Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1967: Đồ Sơn (2)




Tiểu Cửu chăm chú nhìn lại, những người này, ngàn năm trước cô đều từng gặp. Linh sơn chưởng giáo Phổ Pháp Thiên Tôn, tông chủ Chúng Các phái Thu Minh Tử, phương trường Luật Tông Pháp Minh tự Nhất Trần pháp sư, còn có lão hòa thượng kia đứng ở phía sau Diệu Quang Tiên Tử, bởi vì trước kia từng có khúc mắc với Thanh Khâu sơn, cho nên không chào hỏi với mình, thủ tọa Tịnh Thổ tông Đông Nhạc tự Giảng Kinh đường Thiên Nguyệt thiền sư… Tát
Đều là một thành viên trong Tứ Sơn Thập Nhị Môn…
Lê Sơn Lão Mẫu thở dài: “Vốn chúng ta có thể liên hệ càng nhiều người hơn đến, nhưng thời gian gấp gáp, lại sợ để lộ tin tức, chỉ tìm được mấy vị này, hồ vương, mấy vị này đều là nhất đại tông sư ngang hàng với người ta, ngươi nghĩ chút, nếu ta không có chứng cớ, có thể nào mời được bọn họ?”
Mọi người cùng nhau gật đầu với Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu nói: “Chuyện này cùng Diệp Thiếu Dương có gì quan hệ?”
Lê Sơn Lão Mẫu nói: “Không có bất cứ quan hệ nào, nhưng Diệp Thiếu Dương lại là sư đệ của Đạo Phong thằng nhãi này, chúng ta chỉ có thể dùng hắn làm con tin, ép Đạo Phong đi vào khuôn khổ, nếu không chiến sự mở ra, không khỏi thương tổn tới người vô tội.”
Tiểu Cửu nói: “Ngươi thả Thiếu Dương, ta nghe hắn hết, hắn nếu lui binh, ta tất nhiên dùng tay!
Lê Sơn Lão Mẫu nói: “Hồ vương ngươi khăng khăng một mực, nếu thả Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong tất nhiên liều chết giao đấu, tất cả vận hành thao tác của chúng ta, còn có ý nghĩa gì?”
Dương Cung Tử nghe tới đây, nhịn không được chen một câu: “Các ngươi luôn mồm Đạo Phong là chuyển thể quỷ đồng, vậy hắn đối với Diệp Thiếu Dương, chỉ là lợi dụng mà thôi, vì sao sẽ để ý Thiếu Dương như thế?
“Có lẽ chỉ là giá trị lợi dụng còn chưa vắt cạn! Diệp Thiếu Dương tiên thiên linh thể, xuất thân bất phàm, tất nhiên có trọng dụng.” Thiên Nguyệt thiền sư lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc Diệp Thiếu Dương bị một chiếc lá che mắt, để quỷ quái mê hoặc, không biết chân tướng.”
Sau đó nhìn Dương Cung Tử, nói: “Ngươi là Hỗn Độn Thiên Ma, vốn không có thiện ác, nhưng cũng bị Đạo Phong thằng nhãi này lợi dụng, A Di Đà Phật, đáng buồn đáng than thở.”
Dương Cung Tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Đạo Phong, dùng ánh mắt hỏi hắn: làm sao bây giờ?
Tiểu Cửu lạnh lùng nói: “Thả Thiếu Dương trước, bàn cái khác sau, bằng không ta ngọc thạch cầu phần với các ngươi!”
“Hồ vương!” Phổ Pháp Thiên tay nâng một bảo tháp đi lên, lạnh giọng quát, “Người thân là hồ vương, lập minh ước với chúng ta, tuyệt không khai chiến, hôm nay muốn trái với ước định, làm một lần hai giáo đại chiến, khiến Thanh Minh Giới máu chảy thành sống sao?”
Tiểu Cửu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu Thiếu Dương có gì bất trắc, ta sẽ dốc hết toàn lực, huyết tẩy Xiển giáo, mở lại trận chiến các vị thần, có gì không thể!”
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút chần chờ. Cửu Vĩ Thiên Hồ là thượng cổ yêu vương, ở trong Tiệt giáo có sức kêu gọi vô thường, nếu thật sự khai chiến với Xiển giáo, vậy cục diện sẽ càng
thêm không thể vãn hồi. Ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này, trong khoảng thời gian ngắn, chưa có ai lên tiếng.
Thiên Nguyệt thiền sư thấy tình hình này, hướng Tiểu Cửu nói: “Hồ vương nếu đúng như vậy, chính là người tài giỏi không được trọng dụng, thông đồng với Quỷ Vương, tuy tắc thể lớn, Xiển giáo dục môn ta há lại sợ hay sao?”
Tiểu Cửu biết hắn ghi hận trong lòng đối với chuyện năm đó, có ý tứ quan báo tư thù ở trong, nhưng trong tình thế cấp bách, lại là cái gì cũng không quản nữa, lớn tiếng nói: “Ta mặc kệ cái gì quý đồng hay không quỷ đồng, cho dù quỷ đồng là Thiếu Dương, ta cũng không để ý! Các ngươi thả người hay không!”
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu cũng không ngờ Tiểu Cửu thái độ cứng rắn như vậy, ai cũng bị nghẹn nói không ra lời.
Thiên Nguyệt thiền sư lạnh giọng nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, cho cơ hội mà không cần, thì chớ trách chúng ta. Đạo Phong, người trái lại đã cân nhắc xong chưa?”
