Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2045: Thất Tử Xuyên Tâm (1)




Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân thì muốn tiếp tục hướng Giang Tây hướng Đông Bắc đi tới, đi hướng địa khu Ưng Đàm.
Ở trong căn phòng cách này, hai người bọn Diệp Thiếu Dương mở ra hành lý, kiểm tra một phen, lương khô mang đến đại bộ phận đều bị ngâm nước, không thể ăn nữa, còn lại thịt khô vẫn vấn, nhiều nhất cũng chỉ đủ hai người ăn ba ngày.
Vốn dựa theo kế hoạch, bọn họ một ngày nên tiến vào huyện thành, sau khi mua sắm một phen, mướn xe ngựa tới Long Hổ sơn, nhưng bây giờ… Không có tiền, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, đi Ưng Đàm còn có vài trăm dặm, nếu dựa vào hai chân đi qua… Cho dù Diệp Thiếu Dương không sợ lãng phí thời gian, cũng sẽ đói chết ở nửa đường. Ở
Bởi vậy, trước mắt chuyện quan trọng nhất là nghĩ cách kiếm tiền.
Thúy Vân một người phụ nữ nông thôn, ra bên ngoài, tự nhiên là một chút chủ ý cũng không có, chỉ lo nhìn Diệp Thiếu Dương ngày người.
Diệp Thiếu Dương càng không có chủ ý gì, dù sao mình là xuyên việt tới, ở thế giới này thiếu kỹ năng sinh hoạt, sở trường duy nhất, cũng chính là pháp thuật.
“Chúng ta đi nơi này.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào một nơi trên bản đồ dùng bút lông vòng lại nói. Thúy Vân không biết chữ, nhưng bản đồ vẫn có thể xem, ghé lên nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Đây không phải vị trí nghĩa trang Vạn đại bá nói sao, cậu muốn đi nơi đó làm gì chứ?”
“Đuổi thay.” Diệp Thiếu Dương kiên định phun ra hai chữ này, nghe vào trong tai Thúy Vân, ngây ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, một cậu cũng nói không nên lời.
“Đuổi thay kiếm tiền.” Diệp Thiếu Dương bổ sung một câu, nhún vai nói, “Cái gì khác tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cái này.”
Thúy Vân lúc này mới biết hắn là nghiêm túc, vội vàng nói: “Đuổi thay, cậu trước kia từng đuổi?”
“Chưa từng đuổi. Nhưng hẳn là không có vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu nói. Thuật đuổi thay, là một loại vu thuật Miểu Cương, có chút liên quan với pháp thuật đạo môn, nhưng cũng không tính là đạo thuật thật sự, đối với Diệp Thiếu Dương loại xuất thân Mao Sơn phái này mà nói, càng là bàng môn tả đạo, Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu bí quyết trong đó, nhưng trong ba trăm tám mươi sáu đạo phù triện hắn nắm giữ, ít nhất có năm sáu loại là có thể không thi, cho dù bây giờ pháp lực không đủ, dùng linh phù hấp thu thiên chân địa tú, đuổi mấy thi thể vẫn là không đáng nói.
Thúy Vân không biết những chi tiết này, nghe Diệp Thiếu Dương nói miễn cưỡng như vậy, nhất thời lo lắng hắn lên, vội vàng nói: “Chị biết cậu là có chút pháp thuật, nhưng cậu lại chưa từng đuổi thi thể, những thi thể này đều có thể cử động, nghĩ thôi cũng dọa người, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao, không được không được, đúng rồi cậu khí lực lớn, không bằng đi huyện thành phụ cận bán sức làm chút gì đó kiếm tiền…”
“Làm cửu vạn khẳng định không được.” Diệp Thiếu Dương nói, “Bây giờ lưu dân nhiều như vậy, không thiếu nhất chính là cửu vạn, cho dù tìm được việc làm, cho tiền quá ít, làm bao lâu mới có thể đem lộ phí kiếm ra? Đuổi thây mà nói, tuy kiếm tiền cũng không nhiều, nhắm chừng đi một chuyến cũng đủ rồi.”
Thúy Vân các loại không muốn để cho Diệp Thiếu Dương đi, nhưng Diệp Thiếu Dương cam đoan tuyệt đối sẽ không gặp chuyện, Thúy Vân không lay chuyển được hắn, đành phải nghe hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn ký hiệu trên bản đồ, từ nơi này đến nghĩa trang công cộng không sai biệt lắm một trăm dặm đường, đi mà nói, nhắm chừng cũng là một hai ngày, lương khô trên thân hai người cũng cũng đủ chống đỡ tới đó.
Diệp Thiếu Dương không trì hoãn nữa, gọi Thúy Vân chạy đi. Dọc theo đường đi, Thúy Vân luôn luôn canh cánh trong lòng vì bị cướp đi ba con tiểu hoàng ngư, cảm xúc rất thấp, luôn cảm thấy là trách nhiệm của mình, đem tiền vốn lấy vợ của Diệp Thiếu Dương đánh mất, đối với cái này Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể an ủi cô các kiểu, trong lòng đối với sự thiện lương của Thúy Vân lại tăng thêm vài phần cảm động.
