Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1792: Lại Một Nữ Quỷ (2)




Các cảnh sát chỉ nhìn thấy Diệp Thiếu Dương không để ý cảnh cáo, hướng mình lao đi, lập tức cảnh giác hẳn lên, lớn tiếng hô, ngăn ở đối diện.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kêu khổ, mình chung quy không thể tấn công cảnh sát, trong tình thế cấp bách rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn niệm Khai Thiên Chú, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đóng đinh nữ quỷ, vừa muốn làm phép, mấy cảnh sát không rõ chân tướng, thấy hắn đột nhiên lấy ra vật dài sắc bén, tựa như muốn động thủ với bọn họ, tính chất sự kiện lập tức thay đổi, hai cảnh sát lập tức rút ra súng lục, nhắm ngay Diệp Thiếu Dương.
Một người ở giữa lấy đèn pin soi vào mặt Diệp Thiếu Dương, quát lớn: “Ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, bằng không bọn tao sẽ nổ súng!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, ý thức được mình1hiện tại cầm hung khí, lao về phía cảnh sát mà nói, khẳng định sẽ bị coi là chống lại lệnh bắt tấn công cảnh sát, bị bắn chết cũng là chết lãng xẹt, nhất thời trở nên do dự.
Ngay lúc này, nữ quỷ kia đã giãy thoáng quầng sáng, vẻ mặt thù hận nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, ở dưới mí mắt mấy tên cảnh sát xoay người bỏ chạy.
Cái đệch!
Diệp Thiếu Dương âm thầm mắng một tiếng, dứt khoát bỏ cuộc, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trở vào bao, giơ cao hai tay. Ba cảnh sát thật cẩn thận đi qua, một kẻ cầm đèn pin, một kẻ nâng súng chấn nhiếp, một kẻ khác lôi ra còng tay, Diệp Thiếu Dương thấy tình hình này, biết trong lúc nhất thời không giải thích rõ được, cũng chỉ có phối hợp trước rồi nói sau, vươn hai tay, để cho đối phương đem mình còng lại.
Sau5khi còng lại, hai cảnh sát lập tức áp giải hắn hướng một đầu khác của công trường, qua công trường, ven đường đỗ một chiếc xe bánh mì cảnh sát dùng, Diệp Thiếu Dương bị áp giải đến trên xe, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hỏi bọn hắn: “Mấy người là chuyên môn tới bắt tôi?”
Không một cảnh sát nào để ý đến hắn. Diệp Thiếu Dương dứt khoát cũng không hỏi nữa.
Ô tô khởi động, mười phút sau, Diệp Thiếu Dương bị mang vào một đồn cảnh sát, an trí ở trong phòng thẩm vấn, đợi chỉ chốc lát, hai cảnh sát đi vào, soát người Diệp Thiếu Dương trước một lần, đến nước này rồi, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể phối hợp, không phản kháng, nhìn cảnh sát đem đồ vật trong ba lô đổ hết lên trên bàn đối diện, sau khi chụp ảnh, một cảnh sát bắt đầu nghiên cứu từng cái.
“Này,3cái này anh tốt nhất đừng mở ra, bằng không liền không thể dùng nữa.” Diệp Thiếu Dương thấy họ muốn mở cái bình đậy chặt chứa bột vàng, vội vàng nhắc nhở.
Cảnh sát kia hỏi: “Cái gì không thể dùng?”
“Một loại thuốc trân quý, tôi cái gì cũng chưa làm, cho dù các người hoài nghi tôi làm gì, tôi cũng chỉ là người bị tình nghi nhỉ, các người hình như không có tư cách tra xét đồ của tôi, bằng không tương lai các người phải đền!”
Cảnh sát kia suy nghĩ một phen, quả thật đem cái bình đặt xuống, nâng lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lăn qua lộn lại nhìn nhìn, nói: “Đây là cái gì?”
“Kiếm.”
Cảnh sát lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, nói: “Mày hơn nửa đêm mang theo hung khí ra ngoài làm gì?”
“Đây là kiếm, không phải hung khí, tôi nửa đêm ngủ không được đi ra ngoài luyện3xe không được à!”
Cảnh sát đem mỗi món đều nhìn một lần, sau đó bắt đầu chính thức thẩm vấn, một người hỏi, một người hỏi, ở sau khi hỏi tin tức cơ bản, tiến vào chính đề, hỏi hắn hơn nửa đêm ở công trường kiến trúc làm gì, vì sao nhìn thấy cảnh sát tới gần, ngược lại rút ra kiếm ý đồ lao tới…
Diệp Thiếu Dương căn bản không có cách nào giải thích, đối mặt cảnh sát, chân tướng khẳng định là không thể nói, bằng không không riêng cảnh sát không tin, còn có thể bị chụp cho tội danh làm việc hoạt động phong kiến mê tín vân vân. Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp lại bằng trầm mặc.
