Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2009: Biểu Đệ (1)




Bởi vì niên đại xa xưa, vật đổi sao dời, hơn nữa thời đại đó bị đóng xuống dấu ấn chiến tranh, rất nhiều quỷ sự năm xưa bị quên đi ở góc lịch sử.
Nhưng thời đại đó, là một thời đại sự kiện linh dị ùn ùn xảy ra.
Các hòa thượng đạo sĩ bị chiếm đạo quan chùa miếu, mặc kệ có bản lĩnh tróc quỷ hàng yêu hay không, đa số đều dựng bảng hiệu pháp sư, hành tẩu giang hồ, cũng tốt hơn xin cơm.
Nhưng phiêu lưu vẫn rất lớn, nhỡ đâu gặp được ác quỷ lệ yêu không đối phó được, một cái không cẩn thận là nạp mạng.
Nhưng, pháp sư thực có bản lĩnh, vẫn là có. Hơn nữa lúc ấy, chủ nghĩa duy vật ở Hoa Hạ còn chưa cắm rễ, dân chúng đối với việc quỷ thần vẫn hết lòng tin theo không nghi ngờ, thái độ đối đãi pháp sư cũng là cực kỳ sùng bái, trong đó bao gồm rất nhiều quân phiệt quyền quý, chuyện và làm một hồi cúng bái hành lễ, không tiếc vung tiền như rác không chút nào ngạc nhiên.
Không bắt được quỷ, yêu quái thu không hết, nói từ trên ý nghĩa nào đó, thời đại hỗn loạn này, cũng là thời đại hoàng kim của pháp sư.
Lơ lửng ở trong một mảng đại dương mênh mông màu lửa đỏ, ý thức của Diệp Thiếu Dương là mơ
hồ, theo sóng biển lên lên xuống xuống, chậm rãi tiến lên. Ở phía chân trời xa xôi xuất hiện từng cái bóng tối, nhìn qua hình như là một ngọn núi, giấu ở giữa tầng mây.
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương nhìn rõ, một thanh âm quen thuộc vang lên ở sau người: “Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, quay đầu nhìn lại, là Nhuế Lãnh Ngọc, mặc bộ áo da bó sát người lúc vừa gặp mặt cô đã mặc, tóc dài bay bay, tư thế oai hùng hiên ngang, nhìn qua giống nữ đặc công, đúng ở giữa nước biển, chậm rãi chìm xuống, chỉ lộ ra đầu cùng một đôi tay.
“Thiếu Dương, cứu em.” Nhuế Lãnh Ngọc cố hết sức nói, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, hướng Diệp Thiếu Dương cầu cứu.
Diệp Thiếu Dương lập tức bơi qua, đúng lúc này, bên trái mình cũng truyền đến một thanh âm khác quen thuộc: “Thiếu Dương…”
Quay đầu nhìn lại, là Tiểu Cửu, giống Nhuế Lãnh Ngọc, cô cũng trôi nổi ở trong nước, không ngừng giãy dụa, trong mắt của cô chỉ có tuyệt vọng, cũng chưa hướng Diệp Thiếu Dương cầu cứu, chỉ nói một câu nói: “Đi cứu Lãnh Ngọc…”
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, hai người đều là mạng ngàn cân treo sợi tóc, đều sắp chìm xuống, nhưng giữa hai người lại cách một khoảng cách, Diệp Thiếu Dương trong minh minh có một loại cảm giác mãnh liệt: chỉ có thể cứu một người!
Cứu Lãnh Ngọc, hay là Tiểu Cửu?
Diệp Thiếu Dương lâm vào trong thống khổ giãy dụa. Lúc này, hắn nhìn thấy một con sóng to màu đen, từ xa xa đánh tới, dựa theo tốc độ này, nhiều nhất cũng chỉ trong vòng mười giây nhất định sẽ đánh tới.
Phải cứu một người!
Suy nghĩ này hiện lên ở đáy lòng Diệp Thiếu Dương, muốn hạ quyết tâm tùy tiện đi cứu một người, ít nhất không thể để hai người các cô đều chết, cứu một người. Nhưng, cứu ai?
Ở trong lựa chọn muôn vàn khó khăn này, trong lòng Diệp Thiếu Dương trước sau giày vò ở trong giãy dụa, không có cách nào làm ra quyết định. Hắn không có cách nào tiếp nhận cứu một người thì phải hy sinh một người khác. Sóng to đánh tới, đem Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu cùng nhau bao phủ…
“Không!!”
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng kêu, ngồi bật dậy, mở mắt.
Tất cả đều đã biến mất. Không có sóng biển, cũng không có Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu. Diệp Thiếu Dương hiểu ra, mình là gặp một giấc mơ.
