Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2148: Báo Mộng (1)




Đạo sĩ lên núi này là Sơn Hà chân nhân, một khu vực này của đỉnh núi vốn là tụ sở chuyên thuộc về hắn, nhưng hiện tại hắn lại không có tư cách lên nữa, bởi vì hiện tại ngồi thiền tu hành ở đỉnh núi là lão tổ tông Thanh Ngưu tổ sư.
Sơn Hà chân nhân không dám đi qua, cách thật xa đã quỳ xuống.
Qua thời gian nửa nén hương, Lý Hạo Nhiên mở mắt, những linh khí màu tím giống như cánh hoa quanh thân đều hội tụ hết ở trong tay trái, thẳng đến khi hoàn toàn bị hút vào. Lý Hạo Nhiên nâng tay, xoay xoay cổ tay, cảm thụ một phen cổ tay biến hóa, coi như hài lòng, sau đó không ngẩng đầu lên hỏi: “
Sơn Hà chân nhân dập đầu, nói: “Khởi bẩm tổ sư, hôm nay lại có người đến cầu kiến lão tổ.”
“Ồ.” Lý Hạo Nhiên nói: “Người tới không tầm thường?
Từ sau khi pháp thiếp phát ra, gần đây vẫn luôn có người của giới pháp thuật đến tìm hiểu tin tức, sau khi biết được Đào Hoa Sơn có thêm một cường giả thần bí, ùn ùn khiêu chiến.
Lý Hạo Nhiên xuất phát từ mục đích của mình, ai đến cũng không từ chối, đem những kẻ gọi là cường giả kia đều đánh nằm úp sấp, chuyện này, Sơn Hà chân nhân và trên dưới môn phái đều rất thích, dù sao bản thân Đào Hoa Sơn chỉ là một môn phái không lớn không nhỏ, một lần này Lý Hạo Nhiên tọa trấn, cũng là cơ hội nổi danh của Đào Hoa Sơn, Sơn Hà chân nhân đối với Lý Hạo Nhiên nói gì nghe nấy, cực kỳ cẩn thận hầu hạ vị lão tổ tông này.
“Bấm tổ sư, người lần này đến, không tầm thường.”
“Người của sáu đại tông phái?”
Sơn Hà chân nhân lắc lắc đầu.
Lý Hạo Nhiên nói: “Đã không phải, lại có gì đáng giá kích động?”
Sơn Hà chân nhân nói: “Tổ sư à, người này tuy không phải người của sáu đại tông phái, nổi bật lại thậm chí bao trùm bọn họ, vị này hôm nay đến, là pháp thuật công hội là một vị cao nhận, đại đệ tử Côn Bằng của Tinh Nguyệt Nô, ở giới pháp thuật cũng là người nói một không hai, cho dù là tông sư mấy đại tông phái cũng phải nhường hắn vài phần, hắn tính cách ngông nghênh, hôm nay đến, tỏ rõ muốn giao thủ với tổ sư, không biết tổ sư…” ở
“Hắn đã đến đây.” Lý Hạo Nhiên nhìn về phía sơn đạo, ở chỗ rẽ có một mảng rừng trúc tía, Sơn Hà chân nhân cũng quay đầu nhìn qua, cái gì cũng chưa thấy.
Một đợt tiếng vang của lá trúc, một người đẩy ra gậy trúc đi ra.
Là một nam tử mặt đen dáng người thon dài, sải bước, một bên khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt mang theo một tia ngạo khí ngút trời, nhìn là biết người ngông cuồng.
Sơn Hà chân nhân nhất thời có chút khó chịu, đứng dậy nói: “Côn Bằng sư huynh, đỉnh núi này là cấm địa môn phái ta, người tự tiện xông vào như vậy, hình như không ổn nhỉ.” Đắc tội, bần đạo đại đã lâu, đã sốt ruột không chờ được muốn gặp một lần vị cao nhân này trong môn phái ngươi.” Côn Bằng lập tức đi tới, cũng không nhìn Sơn Hà chân nhân, trực tiếp đi đến bên người hắn, hướng Lý Hạo Nhiên chắp tay, nói: “Không biết cao nhân xưng hô như thế nào?”
Lý Hạo Nhiên chậm rãi đi ra khỏi đình, không trả lời, nói: “Nghe nói pháp thuật công hội các người gần đây tiếp quản giới pháp thuật nhân gian?”
“Không dám, chỉ là nhân gian đại loạn pháp thuật công hội đến dẫn dắt các vị chỉnh đốn loạn tượng.” Côn Bằng đáp, trong giọng nói mang theo một tia ngạo mạn cùng đắc ý.
Lý Hạo Nhiên nói: “Giới pháp thuật nhân gian trải qua mấy ngàn năm, vẫn chưa từng diệt tuyệt, khi nào cần pháp thuật công hội các ngươi đến nhúng tay?”
Côn Bằng cười hai tiếng: “Đó cũng chỉ là nhân gian không có kẻ tài, nếu không nào tới lượt pháp thuật công hội chúng ta?”
Thấy Lý Hạo Nhiên không nói, lại nói: “Các hạ là người Đào Hoa Sơn?”
