Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2036: Hung Hiểm Đi Chung Đường (2)




Khi Diệp Thiếu Dương nói muốn đi giúp nhà trưởng trấn bắt quỷ, cô cho rằng hắn chỉ là một tên thần côn, đi lừa chút tiền mà thôi, tuy không có gì đáng trách, nhưng không ngờ hắn sẽ thành công, kết quả, hắn thể mà thật sự làm được.
Hắn nói muốn tặng mình một cái chuông Tây Dương loại hình thức kỳ quái đó, cô cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói, kết quả hắn thế mà cũng làm được rồi.
Thậm chí hắn rất tùy ý đem đại bộ phận trong thù lao kếch sù cho mình, đây là một khoản tiền mình cả đời cũng không kiếm được, hắn lại chưa nhíu mày lấy một cái…
Mình sống lớn như vậy, chưa từng gặp người khá như vậy, hắn không giống với toàn bộ người mình quen biết, quả thực có thể dùng hai chữ kỳ tích để hình dung. Ở trong lòng Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương thật giống như là một người không thuộc về thế giới này… Cô không muốn cứ như vậy tách ra với hắn.
Suy nghĩ này quanh quẩn ở trong đầu cô không đi, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, rất mâu thuẫn.
Có lẽ… Hắn chỉ là một người khách qua đường vội vã trong đời mình đi. Thúy Vân thở dài, bảo bản thân không nghĩ tiếp nữa.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường thu thập đồ đạc, vài thứ kia của mình thật ra không có gì để thu thập, chủ yếu là lúc trước giúp Thủ trưởng trấn bắt quỷ, Diệp Thiếu Dương mượn cớ kiếm không ít chu sa, giấy vàng các pháp khí thông hành này, giữ lại tương lai dùng.
Sau khi thu thập xong, ăn cháo Thúy Vân nấu, Thúy Vân đem đồ đưa hắn gói thành một cái bọc rất lớn, Diệp Thiếu Dương đeo ở trên người, lúc ra khỏi cửa gặp được mấy người hàng xóm, Thúy Vân
giải thích là tiền biểu đệ rời khỏi, hàn huyên vài câu, hai người xuất phát, một đường đi lên trấn. Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có một chút thương cảm ly biệt, dặn cô một số chuyện, hơn nữa cam đoan mình tương lai nhất định sẽ đến thăm cô. Thúy Vân chỉ là gật đầu không hé răng.
Xe ngựa phải tới huyện thành hai người sau khi đến trên trấn, tìm quán trà, uống trà nghỉ ngơi một hồi, sau đó đi bộ xuất phát.
Một đường đi đến huyện thành, cũng đã giữa trưa.
Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên đến huyện thành huyện Thượng Thái, cảm giác cùng huyện thành dân quốc trong phim truyền hình nhìn thấy cũng không khác lắm, chỉ là kiến trúc các thứ xơ xác hơn rất nhiều, đại bộ phận đều là kiến trúc cổ, người cũng không có nhiều như vậy, nhưng dọc phố vẫn có chút cửa hàng trên trấn không nhìn thấy được.
Diệp Thiếu Dương theo Thúy Vân, một đường cưỡi ngựa xem hoa từ trên trần đi qua, trong lòng nghĩ là một huyện thành dân quốc nguyên nước nguyên vị như thế này nếu có thể bảo tồn đến trăm năm sau, vậy thật sự có thể hấp dẫn rất nhiều du khách, tuy không biết huyện Thường Thái này cụ thể là nơi nào trăm năm sau, nhưng nghĩ đến tương lai nơi này biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhất là mình đi ở giữa những cổ nhân này, loại cảm giác này. Thật là có chút cảm giác như cách một thế hệ.
Thúy Vân dẫn Diệp Thiếu Dương tới nhà xe, là một sảnh phi thường lớn, bên trong bày rất nhiều băng ghế, ngồi thưa thớt một ít người, đối diện chính là chuồng ngựa, có thể nhìn thấy một số người đang lắp yên đeo dây cho ngựa vân vân, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh một chút, nơi này hắn chính là chỗ kiểu như sảnh đợi xe.
Thúy Vân lưu lại Diệp Thiếu Dương trong hành lý, mình đi làm thủ tục, thời điểm trở về nói cho Diệp Thiếu Dương, còn có hại khách nhân chưa tới, cần chờ một lát.
Diệp Thiếu Dương nghe xong rất buồn bực, hỏi: “Khách nhân khác có gì quan hệ với tôi?”
“Mọi người ngồi một chiếc xe mà, người chưa tới đủ, xe ngựa làm sao xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, hỏi: “Không nên là một người một chiếc xe ngựa sao, sao còn có người khác?”
