Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1796: Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư (2)




Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, sau đó đi qua.
“Lão đại!” Chanh Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, từ trên xích đu nhảy xuống.
“Vợ chồng son cũng thật biết chơi nha.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, hướng Tiêu Dật Vân cười khan.
“Đại cữu ca!” Tiêu Dật Vân hô một tiếng, đi tới.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ai cho ngươi dũng khí gọi như vậy.”
Chanh Tử nhảy nhót tới, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, bĩu môi nói: “Lão đại, hắn bắt nạt em.”
Tiêu Dật Vân nhếch miệng nói: “Ngươi tin sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ tin hay không, cô ấy bắt nạt ngươi ta không quản, dù sao ngươi đừng bắt nạt cô ấy là được.”
Chanh Tử tựa đầu vào trên vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiêu Dật Vân chớp chớp mắt.
Tiêu Dật Vân vẻ mặt buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Có chính sự.” Diệp Thiếu Dương1đem tình huống nói một lần.
Tiêu Dật Vân nghe xong, trầm ngâm nói: “Trên sổ sinh tử có thể nhìn thấy nữ quỷ đó là chết như thế nào, điều này không khó, chẳng qua liên quan bí mật khác… Ngươi nói một nữ quỷ khác, không có quan hệ với cô ta, trực tiếp dùng quỷ thuật là không đoán ra được.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có biện pháp nào?”
Tiêu Dật Vân nói: “Dụng hình.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, “Nếu có thể dụng hình, ta đã sớm dùng, còn tìm ngươi làm gì.”
Tiêu Dật Vân nhíu mày nói: “Vì sao không thể dùng hình?”
“Không có gì, đó không phải phong cách làm việc của ta.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói, “Thôi thiên tử khẳng định có biện pháp chứ?”
Tiêu Dật Vân khoát tay áo, nói: “Ngươi thôi đi, chỉ việc nhỏ này ngươi còn muốn tìm lão nhân gia ra tay, ngươi thực5cho rằng ngươi là thân gia của ngài rồi?”
Chanh Tử vừa nghe, muốn đi giúp Diệp Thiếu Dương tìm Thôi thiên tử. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút vẫn là thôi, đường đường âm thiên tử, ra tay xử lý việc nhỏ này cho mình, quả thật rất không thích hợp, dù sao cũng chưa tới bước đường cùng.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, hỏi Tiêu Dật Vân: “Ngươi có thể làm được không?”
Tiêu Dật Vân nói: “Ngươi giao cho ta cũng là dụng hình, hơn nữa là hình phạt riêng, ngươi pháp sư nhân gian không có người quản, cũng đừng chơi ta người có tổ chức này.”
Chanh Tử nói: “Con quỷ này đã từng hại chết không ít người, lão đại ngươi cho dù đối với cô ta cũng là không có việc gì.”
“Được rồi, ta biết rồi, ta tự mình nghĩ biện pháp.”
Chanh Tử thấy hắn muốn đi, nói: “Lão đại, đi em3mang anh đi Âm Dương ti xem một chút! Anh còn chưa có từng đi đâu, đó là chỗ của chính chúng ta!”
Nói xong kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, quay đầu thấy Tiêu Dật Vân yên lặng đi theo, vẻ mặt không vui, đem hắn cũng kéo qua, cũng kéo cánh tay hắn, bản thân đi ở giữa, Diệp Thiếu Dương và Tiêu Dật Vân nhìn nhau một cái, đều có chút buồn bực.
Trên đường Diệp Thiếu Dương hỏi Chanh Tử chuyện Đạo Phong lần trước nói với cô về Huyền Vũ, Chanh Tử nói cho hắn, người của Phong chi cốc đã từng tìm đến cô, cô cũng thông báo tộc nhân của mình, phối hợp bọn họ ở Đông hải tìm kiếm Huyền Vũ.
“Huyền Vũ rốt cuộc là ai?” Vấn đề này quấy nhiễu Diệp Thiếu Dương đã lâu, lúc trước cũng là các loại công việc trộn lẫn, quên hỏi rõ3ràng.
Tiêu Dật Vân nói: “Trong truyền thuyết trong trận chiến phong thần, có bốn đại linh thú ở trong một chiến dịch cuối cùng tạo ra tác dụng, Huyền Vũ, Bạch Hồ, Chu Tước, Thanh Ngưu, đừng nói cho ta ngươi chưa từng nghe nói.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Truyền thuyết ngươi cũng tin? Ngươi từng thấy trận chiến phong thần? Hơn nữa cái này cùng Đạo Phong có gì quan hệ?”
Tiêu Dật Vân nhún nhún vai, nói: “Nhạ, đừng nói ta kẻ làm em rể này không nói cho ngươi, ta từng hỏi Thiên tử chuyện này, được một câu châm ngôn: thiên kiếp khởi, tứ thú xuất. Ta đánh giá bốn đại linh thú này có thể là ứng kiếp mà sinh, tương lai thiên kiếp đến, sẽ tạo ra tác dụng mấu chốt nào đó, cụ thể ta cũng không biết. Ta chỉ nói cho một mình ngươi, ngươi cũng đừng nói ra ngoài.”