“Ta từng ở nhân gian.” Lý Hạo Nhiên nói câu không đầu không đuôi, sau đó hỏi: “Ta nghe nói Tinh Nguyệt Nô môn hạ lục tử, pháp lực cực sâu, người là một trong số đó?”
“Chính là bần đạo.” Côn Bằng cười, “Ta hôm nay đến Đào Hoa Sơn, cũng là muốn lĩnh giáo pháp thuật nhân gian của tiền bối.”
“Ngươi chưa có tư cách.” Lý Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Côn Bằng biến sắc, nói: “Tiền bối là khinh thường pháp thuật công hội ta?”
Son Hà chân nhân vừa nghe, trong lòng có chút khẩn trương hiện nay giai đoạn này, cho dù là sáu đại tông môn, cũng không dám quá mức đắc tội pháp thuật công hội, Côn Bằng lại là người tâm phúc của pháp thuật công hội…
Lý Hạo Nhiên chậm rãi đi qua, nói: “Trong Hiên Viên thị, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng người không phải.”
Côn Bằng hừ lạnh một tiếng: “Nghe khẩu khí này của tiền bối, tựa như rất hiểu biết Hiên Viên thì chúng ta.”
Lý Hạo Nhiên nâng lên một tay, ánh tím hiện ra, vờn quanh ở đầu ngón tay, nói: “Ta năm đó theo chủ ta chu du thái hư, khai đàn truyền đạo, Hiên Viên thị tộc đều bái phục, cho dù sư phụ ngươi Tinh Nguyệt Nô, cũng chỉ là một tên vãn bối, ngươi lại tính là cái gì vậy?”
Sắc mặt Côn Bằng đại biến, lạnh lùng nói: “Tiền bối chém gió to quá rồi đó, nhưng, tiền bối đã cao cao tại thượng như vậy, lại có chủ tử, có thể thấy được cũng chỉ là tên nô tài, không biết chủ tử của tiền bối là nhân vật như thế nào?”
Lý Hạo Nhiên nói: “Chủ ta, là chỗ thiên địa đại đạo.”
Lão Tử là Tam Thanh đạo tổ, có thể làm nô tài cho hắn, là chuyện toàn bộ người tu đạo trên đời mong muốn mà không thể được. Lý Hạo Nhiên cũng lười nhiều lời với gã, búng ngón tay một cái, mấy luồng khí tím bắn ra, ở không trung hình thành một chữ “Tỉnh, hướng Côn Bằng đánh tới.
Côn Bằng không ngờ hắn nói đánh là đánh, lập tức lui về phía sau nửa bước, hai tay kết ấn, niệm chú ngữ, trong tay áo bay ra mấy chục tấm linh phù, ở không trung hình thành phù trận, ý đồ ngăn trở khí tím.
Kết quả chỉ ngăn được không sai biệt lắm một cái nháy mắt, liền bị khí tím đánh rơi, tiếp tục hướng hắn bay tới.
Côn Bằng ngẩn ra, hai tay kết ấn, trong miệng niệm thật nhanh: “Khổng Tước Minh Vương, diệu pháp kiền khôn, dĩ ngã chi danh, hệ hữu ngã thân! Trứ!”
Kêu to một tiếng, từ đỉnh đầu Côn Bằng bay ra vô số linh quang, ở trên không hình thành hình dạng một con khổng tước, hướng Lý Hạo Nhiên bay đi.
“Khổng Tước Minh Vương.” Sơn Hà chân nhân thất thanh kêu lên, không ngờ Côn Bằng tổ sư này còn là đạo Phật song tu.
Lý Hạo Nhiên tung người lên, một tay ở không trung liên tục vẽ vài cái, hình thành một chữ “Môn” dị thể hiện lên ở lòng bàn tay, hướng khổng tước linh khí biến thành kia đánh xuống, Côn Bằng cũng dùng ra toàn bộ pháp lực, khống chế hình thể khổng tước, hướng phù văn trong lòng bàn tay Sơn Hà chân nhân lao tới.
“Oành” một tiếng vang thật lớn.
Sơn Hà chân nhân bị dư âm quét đến, vội vàng vận khí ngăn cản, chờ dư âm qua đi, chăm chú nhìn lại, một tay Lý Hạo Nhiên dán chính giữa đỉnh đầu Côn Bằng, lòng bàn tay khí tím ẩn hiện
Côn Bằng vẻ mặt ngây dại, tựa như không quá hiểu đã xảy ra chuyện gì, bên người, linh khí biến hóa bay xuống, như là lông chim khổng tước. Chính là con Khổng Tước Minh Vương kia bị hắn dùng linh khí triệu hồi mà thành…
“Khổng Tước Minh Vương pháp quyết sâu không lường được, nhưng người chỉ học được da lông” Thanh âm Lý Hạo Nhiên rất lạnh.
Côn Bằng lúc này mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đỏ bừng, nhưng không dám động đậy một cái nào, nếu không chỉ cần Lý Hạo Nhiên nhấn tay nhẹ một cái, hắn sẽ nguyên thần cấu diệt.
“Thủ đoạn của tiền bối, bần đạo lĩnh giáo rồi…” Côn Bằng bị ép nói ra một câu cầu xin tha thứ như vậy.
“Người cho rằng ta không dám giết người?”
Côn Bằng giật mình, nói: “Tiền bối giết ta, đó là đắc tội pháp thuật công hội…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.