Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1920: Đạo Sĩ Thần Bí (2)




Nhưng hiện trường là rõ ràng dễ thấy: chưa lưu lại bất cứ dấu vết nào, cho dù là hóa thành tinh phách, nguyên thần cấu diệt, cũng không có khả năng cái gì cũng không có, cái này hình thành một mâu thuẫn không thể lý giải: người chưa chạy, nhưng hoàn toàn không thấy nữa.
“Sao có thể xảy ra loại chuyện này, tuyệt đối không có khả năng!”
Lyon vương tử lại bình tĩnh trở lại, nói: “Ít nhất có một loại khả năng…”
Charlton thân vương lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Lyon vương tử nhìn hắn, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Xuyên qua thời không.”
Bọn họ tuy là quỷ hút máu, nhưng dù sao cũng là sống ở đương đại, bình thường cũng sinh hoạt ở trong xã hội nhân loại, đối với những danh từ tri thức này cũng không xa lạ.
Charlton thân vương kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Thời không có thể xuyên qua?”
“Ta không biết, ta chưa từng xuyên việt, nhưng đây là giải thích duy nhất ta có thể nghĩ đến.” Charlton thân vương suy nghĩ một hồi, từ bỏ tự hỏi vấn đề này, bảo mọi người đều trở về trước, chậm rãi đi về phía Lyon, nói: “Đông phương đạo sĩ kia là loại người nào, hắn ít nhất cường đại giống với đạo sĩ áo xanh ngày đó ta đối phó! Nếu hai người này liên hợp, cộng thêm Diệp Thiếu Dương kia, ta rất là lo lắng.”
Lyon nói: “Không cần lo lắng, bọn họ không phải kẻ địch thật sự của chúng ta, bằng không đã sớm sẽ liên thủ tiến công chúng ta, bọn họ hẳn là có quan hệ nào đó với Diệp Thiếu Dương, là vì bảo hộ hắn mà đến, bọn họ không có bất cứ sự liên quan nào với Catherine.”
Charlton thân vương trầm ngâm một phen nói: “Ngươi là nói, chúng ta chỉ tập trung Catherine, người còn lại không cần phải quản?”
“Cái này không phải kế hoạch từ trước tới nay của chúng ta sao, nơi này là Hoa quốc, không phải châu u, không phải nơi chúng ta có thể hoành hành không kiêng kỵ, chỉ cần đạt thành mục tiêu là được.”
Charlton thân vương thở dài, nói: “Nhưng Diệp Thiếu Dương giết nhiều thủ hạ như vậy của ta, chung quy là nuốt không trôi cơn giận này.”
Lyon vương tử cũng thở dài, nói: “Ta mới đầu cũng không đem đám đông phương pháp sư này đặt ở trong mắt, nhưng ta quả thực sai lầm rồi.”
Charlton thân vương không nói gì, tuy thân là thân vương gia tộc quỷ hút máu, có được tự tôn cùng tự phụ cường đại, nhưng mà… Một lần đối phó đạo sĩ áo xanh kia thậm chí ngay cả đạo sĩ cũng không phải, không biết là sinh linh phi nhân phi quỷ gì, chịu thiệt, còn có kẻ vừa xong càng thêm khoa trương biến mất vào hư không.
Charlton thân vương tuy trên mặt vẫn là một vẻ mặt lạnh như băng, ở sâu trong nội tâm, lòng tự trọng đã sớm chịu đủ tàn phá, khóc không ra nước mắt…
Trong giây lát, hắn nghĩ đến cái gì, nói: “Diệp Thiếu Dương đã tìm tới nơi này, lại toàn thân mà lui, tất nhiên sẽ đến tiến công, chúng ta cần tránh một chút hay không.”
Lyon vương tử suy nghĩ một phen, nói: “Đã bị phát hiện, cũng không cần thiết ẩn nấp nữa, chung quy có một trận chiến này, đến lúc đó chúng ta tập trung tiến công Catherine là được, không tiếc tất cả trả giá.”
Charlton thân vương gật gật đầu, lập lại một lần: “Không tiếc tất cả trả giá!”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng về tới trong thân thể của mình, tỉnh lại.
Nguyên thần bị thương, thân thể cùng linh hồn con người cũng sẽ không thu được bất cứ thương tổn nào, nhưng con người sẽ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, tinh thần uể oải, cảm giác giống như người ta liên tục làm công việc đầu óc cường độ cao, sau đó lơi lỏng xuống, nhưng so với cái đó phải khó chịu hơn gấp mười…
Diệp Thiếu Dương mở mắt, nhìn trái nhìn phải, chưa nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, giãy dụa đứng dậy, suy yếu ra khỏi phòng, đồng thời lớn tiếng gọi Nhuế Lãnh Ngọc.
“Thiếu Dương, cậu mau tới!”
