Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1894: Đông Hoàng Thái Nhất (1)




Tiểu Mã đáp: “Rất có ý tứ, tôi xem một lúc là nghiện.”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, thấy Trương Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh cũng ở phía sau đứng xem TV, vì thế đuổi các cô đi cách vách chăm sóc Diệu Mộng Khiết, hai người có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi.
Diệp Thiếu Dương xoay mặt nhìn Tiểu Cửu, nói: “Chuyện này không mang tới phiền toái cho cô chứ?”
Tiểu Cửu nói: “May mắn, Thanh Khâu Sơn và Lê sơn quan hệ trước giờ rất vi diệu, nhưng cũng không đến mức bởi vì sự kiện này bùng nổ xung đột gì lớn, hơn nữa, chỉ cần anh không có việc gì là được, cái khác tôi đều không để ý.”
Một lát sau hỏi Diệp Thiếu Dương, “Anh sắp tới có tính toán gì không?
Diệp Thiếu Dương nói: “Không có tính toán gì, tiếp tục làm bảo tiêu cho công chúa, Đạo Phong bên kia nếu có gì tiến triển, cần tôi hỗ trợ thì nói tiếp.”
Nghĩ đến Diệu Mộng Khiết, Diệp Thiếu Dương cũng có một loại cảm giác cách đã rất lâu, chẳng qua là một đêm, chỉ là trong một đêm này đã trải qua quá nhiều sự tình.
Lâm Tam Sinh đột nhiên nói: “Đúng rồi Tiểu Cửu, ta muốn hỏi thăm người một chút, chùa Lan Nhược người có biết ở nơi nào hay không?”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, có chút xấu hổ sờ sờ mũi, vốn đã đáp ứng Lâm Tam Sinh, hướng Tiểu Cửu hỏi thăm tung tích của chùa Lan Nhược, kết quả bởi vì chuyện Đạo Phong quá mức vội vàng, mình ngược lại đã quên hỏi.
“Chùa Lan Nhược… Ta từng nghe nói, nghe nói ở trong lãnh thổ Tinh Tú Hải, ở phương Bắc của Thanh Minh Giới, cách rất xa, người hỏi cái này làm gì?”
Lâm Tam Sinh đem chuyện Yến Xích Hà nói một lần, Tiểu Cửu cũng là lần đầu nghe nói chuyện này, nói: “Tinh Tú Hải cách mấy thế lực lớn rất xa, bình thường cũng không tiếp xúc với chúng ta, hơn nữa mấy ngàn năm không
Thanh Minh Giới, đối với chuyện bên đó không quá hiểu biết, ta trở về sẽ phải người đi qua hỏi thăm một chút, có tin tức sẽ nói cho ngươi.”
Lâm Tam Sinh chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ rồi.”
“Người một nhà đừng quá khách khí.” Tiểu Cửu thậm chí hướng hắn khẽ cười cười.
Cô và Diệp Thiếu Dương quan hệ chủ tớ cũng có một đoạn thời gian, các môn nhân khác của Diệp Thiếu Dương cô cũng đều biết, nhưng cô với bọn họ luôn bảo trì khoảng cách nhất định, lần này Diệp Thiếu Dương gặp nạn, biểu hiện của bọn họ, mới khiến Tiểu Cửu triệt để thay đổi một chút cách nhìn nhận, đặc biệt là Lâm Tam Sinh, ở trong quá trình nghĩ cách cứu viện Diệp Thiếu Dương phát huy ra tác dụng mấu chốt. Điều này làm Tiểu Cửu phi thường ôm lòng cảm kích, bởi vậy mới sẽ biểu hiện ra thái độ như vậy đối với Lâm Tam Sinh.
“Đúng rồi Thiếu Dương, còn có một việc… Lê sơn lão mẫu là kim tiền Xiển giáo, người biết ý tứ của Xiển giáo Kim tiền không?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới lúc trước giao tiếp cùng Lê sơn lão mẫu, quả thật từng nghe bà ta đề cập danh từ này, lập tức hỏi: “Mười hai Kim tiền Xiển giáo?”
Mười hai Kim tiền Xiển giáo, phân biệt là Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long chân nhân… mười hai đạo sĩ, trong truyền thuyết là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng là mười hai vị tiên nhấn mạnh nhất trong Xiển giáo, nhân gian đạo tông cũng phần nhiều có cung phụng, Mao Son cung phụng chính là Quảng Thành Tử.
Nhưng Diệp Thiếu Dương chịu Thanh Vân Tử ảnh hưởng, đối với các thần thoại truyền thuyết là không tin lắm, cũng không phải nói không tin có những người này, chỉ là cảm thấy những kẻ gọi là thần, hắn lúc ban đầu cũng là người, tựa như Trương Đạo Lăng, Diệp Pháp Thiện như vậy, chỉ là cuối cùng bị thần thoại, ít nhất mấy ngàn năm qua, chưa từng có bất cứ đạo sĩ nào từng thấy thần tích hiển linh.
Tiểu Cửu lắc đầu nói: “Các truyền thuyết đạo gia đó của mấy người, tôi không biết, nhưng ở Thanh Minh Giới, cái gọi là Xiển giáo Kim tiên, chính là thủ lĩnh mấy tông môn lớn của Xiển giáo, Lê sơn lão mẫu chính là một vị trong đó, còn có chưởng giáo Chúng Các phái Thu Minh Tử, Linh son Phổ Pháp Thiên Tôn vân vân, đều là Xiển giáo Kim tiên.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, không khỏi bắt đầu tò mò, hỏi: “Xiển giáo Kim tiên, cùng đệ tử bình thường có gì khác nhau sao?”