Thiên5kiếp khởi, tứ thú ra… Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, thầm nghĩ chẳng lẽ Đạo Phong tìm kiếm tứ đại linh thú, là vì ứng đối thiên kiếp?
“Chu Tước… Chẳng lẽ chính là Nhạc Hằng? Bạch Hồ… Là Tôn Ánh Nguyệt?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Một đôi này chẳng lẽ là thượng cổ linh thú, từng tham gia trận chiến phong thần, ta thiếu chút nữa đã tin rồi.”
Tiêu Dật Vân nói: “Đương nhiên không có khả năng là bốn đại linh thú kia của năm đó, hẳn là huyết mạch truyền thừa đi, tựa như Từ Phúc là tiên thiên linh thể, ngươi cũng vậy, nhưng ngươi lại không phải hắn. Nhưng có thể khẳng định là, bốn đại linh thú, đương thời chỉ có một huyết mạch truyền thừa.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ một phen xuất thân như dấu hỏi đó của Nhạc Hằng, cùng lực lượng thần bí hắn có4được, đối với điều Tiêu Dật Vân nói đã có vài phần tin, lại nghĩ đến trên hai chữ “Bạch Hồ”, trong lòng khẽ động, hỏi Chanh Tử: “Em lần trước nói, từng nghe truyền thuyết Huyền Vũ?”
Chanh Tử gật đầu nói: “Giao Nhân tộc bọn em vẫn luôn nghe về truyền thuyết Huyền Vũ, ở trong Đông hải có một hòn đảo rùa, nghe nói quy vương Huyền Vũ ngụ ở trên đó, sinh ra là yêu, thực lực sâu không lường được, nhưng không làm ác, chỉ là một lòng tu luyện, trong giao nhân bọn em cũng có người từng gặp hắn.”
“Đó là lợi hại nhất trong đám rùa?”
Chanh Tử nói: “Lão đại nói như vậy sẽ bị đánh, anh cho dù nói người ta là giáp ngư (con ba ba) cũng tốt.”
Diệp Thiếu Dương không có tâm tư nói giỡn, hỏi: “Thanh Ngưu là ai?”
Tiêu Dật Vân nói: “Nghe nói là vật cưỡi của Lão Quân lúc ra Hàm Cốc quan, về sau đắc đạo trở thành một tông sư của Tiệt giáo, phi thăng tiên giới, thực tế hẳn là ở Thanh Minh giới, Đạo Phong muốn tìm hắn truyền thừa, chỉ sợ không dễ dàng.”
“Dù sao cũng là lợi hại nhất trong trâu bò nhỉ?”
Tiêu Dật Vân nói: “Không biết, nếu trên đời không có Ngưu Ma Vương, hẳn chính là con trâu này lợi hại nhất đi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy dựa vào cái gì Bạch Hồ là Tôn Ánh Nguyệt, không phải Tiểu Cửu nhà ta?”
Tiêu Dật Vân nghẹn lời, cùng Chanh Tử nhìn nhau một cái, lúng ta lúng túng nói: “Cái đó ai biết, có lẽ huyết mạch truyền thừa của Bạch Hồ, chính là Tôn Ánh Nguyệt đâu.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất đáng ngờ, hỏi: “Cái gọi là ứng kiếp mà sinh là có ý tứ gì, phải hy sinh bốn người bọn họ, mới có thể ngăn cản thiên kiếp?”
“Ta không biết!” Tiêu Dật Vân nhảy dựng lên, “Chuyện cơ mật như vậy, ta sao có thể biết, ta chỉ là từng tò mò hỏi Thiên tử một câu, ông cũng chỉ trả lời ta một câu như vậy, ngươi muốn biết tự mình đến hỏi ông ấy đi, thôi ngươi vẫn là đừng hỏi, ngươi hỏi ông cũng sẽ không nói.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, trong lòng mơ hồ có một tia dự cảm không tốt lắm, trong lòng tính toán tương lai nhìn thấy Đạo Phong, nhất định phải hỏi rõ ràng.
Xuyên qua Uổng Tử thành, ba người tới nam Phong Đô thành. Khác với nhân gian lấy nam vi tôn, âm ty là lấy bắc vi tôn, bắc đại môn của Phong Đô thành mới là cửa chính, phía nam một cánh cửa nhỏ đi ra ngoài, là một mảng thành nội to lớn. Địa phủ bảy mươi hai ti, trừ mấy cái tính chất khác nhau ở trong chủ thành Phong Đô thành, đại bộ phận nha môn còn lại đều ở trong này.
Xuyên qua giữa một mảng phủ nha giống như nhân gian thời kì triều Minh, cuối cùng đứng ở trước một phủ nha mới xây. Có một bức tường còn chưa xây xong, một đám quỷ dịch đang xây tường. Những “công nhân xây dựng” của âm phủ phương thức làm việc không có gì khác với nhân gian, cũng là xây tường thật, tuy quỷ thuật cũng có thể làm được, dù sao cũng là ảo thuật che mắt, hơn nữa không thể duy trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.