Đối với tình huống bị cướp bóc, Diệp Thiếu Dương ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ lại, nhớ tới gã tên “Tiểu Tam” kia, trên người không biết đeo pháp khí gì không giống tầm thường, bách quỷ bất xâm.
Bình thường trên thân người thường là tuyệt đối không có loại pháp khí cường độ này.
Nhưng so sánh với chuyện này, càng thêm khiến Diệp Thiếu Dương nhớ mãi không quên, là hành vi của Tiểu Tam kia: nói hai ba câu đã khuyên trưởng quan cùng các đồng bạn của mình đi làm thổ phỉ, đối mặt đồng bạn đào tẩu, có thể không chút do dự nổ súng giết người.
Đây là một người lòng dạ cực sâu mà lại ra tay độc ác, nếu hắn tương lai không chết, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một người ghê gớm, thậm chí trưởng thành một kiêu hùng.
Diệp Thiếu Dương rất tò mò tên hắn là gì, rất tò mò tình huống cuộc đời hắn sau khi lên làm thổ phỉ. Nhưng cái này không có bất cứ sự liên quan nào với mình.
Bởi vì vừa có một trận mưa, bùn đất trơn ướt, đi rất chậm, hai người đi mãi đến lúc trời tối, theo đèn đuốc, đi vào một thôn nhỏ ở trong núi sâu, Thúy Vân đến tá túc, mở cửa là cụ bà, thấy họ chỉ có hai người, còn là một nam một nữ, rất sảng khoái để bọn họ đi vào.
Sau đó Diệp Thiếu Dương mới biết được, vùng này tuy là núi sâu, cũng là một dãy núi này đi hướng một tiết điểm, thường xuyên sẽ có người đi bộ vào núi sẽ từ trong thôn nhỏ này đi ngang qua, ở đây tá túc, dân bản xứ coi như là quen.
Người nhà này là một đôi vợ chồng già, khi Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân đến, hai người đang nhóm lửa nấu cơm, Thúy Vân rất tự nhiên đi lên hỗ trợ, kéo gần quan hệ với đại nương, rất nhanh đã trở nên thân quen, sau đó bốn người cùng nhau ăn cơm. Từ sau khi vào núi, hai người Diệp Thiếu Dương chưa từng ăn cơm bếp củi lửa nấu ra, giờ phút này húp cháo gạo nóng hầm hập, thật sự là một loại hưởng thụ rất lớn, thơm hơn so với bất cứ thứ gì bình thường ăn.
Diệp Thiếu Dương hài lòng nuốt xuống một ngụm cháo, nhìn Thúy Vân một cái, phát hiện Thúy Vân cũng đang nhìn mình, hai người đều hiểu suy nghĩ của đối phương, nhìn nhau cười.
Vừa ăn cơm, Thúy Vân vừa nói chuyện phiếm với đôi vợ chồng già, biết được người nhà này họ Lưu, có ba con trai, một người đi làm lính, một người đi học ở Quảng Châu, chỉ có một người ở huyện thành chân núi không xa làm ăn nhỏ, ngẫu nhiên sẽ lên núi vấn an bọn họ.
Bị hỏi về mình, Thúy Vân dối xưng mình và Diệp Thiếu Dương là hai chị em, đến Giang Tây là nương nhờ họ hàng, bởi vì gặp thổ phỉ, bất đắc dĩ chỉ đành đi bộ đến bên này. Hai vợ chồng già vừa nghe, càng cảm thấy bọn họ đáng thương.
Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ hỏi thăm về tình huống phụ cận, hai vợ chồng già tỏ vẻ, thôn này tên là thôn Tư Cố, sở dĩ có cái tên kỳ quái như vậy, còn phải nói từ tổ tiên thôn, tổ tiên thôn này, nghe nói là một vị tướng quân thời điểm Minh triều, bởi vì tránh họa, mới mang theo một đám thân tộc cùng bộ hạ trốn tới chỗ này, mở núi đá, tự mình trồng trọt, tự cấp tự túc, trải qua cuộc sống giống như chốn đào nguyên, về sau đại Minh triều mất, các hậu nhân của tướng quân cũng đều đã quen hoàn cảnh trong núi, sinh sản tới bây giờ.
Bởi vì có khách nhân đến, hơn nữa Thúy Vân nói ngọt, dỗ hai vợ chồng già rất vui vẻ, Lưu lão đầu hưng phấn lấy ra rượu ngũ độc mình ngâm, muốn cho Diệp Thiếu Dương nếm thử.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe tên đã biết không phải thứ gì tốt, quả nhiên, ở sau khi Lưu lão đầu mở ra vại rượu, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, ở bên trong phát hiện bọ cạp con rết các loại độc vật, trong lòng phát run một trận, nhưng lại không tiện không nể mặt Lưu lão đầu, đành phải kiên trì tiếp chén rượu hắn đưa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.