Thúy Vân chỉ vào một chiếc xe ngựa lớn nhất trong chuồng ngựa nói: “Là xe ngựa bộ dạng này đó, tám người cùng nhau ngồi, loại một người một cái cậu nói cũng có, nhưng quá đắt, chị sẽ không thuê, loại xe ngựa to này chính là đến biên giới Hoàn Nam, đủ người liền có thể xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt cô nhìn lại, chiếc xe ngựa này rất lớn, nhưng rất rách, có bốn con ngựa kéo, nhìn qua thua xa những xe ngựa nhỏ bên cạnh tinh xảo mỹ quan.
Diệp Thiếu Dương hỏi: “Giá chênh lệch rất lớn sao?”
Thúy Vân nói: “Đúng vậy, xe ngựa to một người một đồng Đại Dương, xe ngựa nhỏ ba đồng, đắt hơn không ít mà.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, nói: “Chị không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, tới bây giờ cũng không phải không có tiền.”
Thúy Vân nói: “Cần tiết kiệm, tương lai cậu phải cưới vợ, giữ thêm chút tiền, có thể mua thêm chút nhà cửa cùng đất, tương lai sống dễ thở một chút.”
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì.
“À, tôi sau khi đi, người phải qua ngày thật tốt, có cái gì khó khăn phải đi tìm Thu trưởng trấn, hắn khẳng định sẽ hỗ trợ.” Sắp chia tay, Diệp Thiếu Dương muốn dặn thêm vài câu, ai ngờ Thúy Vân lắc lắc đầu.
“Ừm?” Diệp Thiếu Dương nói, “Chị không cần ngại ngùng, hắn đáp ứng tối sẽ chiếu cố chị.”
Thúy Vân hé miệng cười, giống như là hạ quyết tâm cái gì, nói: “Chị không cần bất luận kẻ nào chiếu cố, chị quyết định, chị muốn đi theo cậu.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ. “Theo tôi… Đi?”
“Đúng, đi theo cậu. Đường xa như vậy, bên cạnh cậu không có nữ nhân chiếu cố, chị không yên tâm.”
“Cái này.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu.
Thúy Vân ảm đạm cúi đầu, nói: “Cậu nếu không muốn mang theo chị, vậy thì thôi.”
Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Cái đó không phải, ở cùng một chỗ với chị rất thoải mái, chị rất biết chiếu cố người ta, chỉ là… Cô nam quả nữ, tựa như có chút…”
Thúy Vân cười nói: “Cậu nghĩ cái gì thế, không cho phép hiểu lầm chị, chị muốn làm chị của cậu, chị về sau sẽ đem cậu coi là em trai. Chị chiếu có bất cứ thứ gì với cậu, cậu đều không cần nghĩ nhiều.”
Chị em… Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, nhưng trong lòng vẫn là rất cảm động, gật đầu nói: “Tôi là không có vấn đề, chỉ là… Nhà của chị vì sao không cần nữa?”
“Chỉ một căn nhà xơ xác cùng vài mẫu đất cằn, không cần cũng được. Chị theo cậu đi tìm vợ cậu, tương lai cậu lập gia đình, chị có thể quản gia cho cậu, nếu cậu đến lúc đó không cần chị, cùng lắm chị trở về là được.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chị đi theo tôi như vậy, người khác sẽ cho rằng chị theo tôi bỏ trốn.”
“Tùy tiện đi. Chị dù sao đã quyết định.” Thúy Vân hít sâu một hơi, “Chị đã nghĩ một buổi tối, đi thì đi, chị cũng rất muốn đi bên ngoài xem một chút.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, đồng thời ở sâu trong nội tâm là hy vọng cô rời khỏi trấn nhỏ, nhìn xem thế giới bên ngoài, như vậy sẽ không cần trải qua loại cuộc sống quả phụ như khổ hạnh tăng đó, càng không cần nói Thúy Vân là ân nhân cứu mạng của mình, lại chiếu cố mình lâu như vậy, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt Thúy Vân, nói: “Tôi cũng không có chị, từ nay về sau, chị chính là chị của tôi.”
Thúy Vân nhếch miệng cười lên.
Chờ sau khi hai khách nhân kia đến đây, người của nhà xe bắt đầu gọi bọn họ lên xe.
Tổng cộng tám khách nhân, trừ có một đối là vợ chồng, còn lại đều là nam, ăn mặc đều rất mộc mạc, ở trước khi lên xe, Thúy Vân đã từng nói với hắn, thường xuyên đi đường xa, đều là buôn bán, đem đồ bên này bán đi nơi khác, sau đó sẽ đem thương phẩm đặc hữu của nơi khác mua một ít trở về, bán cho dân bản xứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.