Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2133: Mỹ Hoa (2)




“Trừ hắn còn có thể có ai.”
Mỹ Hoa nói: “Nhưng điều này sao có khả năng, anh nói anh tới thế giới này mới hơn mười ngày, mười năm trước, hắn sao có khả năng biết anh sẽ tới?”
Đối với vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu ra sao.
Mao Tiểu Phương trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên vỗ ót, nói: “Tôi hiểu rồi!”
Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa cùng nhau quay đầu nhìn hắn.
“Từ Phúc kia, là gần đây mới đi thông báo Mỹ Hoa cô nương, có lẽ ngay tại ngày hôm qua, thậm chí ngay tại vừa rồi, biết cậu tới trên thân trấn này, lúc này mới đi tìm cô ấy!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cái gì thế, chúng ta nói là mười năm trước.”
“Đúng vậy, Thiếu Dương Tử, cậu chớ quên, Từ Phúc có Sơn Hải An, trên nguyên tắc có thể xuyên việt đến bất cứ thời đại nào. Hắn không chừng đang theo dõi cậu, biết cậu muốn đối phó Ngũ Thông Thần, SỢ cậu không đối phó nổi, vì thể dùng Sơn Hải An xuyên việt đến mười năm trước, nói việc này với Mỹ Hoa cô nương… Mỹ Hoa cô nương thời điểm đó liền nhớ kỹ chuyện này, sau
đó loại ký ức này duy trì mười năm… Dù sao thời gian là kéo dài được.” Hắn vừa giải thích như vậy, Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa đều đã hiểu. Mỹ Hoa thất thanh nói: “Sao có khả năng!”
“Rất có khả năng.” Mao Tiểu Phương nói, “Loại chuyện xuyên việt thời không này, vốn không phải thứ chúng ta có thể nghĩ thông. Tôi có thể nghĩ đến, chỉ là như thế này.”
Diệp Thiếu Dương dựa theo lý luận của hắn, đem sự tình suy nghĩ một lần, nói: “Nếu điều anh nói này thành lập, vậy đã nói lên, thay đổi vật nào đó của một thời không, đối với thế giới khác cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nối liền nếu không, vì sao Tư Phúc đi thông báo Mỹ Hoa mười năm trước, Mỹ Hoa hôm nay, cũng sẽ theo đó làm ra phản ứng tương tự.”
Mao Tiểu Phương không nghe hiểu lắm ý tứ câu này của hắn, bảo hắn nói rõ ràng một chút.
“Thôi, căn bản là tôi cũng nói không rõ, hơn nữa đây cũng không phải thứ tôi có thể quan tâm, không quản nữa.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Mỹ Hoa, nói, “Hiện tại cô tin tưởng thân phận của tôi rồi chứ?”
“Anh…” Mỹ Hoa nhìn hắn, nói, “Nhưng hiện tại tôi cũng không quen biết anh, tôi với anh quen biết, hắn là ở trăm năm sau. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi là thật tâm thực lòng làm quỷ phó cho anh sao?”
“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Là bị tôi đánh phục, tôi vốn muốn diệt cô, nhưng cô dâng ra hồn tinh, tôi chỉ có thể nhận lấy. Nhưng… Ở sau khi nhận chủ, quan hệ chúng ta phi thường tốt.”
“Tốt bao nhiêu?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Nếu cô gặp được nguy hiểm, tôi có thể vào sống ra chết đi cứu cô, cô đối với tôi cũng tương tự.”
Mỹ Hoa yên lặng nhìn hắn, đột nhiên thở dài, cười khổ nói: “Thật không thể tưởng tượng.”
“Nhưng hiện tại là một trăm năm trước, cô còn chưa phải quỷ phó của tôi, cho nên, cô cũng không cần lo lắng tôi yêu cầu cô làm cái gì” Diệp Thiếu Dương nói, “Có thể nhìn thấy cô, tôi thật sự rất vui vẻ rồi.”
Ánh mắt Mỹ Hoa chớp động, tựa như đang do dự, đột nhiên thở dài, nói: “Tôi tin tưởng lựa chọn của tôi trăm năm sau… Thời điểm đó tôi đã coi anh là chủ nhân, cho dù là trước đó, cũng vẫn tương tự.”
Nói xong, Mỹ Hoa khom người hướng Diệp Thiếu Dương thi lễ, gọi: “Chủ nhân.”
Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Đừng gọi như vậy, cô vẫn luôn luôn gọi tôi là lão đại.”
“Lão đại?”
“Đúng. Tôi là đại ca của mấy người, chúng ta là cùng nhau lăn lộn, từ nhân gian đánh tới Quỷ Vực, sinh tử gắn bó!”
Mỹ Hoa có chút động dung, suy nghĩ một phen nói: “Từ Phúc bảo tôi ở chỗ này chờ anh mười năm, cũng không nói thêm chuyện gì, các anh là gặp phải phiền toái đúng không?”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Mao Tiểu Phương kéo hắn một cái, nói: “Tại vách mạch rùng, cẩn thận một chút, chúng ta trở về nói.”