Thanh âm một nữ tử từ một bên khác của phòng ốc truyền đến, nhưng không phải thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc, mà là… Dương Cung Tử?
Diệp Thiếu Dương ngày ra một chút, tựa vào tường di chuyển qua, vòng tới mặt trái căn phòng nhìn qua, nhất thời bị một màn trước mắt dọa ngây người:
Nhuế Lãnh Ngọc và Đạo Phong, cách nhau hơn mười mét, đứng mặt đối mặt, Dương Cung Tử che ở trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, xem ra là đang bảo hộ Nhuế Lãnh Ngọc. Đạo Phong vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí mang theo một tia sát khí, Nhuế Lãnh Ngọc vẻ mặt mờ mịt cùng ủy khuất.
“Hai người.” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời có chút kẹt.
“Thiếu Dương cậu mau tới, Đạo Phong muốn giết Lãnh Ngọc!” Dương Cung Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức lớn tiếng nói.
Cái gì!!!
Diệp Thiếu Dương cảm giác bị sét đánh một phát, sửng sốt vài giây, run rẩy đi qua.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức qua đỡ hắn, thân thiết nói: “Thiếu Dương anh không sao chứ.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, phân biệt nhìn nhìn ba người, nói: “Mấy người… Sao lại thế này?”
Đạo Phong lạnh mặt không lên tiếng.
Dương Cung Tử đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu có phải nguyên thần bị thương hay không?”
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lập tức nói: “Vậy đúng rồi, tôi với Đạo Phong tới tìm cậu, kết quả vừa tới, liền nhìn thấy có người ở trong gian phòng này đánh nhau, sau khi lao vào, một người đã chạy, sau đó..” Cô nhìn thoáng qua Đạo Phong, “Sau đó Đạo Phong nói là Lãnh Ngọc xuống tay đối với cậu, tôi tự nhiên là đánh chết cũng không tin, tôi cũng không biết hắn vì sao cho rằng như vậy.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Chuyện là thế nào, người đó là ai?
“Em bây giờ không muốn giải thích.” Ngực Nhuế Lãnh Ngọc kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không chịu được, hướng Diệp Thiếu Dương nói, “Anh tin em sẽ xuống tay với anh hay không?”
“Đùa cái gì vậy!”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu chuyện là thế nào, hơn nữa chuyện như vậy là lần thứ hai xảy ra, trước đây Đạo Phong cũng có một lần chỉ chứng Nhuế Lãnh Ngọc xuống tay đối với mình, không ngờ lần này lại càng trầm trọng thêm.
Diệp Thiếu Dương bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Đạo Phong, dùng giọng chân thành nói: “Ngươi vì sao nhất định cho rằng Tiểu Ngọc sẽ động thủ đối với ta?”
Đạo Phong lúc này mới liếc hắn, lạnh lùng nói: “Ta cả đời cho tới bây giờ chưa từng giải thích với ai, ta chỉ giải thích với người một lần này, ta hầu như nhìn thấy cô ta động thủ đối với người.”
“Không có khả năng! Cung Tử cô chưa nhìn thấy?”
“Đạo Phong là vào phòng trước, thời điểm tối vào theo, người kia đã chạy, tôi với Đạo Phong lo lắng an nguy, trước tiên không đuổi theo, mà là kiểm tra tình huống của cậu, chờ lúc đuổi theo người đã không thấy nữa.”
Dương Cung Tử nhún vai, “Tuy tôi chưa nhìn thấy, nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng Lãnh Ngọc.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Vậy cái này rất rõ ràng nha, là tên kia xuống tay đối với tôi, Lãnh Ngọc đánh với hắn, là vì ngăn cản hắn.”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: “Là như thế, nhưng sư huynh của anh một mực cho rằng em sẽ hại anh, Thiếu Dương, bằng không hai ta hay là thôi đi, về sau đừng gặp lại nữa!”
Diệp Thiếu Dương biết cô là nói khi tức giận, trong lòng vẫn run lên một cái, kinh ngạc nhìn cô.
Bản thân Nhuế Lãnh Ngọc cũng phát hiện đã nói quá, nói: “Xin lỗi, lời nói vừa rồi em thu hồi, nhưng… Em thật sự rất chán ghét bị người ta hiểu lầm, vừa rồi nếu không phải Cung Tử ngăn cản, em không sai biệt lắm đã bị Đạo Phong giết.”
Diệp Thiếu Dương tiến lên sờ sờ mặt của cô, nói: “Đều là hiểu lầm, anh đến nói với hắn.”
Quay đầu đi nhìn Đạo Phong, nói: “Ngươi nếu hoài nghi cô ấy, chung quy phải có cái lý do chứ, ngươi vì sao một mực cho rằng cô ấy sẽ thương tổn ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.