“Là một loại tượng trưng thân phận đi, đại biểu bọn họ là mấy người địa vị cao nhất của Xiển giáo.”
Diệp Thiếu Dương càng thêm tò mò, hỏi: “Thân phận Kim tiên này là ai tán thành?”
Tiểu Cửu tạm dừng một chút, phun ra bốn chữ: “Đông Nhạc đại đến
“Đông Nhạc đại đế”
Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức biến sắc, kinh ngạc nhìn Tiểu Cửu.
“Đông Nhạc đại để?” Diệp Thiếu Dương hít ngược khí lạnh, nhớ tới Lê sơn lão mẫu tựa như từng nhắc tới bản thân bà ta là môn nhân đại để nào đó, phụng mệnh trấn thủ Lê sơn vân vân, lẩm bẩm: “Thật sự có Đông Nhạc đại để sao!”
Đông Nhạc đại đế, truyền thuyết là một trong đạo môn “Lục ngự”, là Đông Nhạc Thái Sơn thần, cũng là Hạo Thiên Thượng Đế hóa thân, bởi vậy đế vương cổ đại đều sẽ phong thiện (hoạt động tế bài trời đất của đế vương) Thái Sơn, tỏ vẻ mình là đệ tử của Đông Nhạc đại để. Truyền thuyết về Đông Nhạc đại đế rất ít, Diệp Thiếu Dương vẫn luôn coi là nhân vật thần thoại để đối đãi.
Tiểu Cửu nói: “Đông Nhạc đại đế, nghe nói chính là người mở ra Thanh Minh Giới, hơn nữa độ hóa đám người Lê sơn lão mẫu tới Thanh Minh Giới, khai tông lập phái, mở cửa thu môn đồ, trấn thủ Không Giới, sau Đông Nhạc đại để phi thăng Tam Thập Tam Thiên, không quản chuyện Thanh Minh nữa. Đương nhiên những điều này đối với Thanh Minh Giới mà nói, cũng là truyền thuyết. Nhưng địa vị Kim tiên của đám người Lê sơn lão mẫu, cũng là được tán thành, hơn nữa là quan hệ sư huynh đệ với nhau, cực kỳ thân mật.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cô nói cái này với tôi, là muốn nói cho tôi biết, đối phó Lê sơn lão mẫu mà nói, còn phải đề phòng Đông Nhạc đại để hay sao?”
Tiểu Cửu nói: “Cái này ngược lại không cần. Đông Nhạc đại đế sáng tạo Thanh Minh Giới, nhưng không quản lý Thanh Minh Giói, hơn nữa các phương thế lực của Thanh Minh Giới, cũng không riêng gì một mình Đông Nhạc đại đế.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này càng thêm chấn động, vội hỏi: “Còn có nhân vật trâu bò nào hay sao?”
Tiểu Cửu nói: “Đông Nhạc đại đế, là chúa tể Xiển giáo ở Thanh Minh Giới, nhưng Thanh Khâu Sơn chúng ta, Mãnh Quỷ Son, Linh son một ít môn phái Tiệt giáo, nghe nói năm đó có thể đặt chân ở Thanh Minh Giới, là vì yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất…”
Tứ Bảo vừa nghe bốn chữ “Đông Hoàng Thái Nhất”, lập tức từ trên số pha nhảy dựng lên, nói: “Đông Hoàng Thái Nhất!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu kích động như vậy làm gì, tổ tông nhà cậu à!”
Tứ Bảo nói: “Tôi gần đây vẫn luôn dùng Đông Hoàng Thái Nhất…”
“Dùng?” Diệp Thiếu Dương không hiểu ý tứ chữ này.
Tứ Bảo gãi đầu, ngập ngừng nói: “À, vương giả nông dược… Một trò chơi di động, tôi gần đây đang chơi.”
Tiểu Mã đang xem TV, nghe thấy Tứ Bảo nói chuyện, ngẩng đầu liếc hắn, khinh thường nói: “Khinh bỉ nhất kẻ chơi Vương giả vinh quang, không có một chút hàm lượng kỹ thuật, có bản lĩnh đến chơi Liên Minh Huyền Thoại.”
Tứ Bảo có chút xấu hổ nói: “Ai là hướng tới chơi trò chơi, tôi là vì theo Văn Văn…”
“Càng khinh bỉ hơn người chơi trò chơi vì tán gái.”
Lúc này vừa lúc chiếu quảng cáo giữa phim, Tiểu Mã tựa vào trên chỗ tựa lưng của sô pha, có chút cảm hoài nói “Đã lâu không đánh LOL, thật hoài niệm…”
Tứ Bảo vừa bị hắn khinh bỉ, lúc này đáp lại một câu: “Cậu cũng đã chết rồi, thân thể cũng không còn, còn đánh cái rắm.”
Tiểu Mã nghe xong lời này, sững sờ nhìn hắn.
Tứ Bảo sờ sờ cái đầu trọc, nói: “A cậu đừng nghĩ nhiều, thành quỷ thật ra rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.