Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2215: Thảo Tinh Linh (2)




“Cũng chỉ có sự giải thích này.” Diệu Tâm nói, “Tôi không tin Phật Tử Hoa có thể từ con số không tưởng tượng ra chi tiết những tranh chữ kia.”
Ngô Đồng nhớ tới cái gì, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Anh là như thế nào biết chúng ta lúc trước là ở trong ảo cảnh?”
Diệp Thiếu Dương không vội trả lời, đem Âm Dương Kính lấy ra, ở bên trên ấn một cái, để cương khí thẩm thấu vào, nói: “Đi ra.”
Mặt gương chợt lóe, một bóng người ảnh bay ra, là một nữ tử mặc sườn xám, dáng người thướt tha.
Ở đây ít nhất đều là pháp sư bài vị Thiên Sư, thiền sư, sau sự sững sờ ngắn ngủi, lập tức nhận ra chân thân của cô.
“Quỷ Vực chi hồn!” Ngô Đồng hồ lên.
“Không sai, cô ấy… Là môn nhân của tôi, tên là Mỹ Hoa, làm quen một phen đi.”
Trần Hiểu Vũ vừa nghe, nhất thời cảm giác mình tìm được cơ hội phát huy, cười lạnh nói: “Thì ra
ngươi cũng thu người hầu, còn là nữ quỷ xinh đẹp..” Diệp Thiếu Dương nghe ra ác ý trong giọng nói của hắn, nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chớ nói với ta một câu, bằng không sẽ tử chiến đến cùng!”
“Khẩu khí ghê quá, sợ người hay sao!” Trần Hiểu Vũ hướng bên này đi tới, lập tức bị đám người Lô Hiểu Thanh ngăn lại.
“Người này thật chán ghét.” Mỹ Hoa nói ở bên tai Diệp Thiếu Dương, “Muốn hay không…”
“Cô không phải đối thủ của hắn, đừng tìm việc, tương lai tôi sẽ thu thập hắn.” Diệp Thiếu Dương nhỏ giọng nói, sau đó hỏi cô: “Trước đó cô làm gì thế, cũng không ra.”
“Tôi? Tôi ở bên trong tu hành. Không phải nói tôi nghe anh triệu hồi mới ra sao?” Mỹ Hoa cười cười, “Lão đại trong m Dương Kinh này của anh là ai mở không gian, bên trong trồng một cây Tử Lăng, linh khí tràn đầy, là chỗ tốt để tu hành.”
“Ồồ, đó có thể là Dương Cung Tử làm.”
“Đó là ai?”
“Đừng hỏi nữa, đợi một trăm năm sau cô biết ngay, cô tiếp tục đi vào đi, không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương đem Mỹ Hoa lại đuổi vào trong m Dương Kinh, hiện tại không dùng tới cô ấy, lại sợ cô ấy bị Trần Hiểu Vũ ám toán.
“Chỗ đáng sợ nhất của Thông Linh Phật Tử Hoa, không phải mô phỏng hoàn cảnh chung quanh, mà là có thể mô phỏng tất cả, ngay cả pháp khí cùng các loại năng lực cũng có thể mô phỏng, cảm giác đây không phải mô phỏng là sự thẩm thấu nào đó. Giống m Dương Kính này của tôi, ở trong ảo cảnh, cùng chân thật giống nhau như đúc, nhưng Phật Tử Hoa lại không thể mô phỏng vật của một không gian khác. Trong m Dương Kính này của tôi tự có một phương thiên địa, vừa rồi cô em kia nấp ở bên trong, cái này, là Phật Tử Hoa tuyệt đối không thể mô phỏng.”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người lập tức đều hiểu.
“Nói cách khác, anh phát hiện quỷ phó kia của anh không ở trong m Dương Kính, dựa vào đó phán đoán ra vừa rồi là ảo cảnh?”
“Không sai, lúc ấy chúng ta bị nhốt ở bên trong, tôi nghĩ đến biện pháp chính là để cô ấy xông ra khỏi kết giới, đi bên ngoài gọi viện binh tới cứu chúng ta ra ngoài.” Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, “Hiện tại nhớ tới, mọi thứ xảy ra trong ảo cảnh đều quá trùng hợp, nhưng cũng đủ chân thật, mới khiến chúng ta cho rằng đó là ảo cảnh.”
Mọi người xa xa nhìn Thông Linh Phật Tử Hoa, mỗi người đều rất có cảm khái: nếu không phải Diệp Thiếu Dương phát hiện kịp thời, bọn họ đến bây giờ chỉ sợ còn kẹt ở trong ảo cảnh, chỉ sợ thật sự sẽ chết đói ở trong gian phòng đá không tồn tại kia.
Vừa nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều có chút lạnh lưng.
“Tôi có nghi vấn.” Mao Tiểu Phương nói, “Thông Linh Phật Tử Hoa này đã có biện pháp đem chúng ta vây ở trong ảo cảnh, vậy thân thể chúng ta, lúc ấy ở ngay chỗ này ngây người phải không? Nó vì sao không nhân cơ hội giết chúng ta, như vậy không phải càng thêm thoải mái?”