Hắn kịch liệt thở hổn hển một hồi, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, phòng này rất tồi tàn, không có đèn. Diệp Thiếu Dương trong bóng đêm bắt đầu đánh giá: một cái bàn sách, một trận tủ gỗ, còn có cái giường mình ngủ, đều là bằng gỗ, nhìn qua cảm giác rất cổ xưa.
Đây là nơi nào? Mình vì sao ở đây?
Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngây dại, trong đầu óc mờ mịt, ký ức bắt đầu khôi phục, hắn nhớ tới trận chiến Không Giới, nhớ tới một màn cuối cùng: mình dùng một thân pháp lực gõ vang Đông Hoàng Chung, sau đó cả người hư thoát, giống như đã ngất đi, không sai, đó là ký ức cuối cùng của mình. Nhưng mà… Mình bây giờ ở đâu?
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình khả năng lớn nhất là được người ta cứu, dù sao các đồng bạn nhỏ của mình đều ở bên người, bọn họ đương nhiên không có khả năng bỏ mình mặc kệ.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy, mình trước hết nên xác nhận, là nơi này rốt cuộc là không gian nào. Là Không Giới, Quỷ Vực, hay là nhân gian?
Diệp Thiếu Dương chống đỡ thân thể một chút, muốn ngồi dậy, kết quả dưới sườn đau đớn như xé rách, khiến hắn thét lớn một tiếng ngã trên giường, lăn qua lộn lại hồi lâu cũng chưa khôi phục lại.
Ở trong đau đớn, hắn nhớ tới đây là vết thương mấy ngón tay kia của Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại: ở Không Giới bị thương, cho dù hình chiếu trở lại nhân gian, vết thương da thịt vẫn sẽ tồn tại. Cũng chính là căn cứ vào một điểm này, Diệp Thiếu Dương phán đoán ra nơi này là nhân gian, bởi vì loại đau đớn xé rách giật giật này, chỉ có thân thể mới có.
“Này, có ai không?” Diệp Thiếu Dương nằm hồi lâu, cảm giác tốt hơn một chút, nhịn không được lớn tiếng hô
một tiếng, hắn nghĩ là mặc kệ nơi này là chỗ nào, các đồng bạn không có khả năng đem chính hắn một người bị thương để lại đây, nhất định ngay tại phụ cận.
Quả nhiên, cửa “Kẹt một tiếng bị đẩy ra. Diệp Thiếu Dương ghé vào trên giường, nghe thấy tiếng bước chân có hai cái, hắn đau không ngẩng đầu nổi, hỏi: “Là ai?”
“Ai da, biểu đệ ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ, ta thấy hắn bị thương nặng như vậy, còn tưởng hắn không sống được, phi phi, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Một giọng nữ chói tai lải nhải nói, mang theo khẩu âm phương Bắc nồng đậm, Diệp Thiếu Dương trái lại cũng có thể nghe hiểu, trong lòng bắt đầu nghi hoặc: biểu đệ? Cái quỷ gì?
Ở dưới lòng hiếu kỳ thật lớn sai khiến, Diệp Thiếu Dương cố gắng chống lật người lại, ngẩng đầu nhìn, trước thấy được một ngọn đèn, chiếu mắt hai người, một người là lão thái thái, bề ngoài giống Lưu mỗ mỗ kia Diệp Thiếu Dương lúc còn nhỏ ở trong phim truyền hình Hồng Lâu Mộng từng thấy, mồm đầy răng đen.
Một người khác là nữ tử nhìn qua ba mươi mấy tuổi, bề ngoài cũng tạm được, trên lông mày bên trái có một nốt ruồi mỹ nhân, trên mặt cũng có không ít tàn nhang, nhưng chỉnh thể nhìn qua coi như là mỹ nữ.
Diệp Thiếu Dương chú ý không phải dung mạo của cô, mà là trang phục của hai nữ tử này: hai người đều mặc loại áo vải thân đối nhạt màu, tóc chải về phía sau, quần lên. Bộ trang phục này… Diệp Thiếu Dương chưa cách nào hình dung, nói như thế nào nhỉ, dù sao chính là trong phim thường xuyên nhìn thấy loại trang phục nữ nhân gia đình nghèo khổ quá khứ đó.
Nữ quỷ?
Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên theo bản năng, nhưng mà nhìn qua cũng không phải.
Hai nữ nhân cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn, lão bà giống Lưu mỗ mỗ kia lại mở miệng: “Hậu sinh, người thế
nào?
“Các ngươi… Đây là… Các ngươi là ai?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm hỏi.
Lão nữ tử sửng sốt một phen, hướng nữ nhân trẻ tuổi hơi có phong vận kia nhìn lại.
Nữ nhân trẻ tuổi giận lườm Diệp Thiếu Dương một cái, nói với lão bà: “Hắn tám phần phát sốt hồ đồ rồi, lại mê man vài ngày, ngay cả ta cũng không nhận ra.” Quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta là biểu tỷ của người đó.”
Biểu… Tỷ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.