Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2122: Ngũ Thông Thần (3)




Về phần rắn cùng rùa đen, giao nhận những thứ này, linh khí càng đậm hơn, là có thể tu thành chính thần, so với năm loại đó lợi hại hơn nhiều, không ở hàng ngũ này.
Năm loại sinh linh thuỷ tộc này, một khi tu thành hình người, rất dễ dàng trở thành tai họa một phương, bởi vậy âm ty lập thần vị Ngũ Thông Thần, chỉ cần năm loại tinh quái này tu vi đạt tới trình độ nhất định, đều có thể do pháp sư nhân gian dâng biểu, sắc phong làm Ngũ Thông Thần, đứng hàng tiên ban, trấn thủ một phương.
Tuy Ngũ Thông Thần này địa vị không cao, nhưng tốt xấu cũng là thần, pháp sư nhân gian là không có tư cách làm gì bọn họ, trên lịch sử cũng có rất nhiều Ngũ Thông Thần phạm giới, bị bãi
miền hoặc chém giết, những thứ đó đều phải dâng biểu với trời trước thật ra chính là âm ty, do âm ty chính thần hóa thành người đến chấp hành pháp sư nhân gian, chỉ có tư cách tấu bọn họ, không có tư cách đánh với bọn họ.
“Anh xem Ngũ Thông Thần này, là một thông nào trong ngũ thông?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Mao Tiểu Phương nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, nói: “Cái này không quan trọng, tôi nói cho cậu một sự kiện, tôi trước đó nói là đi vệ sinh, thật ra là nhìn lén phòng ở kia chính là cách vách chỗ ở của Trần lão hán, chúng ta lúc đi không phải nghe thấy bên trong có tiếng động sao, sau đó tôi cố ý nhìn một chút, bên cạnh có cửa sổ, cậu đoán tôi xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cái gì?”
“Đừng biết rồi mà còn hỏi nữa.” Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn hắn.
“Một nữ tử.”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Anh cũng thật lắm chuyện, đó có thể là bạn già của Trần lão hán, có
gì phải tò mò.” Mao Tiểu Phương nói: “Trần lão hán nói hắn chưa cưới vợ.”
“Vậy là thân mật, điều này cũng bình thường.”
Mao Tiểu Phương lắc đầu, nói: “Cô nương đó nhìn mới hơn hai mươi tuổi, bề ngoài rất xinh đẹp, mặc đồ đỏ, ngồi trên giường soi một tấm gương đồng chải đầu, khuôn mặt nhìn qua rất sầu khổ.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền ngẩn người, trước mắt hiện ra khuôn mặt già tràn đầy nếp nhăn đó của Trần lão hán, hơn nữa hắn một ông từ, cũng không có khả năng có bao nhiêu tiền, vô luận như thế nào, giống như đều không nên có nữ nhân coi trọng hắn, đặ biệt là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay Mao Tiểu Phương nói: “Anh nói thật, cô nương đó thật là trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt anh… Không có vấn đề gì chứ?”
“Ánh mắt tôi có thể có vấn đề gì, ánh mắt tôi nhìn cô nương là rất chuẩn.”
“Phải phải, tôi biết anh là tay lâu năm trong nghề.” Diệp Thiếu Dương cười lên xấu xa.
“Cái gì!” Mao Tiểu Phương đỏ mặt lên, “Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng thấy heo chạy à. Đó quả thật là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Như vậy vấn đề tới rồi, anh nói em gái đó khuôn mặt u sầu? Không lẽ… Trần lão hán này kim ốc tàng kiều, dùng sức mạnh nhất một cô nương ở trong phòng?”
Mao Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, “Điều đó không thể, cô nương đang tự chải đầu, hành động tự do, miệng cũng chưa bị bịt, trên núi đó người qua người lại, cô ấy nếu là bị ép, hoàn toàn có thể la to, tìm người cứu ra bản thân, hơn nữa Trần lão hán cũng không có khả năng có lá gan này, đem người nhốt ở trong miếu.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy anh nói cô nương này là tự nguyện?”
Mao Tiểu Phương lườm hắn, “Cậu vì sao luôn đem cô nương này cùng Trần lão hán kéo cùng một chỗ?”
“Bằng không thì sao, hai người ở cách vách, trong miếu đó lại chỉ có một mình Trần lão hán, không quan hệ với hắn có quan hệ với ai?”
Mao Tiểu Phương cũng nói không ra lời, trầm ngâm nói: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
“Tôi có biện pháp, buổi tối, tôi đi nhìn lén một chút, cái gì cũng sẽ biết. Thật sự không được thì trực tiếp hỏi cô nương đó một chút.”
Mao Tiểu Phương cảm thấy đây cũng là biện pháp.