Đoàn người vì thế cùng nhau trở lại khách sạn. Diệp Thiếu Dương đem Vân Nhi dàn xếp xong, cùng Mao Tiểu Phương và Mỹ Hoa cùng nhau đến phòng cách vách, trước dán mấy tấm Huyết Tinh Phù ở trên cửa sổ, ngăn cách không gian trong ngoài, xác định không có ai nghe lén, lúc này mới đem chuyện mình muốn diệt thần nói với Mỹ Hoa.
Mỹ Hoa sau khi nghe xong, chấn động nói không nên lời.
“Anh… Thế mà lại muốn diệt thần. Lá gan của anh cũng quá lớn rồi.”
“Tôi luôn luôn đều là như thế, điều này trăm năm sau cô sẽ biết, hơn nữa có rất nhiều việc lớn cũng là cô theo tôi cùng nhau làm.” Lúc nói cái này, Diệp Thiếu Dương luôn cảm giác có chút là lạ.
Mỹ Hoa bùi ngùi nói: “Tôi biết Từ Phúc tổ sư bảo tôi tìm anh làm cái gì rồi… Thì ra hắn đã sớm an bài sẵn, diệt thần tôi tuy không dám, nhưng anh đã là chủ nhân của tôi, anh muốn làm gì, tôi cũng nghe lời anh.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vốn tôi là không muốn nhận nhau với cô, nhưng cũng đã quen biết nhau, cô quả thật phải giúp tôi, tôi ở bên này vốn chỉ còn thiếu trợ thủ. Nhưng tôi không biết cô vừa rồi nói có ý tứ gì?”
Mỹ Hoa nói: “Từ Phúc tổ sư mười năm trước bảo tôi chuyển đến nơi đây tu hành, tôi không hiểu là có ý tứ gì, hiện tại nghĩ đến mới biết, là bảo tôi tới đây trước, làm hàng xóm với Ngũ Thông Thần, quen thuộc tình huống của hắn… Động phủ của tôi cách Núi Cóc mấy chục dặm, không có gì lui tới với Ngũ Thông Thần, nhưng đối với hắn coi như là hiểu biết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, khoảng cách mấy chục dặm, đối với tà vật mà nói cũng không tính là xa, rất có thể chỉ là hai khối phạm vi thế lực liền nhau, không có khả năng không biết lẫn nhau, liền hỏi: “Cô và Ngũ Thông Thần quan hệ thế nào?”
“Hắn là thần, tôi là quỷ, không có gì lui tới, nhưng tôi biết chi tiết của hắn, chân thân hắn là một con Tam Túc Kim Thiềm (cóc vàng ba chân), động phủ ngay tại trong một cái giếng sau miếu thờ, tu vi ở trên tôi. Ngũ Thông Thần, nghe nói tổng cộng có năm vị thần linh, hắn là một trong số đó, bốn vị khác đều không ở đây, nhưng ngẫu nhiên cũng từng đến gặp gỡ hắn, lão.”
Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt cô, biết cô là muốn gọi mình là lão đại, nhưng có chút không gọi ra miệng được, xua tay nói, “Cô nếu không quen, thì trực tiếp gọi tôi Thiếu Dương không sao cả.”
“Vẫn là gọi lão đại đi. Lão đại, anh muốn diệt thần, không thể không đề phòng bốn vị thần kia, phải tốc chiến tốc thắng, miễn cho hắn đi tìm viện binh, năm vị thần linh cùng lên mà nói, chúng ta chắc chắn thua không thể nghi
ngờ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nghĩ chỉ một con cóc tinh mình cũng không đối phó được, đến thêm bốn tên nữa, mình còn không phải nháy mắt bị vỗ chết? Cũng may Ngũ Thông Thần hiện tại không đem mình để vào mắt, hắn là sẽ không đi cầu viện binh.
“Tôi ở trong động phủ cũng nuôi một ít tinh quái, lúc anh đối phó Tam Túc Kim Thiềm, tôi có thể giúp anh một tay, chỉ là không thể cứng rắn.”
“Cái này tôi biết, nghĩ cách dùng trí.” Diệp Thiếu Dương cười nói, “Có cô giúp, tôi bây giờ có lòng tin hơn nhiều rồi.”
Mao Tiểu Phương nói: “Thiếu Dương Tử, tôi cảm thấy chúng ta nên đem Đạo Uyên tìm đến, cùng nhau đối phó, hắn ghét ác như thù, tính cách so với cậu còn cương liệt hơn, nhất định sẽ đến hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Chỉ là đường xa, không tiện thông báo.”
Thời đại này không di động không máy bàn, thông tin là sự phiền toái to lớn.
“Tôi đi mượn một con ngựa tốt, bây giờ đi qua, không đến một ngày là có thể đến, gặp được hắn lập tức đón hắn cùng nhau qua đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.