“Có lẽ, nó không có cách nào trực tiếp giết người.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói, “Chế tạo ảo cảnh, có thể cũng là đã dùng tới một thân tu vi của nó, nó không có cách nào làm gì đối với thân thể chúng ta, cái này thật ra không cần nghĩ nhiều, nếu nó thật có thể làm được, chúng ta hiện tại đã chết.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Mao Tiểu Phương nói, “Lại một lần nữa đốt nó?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Lời này anh nói có vấn đề, chúng ta đây là lần đầu tiên đốt nó.”
Vừa nói, vừa từ trong ba lô lấy ra chút giấy hoàng phiếu, rót một bát nước, đem giấy hoàng phiếu điểm hỏa sau đó lập tức ném vào, sau đó vớt ra ướt sũng, xé thành từng khối nhỏ, chia cho đoàn người, bảo bọn họ đều tự nhét vào trong lỗ mũi, miễn cho đợi lát nữa lại ngửi được hương thơm Thông Linh Phật Tử Hoa phát ra, lại một lần nữa tiến vào ảo cảnh.
Trước khi tới Thông Linh Phật Tử Hoa, Diệp Thiếu Dương đốt trước một tấm Địa Hỏa Phù đánh qua, tiếp theo Ngô Đồng lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, lại một lần nữa thổi ra kim liên nghiệp hóa.
Lửa rơi ở trên hoa lá Thông Linh Phật Tử Hoa, lập tức bốc lên lửa lớn, không quá khác với một màn lúc trước xảy ra ở trong ảo giác.
Thông Linh Phật Tử Hoa đem hoa lá co lại, bảo hộ cái màng chất lỏng tạo thành ở giữa, đợi tới lúc hoa lá hoàn toàn héo rũ, màng ở giữa đột nhiên vỡ tan, một dòng chất lỏng đột nhiên hướng tới Diệp Thiếu Dương phun ra, Diệp Thiếu Dương chật vật né tránh, mắng: “Mẹ kiếp, cần gì nhằm vào một mình ta!”
Một viên bào tử trong chất lỏng rơi ở trên m Dương Kinh trong tay Diệp Thiếu Dương, chợt lóe rồi biến mất, chui vào, không ai thấy được…
Không nữa gì bất ngờ xảy ra nữa, Thông Linh Phật Tử Hoa bị đốt sạch sẽ, giống với trong ảo giác.
“Một lần này, sẽ không lại là ảo thấy nữa chứ.” Ngô Đồng nhìn một đống tro trong bồn hoa, lẩm bẩm.
Vì nghiệm chứng phán đoán lúc trước, ở dưới sự đề nghị của Diệp Thiếu Dương, đoàn người mở ra bao hoa, kết quả ở trong chỗ bồn hoa thấy giống ảo cảnh như đúc: ít nhất có mấy chục thi thể như là bị nấu thành một nồi thịt.
Cái này cũng xác minh, Thông Linh Phật Tử Hoa chế tạo ảo cảnh, là lấy thế giới hiện thực làm bản gốc.
Cuối cùng xử lý xong Thông Linh Phật Tử Hoa, trong lòng đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Loại cảm giác lặp lại bị nhốt ở trong ảo cảnh đó, hầu như đều để lại bóng ma ở trong lòng mỗi người.
Một đời này Diệp Thiếu Dương cũng không muốn giao tiếp với loại thực vật đáng sợ này nữa.
Trong m Dương Kinh, ở trong một mảng mờ mịt, có một hồ nước, bên cạnh hồ nước có một tòa tiểu lâu tạo hình rất khác biệt, phía sau còn có vườn hoa, mọc đầy các loại đóa hoa đủ mọi màu sắc.
Một mảnh nhạc thổ này không thuộc về nhân gian, là lúc trước do Dương Cung Tử mở, về sau lại trải qua Tuyết Kỳ với Trần Lộ hai người hoàn thiện, hình thành bộ dáng này hiện tại.
Mỹ Hoa giờ phút này tránh ở sâu trong bụi hoa, vui vẻ hít thiên địa linh khí nơi này tràn đầy hơn so với bên ngoài nhiều… Thiên địa linh khí nơi này, đến từ trong một cái giếng phía sau tiểu lâu, Mỹ Hoa lần đầu tiên tiến vào đã từng tò mò điều tra, nơi này có một đạo hỗn độn khí, tự diễn âm dương, không ngừng sinh thành thiên địa linh khí, bởi vì hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, nơi này thiên địa linh khí không có tạp chất, tinh thuần hơn nhiều
Mỹ Hoa sau khi tiến vào, cắm đầu ở bên cạnh giếng nước bắt đầu tu luyện, ở giữa bị Diệp Thiếu Dương xách ra ngoài một chút, lại bị đuổi về, tiếp tục khoái trá tu luyện. Đột nhiên, khí tức chung quanh sinh ra một trận dị động, Mỹ Hoa phát hiện, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy một tiểu gia hỏa thò thụt đầu chui qua mây mờ mịt chưa mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.