“Nhưng, Ngũ Thông Thần kia hẳn là ở trong miếu, tôi cảm giác được. Cậu trực tiếp đi qua mà nói, có thể sẽ rút dây đồng rừng.”
“Tôi cũng cảm giác được rồi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nhưng tôi có biện pháp. Đúng rồi, anh vừa rồi đúng ở đỉnh núi, nhìn Khe Cóc đối diện, nghĩ đến cái gì chưa?”
“Khe Cóc là long mạch, thung lũng là cổ rồng, những dòng suối kia chính là rầu rồng, vị trí đặt tòa sơn thần miếu Ngũ Thông Thần này, vừa vặn chính là đè đầu rồng, cái này âm thầm hợp với pháp thuật nào đó trong thuật phong thuỷ, ừm… phương diện phong thuỷ tôi là kém cỏi nhất, không gọi ra được tên của pháp thuật này, anh biết ý tứ của tôi chứ?”
Mao Tiểu Phương gật đầu nói: “Đây gọi là Tàng Long Thuật, là pháp thuật địa sư dùng, trong đó nguyên lý mấu chốt tôi cũng không hiểu, nhưng nguyên lý tôi biết. Chỉ là… Bằng một tên Ngũ Thông Thần, có thể trấn áp được tà vật trong Khe Cóc? Tôi đối với Ngũ Thông Thần không quá hiểu biết, thực lực như thế nào?”
“Tôi từng nghe quân sự nhà tôi nói, Đại Minh triều trước Tỉnh Nan, có Ngũ Thông Thần quấy phá, bởi vì là thần, giới pháp thuật không có cách nào làm gì hắn, cuối cùng vẫn mời đến Văn Khúc tinh Phương Hiếu Nhụ hạ phàm, từng chém giết một vị Ngũ Thông Thần, thực lực cụ thể không biết, nhưng đã có tư cách được phong thần, nghĩ hắn cũng tuyệt đối không phải tà vật bình thường có khả năng so sánh.”
“Đúng rồi. Chỉ mong đừng đắc tội vị sơn thần này.” Mao Tiểu Phương nhún vai nói.
Hai người ở dưới núi tìm chỗ nán lại, ăn lương khô, dưới sự khuyến khích của Diệp Thiếu Dương, lại đi trong Khe Cóc một chuyến, bởi vì là ban ngày ban mặt, trừ âm khí tràn ngập, không có tình huống nào xảy ra.
Ở trong thung lũng, Diệp Thiếu Dương chú ý tới, trong thung lũng có một chỗ thân núi trượt xuống, lộ ra một huyệt động đen tuyền, bị một bụi cỏ rậm che phủ, hôm qua lúc đến cũng chưa phát hiện.
Cửa động có từng đợt gió âm, hai người nghĩ đến tối hôm qua gặp được con cương thi quái kia, hoài nghi chính là từ nơi này chui ra, không dám tùy tiện đi vào, dứt khoát rời khỏi trước, trở lại dưới núi chỗ sơn thần miếu, thảo luận huyết động này. Mao Tiểu Phương đoán, trong huyết động đó có thể chính là chỗ âm sào thi huyệt, bởi vì có tà vật ở bên trong tu luyện, dần dần thành tai họa, về phần sơn thần miếu này, nhắm chừng là có đạo môn thiên sư cung nghênh Ngũ Thông Thần ở đây trấn áp, bao nhiêu năm qua tường an vô sự.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời hắn nói, cũng không tỏ thái độ, từ trong túi lấy ra một vật, là một cục gạch.
“Ồ, sao cậu mang theo bên người thứ này, nặng bao nhiêu chứ.” Mao Tiểu Phương cảm giác rất tò mò.
“Đây là tôi nhặt ở phụ cận cái hang núi kia, tôi sợ có tà vật nhằm vào, lúc ấy không tiện nói với anh. Anh xem xem đây là vật gì.”
Mao Tiểu Phương đem viên gạch tiếp nhận, xem một chút nói: “Đây là gạch xanh xây nhà nhỉ, có cái gì không đúng?” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Không đúng! Nơi đây vùng hoang vu dã ngoại, sao có thể có gạch xanh, vậy đây là…”
Ánh mắt hai người gặp nhau, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, phun ra hai chữ: “Gạch mộ!”
Mao Tiểu Phương sửng sốt một phen nói: “A, phụ cận cái hang núi đó thân núi bóc xuống hang núi bởi vậy mới hiển lộ ra, nói như vậy, trong núi đó có mộ? Đúng đúng đúng, tôi trước đó còn buồn bực cương thi kia ở đâu ra, hóa ra là trong cổ mộ bò ra!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Sơn táng?”
“Sơn táng! Nơi đó là long mạch, muốn chôn ở nơi đó, tất nhiên phải đào núi mà táng, nhưng công trình lớn, chủ mộ kia tuyệt đối không phải người bình thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.