Đạo Phong gật gật đầu, nói: “Sát kiếp hôm nay, một mình ta gánh vác!”
Ở lúc mọi người giật mình, hắn từ trong tay áo rút ra một lá cờ nhỏ màu đen, đưa tay nâng ở không trung, lá cờ nhỏ đón gió mở ra, nháy mắt phóng to gấp mấy lần, cờ xí màu đen giống như biến thành một cái hố đen vô tận, từ trong đó bay ra vô số quỷ ảnh, hướng hai bên chiến đấu bám trụ nhau trên núi bổ nhào tới, giống như vô cùng vô tận, trong lúc nhất thời tiếng gào khóc thảm thiết rung động mang tới mọi người.
Huyết Hải Vạn Ma Phiên!
Đạo Phong cuối cùng tế ra pháp khí tà ác nhất này.
Từ nhân gian đến Quỷ Vực, Huyết Hải Vạn Ma Phiên hấp thu lệ quỷ vu thuật hung tàn, có một số là bán hồn quỷ, có một số là hung đồ lưu lạc ở Quỷ Vực, đa số vẫn là tinh phách sau khi bị toái hồn.
Toàn bộ linh niệm, tàn hồn này, ở trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên chỗ tràn ngập ác niệm cùng sát khí này tổ hợp lại, tu luyện, cho dù là quỷ hồn êm đẹp, ở trong một chỗ như vậy cũng đã sớm mài mòn linh trí, trong lòng chỉ có ác niệm giết chóc, một khi được thả ra, những ác linh này dựa vào bản năng, sẽ cố gắng xé nát tất cả sinh linh bọn nó nhìn thấy… ngoại trừ mười hai môn đồ có được khí tức riêng của Phong Chi Cốc.
Đạo Phong lúc trước do dự, cũng không phải đang do dự nên đầu hàng hay không, mà là hoàn toàn ngược lại, hắn là đang do dự, nên mở ra giết chóc hay không…
Hắn xác định, đây là lựa chọn duy nhất của mình.
“Mười hai môn đồ nghe lệnh, một đường khai sát, gà chó không tha!!”
Thanh âm lạnh lùng tàn khốc của Đạo Phong phiêu đãng ở không trung, tiếng vang tựa như đầy sức thuyết phục, truyền mãi tới dưới núi,
Mười hai môn đồ sau khi tuân lệnh, ở dưới sự dẫn dắt của Kiến Văn Đế ùa lên, ở trong đám người bắt đầu điên cuồng chém giết, Kiến Văn Đế tay cầm Ngư Trường Kiếm, lấy Đế Vương Tâm Thuật điều khiển, phi kiếm tung hoành, qua lại tự nhiên, ở trong đệ tử thủ son dọn ra một con đường máu, thét ra lệnh thành viên Liên Minh Tróc Quỷ nhanh chóng lên núi, miễn cho bị ác quỷ ma thần trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên gây thương tích.
Thành viên Liên Minh Tróc Quỷ bởi vì có Diệp Thiếu Dương dặn, không muốn sát sinh, hành động này của Kiến Văn Để chính hợp ý tứ bọn họ, theo Phong Chi Cốc hợp lực dọn ra đường máu, một hơi đi tới đỉnh núi.
“Đạo Phong!”
Lê Sơn Lão Mẫu phục hồi tinh thần, lao về phía Đạo Phong, phất trần trong tay quét ngang, bỗng dưng sinh ra vô số hoa lê, ở trong cường phong phất trần quét ra, hình thành một dòng xoáy tròn, đem Đạo Phong bọc ở bên trong.
Đạo Phong không lùi mà tiến, tể ra Tam Thanh Quỷ Phù, tiến lên đón đánh.
Tiểu Cửu thấy Đạo Phong bên này động thủ, cũng lập tức hiện ra chân thân, hướng Diệu Quang Tiên Tử lao đi.
Diệu Quang Tiên Tử không nhanh không chậm nâng lên ống sáo trong tay, ghé vào bên miệng thổi lên, lập tức phát ra một tiếng nhạc cao vút, từng luồng linh khí mắt thường có thể thấy được, từ trong lỗ ống sáo bay ra, tựa như âm phù, quay quanh ở bên người mình, chặn thể công của Tiểu Cửu.
Theo làn điệu thổi sáo của cô, luồng linh lực thông qua âm phù tạo thành này, ở không trung lúc nhanh lúc chậm, triển khai công kích có tiết tấu.
Diệu Quang Tiên Tử khí định thần nhàn, nhẹ nhàng thổi ống sáo, tiếng sáo du dương tuyệt vời, nhưng nghe vào trong tai mọi người ở đây, lại là sắc bén như dao.
Loại tiếng sáo này, tương tự phạm âm phật môn, lấy thanh nhập đạo, mỗi một âm phù đều là mô phỏng hóa chú ngữ. Là một môn pháp thuật huyền diệu đến mức không cách nào hình dung.
May mắn những người này của Liên Minh Tróc Quỷ tu vi đều không yếu, chỉ là cảm thấy màng tại bị chấn động khó chịu, còn hơi có một chút cảm giác hết hồn, sau khi làm phép khắc chế, cũng không có ảnh hưởng gì sau khi lên đến đỉnh núi, thấy phía trước đã bắt đầu đánh, sửng sốt một phen, lập tức cũng bổ nhào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.