vại luyện thi còn đang hừng hực thiêu đốt…
Hoàn toàn hết cái để xem.
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành thu liễm tâm thần, ngồi xuống ở đáy vại luyện thi, cương khí trong cơ thể càng lúc càng ít, lục phủ ngũ tạng cũng càng lúc càng nóng, hắn cảm thấy máu mình đang sôi trào…
Diệp Thiếu Dương cảm giác ý thức của mình cũng đã bắt đầu mơ hồ, giống như tiến vào một cảnh tượng huyền ảo, lửa nhảy lên quanh thân, cũng hóa thành một đám oan hồn, vây quanh hắn từ trên xuống dưới, khóc kêu các kiểu, kích thích màng tai hắn.
Những thứ này… Đều là oan hồn con người bị vại luyện thi giết chết sao? Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, những thứ này không phải oan hồn, hẳn là một ít tàn niệm thần thức, bị để lại trong vại luyện thi. Hồn phách bọn họ, hẳn là đều bị Bích Thanh hoặc là chủ nhân trước đó của vại luyện thi luyện hóa, chỉ còn lại có một mảng tàn niệm, còn ở lại trong vại luyện thi…
Diệp Thiếu Dương thở dài, không quản những thứ này nữa, bắt đầu dùng tâm pháp thổ nạp đại chu thiên điều tức, khôi phục cương khí trong cơ thể, tuy tốc độ điều tức khôi phục thấp hơn xa tiêu hao, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể tạm duy trì như vậy. Diệp Thiếu Dương tận lực nhất tâm nhị dụng, bảo trì tỉnh táo, nghĩ cách đi ra ngoài.
Không đến một khắc cuối cùng, hắn sẽ không bỏ cuộc, nhưng mà… Hiện tại là một khắc cuối cùng rồi sao?
Tử vong, chưa từng giống như trước mắt trải qua như vậy, cách mình gần như vậy.
Thật ra, biện pháp vẫn là có một cái, chính là hồn phách mình rời khỏi cơ thể, tiến vào trong Âm Dương Kính trốn đi, như vậy có thể bảo vệ hồn phách chu toàn, nhưng thân thể lại là không còn nữa… Từ ý nghĩa nhân loại mà nói, vẫn là đã chết.
Mình đương nhiên không muốn chết…
“Tâm pháp thổ nạp đại chu thiên?” Một thanh âm vang lên ở bên tai.
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, tỉnh táo lại, nhìn trái nhìn phải, cũng không có ai, lập tức nghĩ đến có lẽ là ở trong thần thức của mình hỏi, vì thế cũng ở thần thức hỏi lại: “Là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.