Cảnh sát thấy bộ dạng này của hắn, càng cho rằng hắn khẳng định có vấn đề, ra sức dùng các loại thủ5đoạn đề ra nghi vấn, Diệp Thiếu Dương chỉ cắn chặt một điểm, mình không phạm tội, hơn nửa đêm đi ra ngoài luyện xe, không có nghĩa vụ nói cho cảnh sát nhiều hơn nữa. Về phần ý đồ tấn công cảnh sát, chỉ do hiểu lầm, mình hơn nửa đêm cũng không biết đối phương có phải cảnh sát thật sự hay không, đương nhiên không dám phối hợp.
Đang trong giằng co, cửa bị mở ra, một cảnh sát tiến vào, đem cảnh sát phụ trách thẩm vấn kêu đi ra ngoài, một lát sau, cảnh sát phụ trách thẩm vấn tiến vào, ánh mắt đối đãi Diệp Thiếu Dương rõ ràng rét lạnh hơn rất nhiều, sau khi ngồi xuống hỏi:
“Maserati biển hiệu nsb250, là xe của mày?”
“Của bạn tôi.”
“Chiếc xe chạy phía sau, là của ai?”
Diệp Thiếu Dương biết hắn nói là xe nam tử lái bị nữ quỷ hại chết kia, suy nghĩ một phen4nói: “Tôi không biết.”
“Bọn tao vừa rồi ở phụ cận tuần tra, phát hiện trong chiếc xe này có một nam tử, đã tử vong, thời gian tử vong ước chừng là trước khi bọn tao gặp được mày…” Cảnh sát nhẹ nhàng đấm mặt bàn, đây cũng là một loại chiến thuật tâm lý, tiếng gõ đốc đốc, sẽ cho người chịu thẩm vấn một loại áp bách trên tâm lý.
“Diệp Thiếu Dương tiên sinh, chúng tôi hiện tại hoài nghi anh có hiềm nghi gây án trọng đại, nếu lúc trước anh còn có thể tìm các loại lý do để qua loa tắc trách thẩm vấn, hiện tại có thể không được nữa, anh tốt nhất thành thật khai ra.”
Diệp Thiếu Dương bị dọa toát mồ hôi lạnh, người bị tình nghi giết người… Vấn đề này lớn rồi, lập tức suy nghĩ một phen, nói: “Tôi có thể gọi cuộc điện thoại hay không?”
Cảnh sát lắc đầu: “Cậu bây giờ là người bị tình nghi, ở trước khi khai ra vấn đề, cậu không có tư cách liên hệ với bên ngoài.”
Thật sự là nhật cẩu…
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một phen, đột nhiên sinh ra một kế, nói: “Tôi khai, tôi có đồng phạm, bây giờ còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mấy người mau đi bắt.”
Cảnh sát mắt sáng ngời, “Là người nào, ở đâu?”
“Di động tôi, bên trong có người gọi là… Gọi là bánh bao thịt lớn, chính là cô ấy, cô ấy bây giờ ở Thạch Thành, cô ấy ở Thạch Thành khu Thanh Hà… Cô ấy là một cảnh sát, mấy người đem cô ấy bắt tới, cái gì cũng sẽ biết.”
Cảnh sát thẩm vấn vốn nghiêm túc nghe, nghe được hai chữ “cảnh sát”, nhíu mày: “Đồng mưu của cậu là cảnh sát?”
“Đúng đúng đúng, tất cả đều là cô ấy chỉ huy tôi làm, các anh mau đem cô ấy bắt tới, chân tướng liền rõ ràng.”
Tuyến đường thường quy đi không thông, đành phải tìm quan hệ, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, hiện tại có thể cứu mình chỉ có Tạ Vũ Tình.
“Cảnh sát đó tên là gì?”
“Tạ Vũ Tình, đúng rồi, cha cô ấy hình như là sếp cục cảnh sát Thạch Thành…”
Vừa nghe nói ba chữ “Tạ Vũ Tình”, cảnh sát thẩm vấn cùng người ghi chép đều sửng sốt một phen, hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ chơi chiêu trò gì với chúng tôi.”
Diệp Thiếu Dương kêu lên: “Anh bảo tôi khai, tôi khai rồi anh lại không tin, dựa vào cái gì cảnh sát không thể phạm pháp!”
Cảnh sát thẩm vấn cũng không biết nói gì, nói: “Cậu cùng Tạ cảnh quan quan hệ thế nào?”
“Ặc… Cô ấy là bạn gái tôi!” Vì tăng mạnh hiệu quả, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể bịa chuyện.
Hai cảnh sát lại ngẩn ra, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh không tin chứ gì, lấy di động của tôi tìm được số gọi qua là được, không phải bạn gái của tôi, tôi có thể lấy cho cô ấy cái bánh bao thịt lớn gọi yêu như vậy sao!”
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn cầm di động của Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.
Đi một chuyến này gần hai giờ, Diệp Thiếu Dương bị còng ở ghế thẩm vấn, chờ cực kỳ không kiên nhẫn, không sai biệt lắm cũng sắp ngủ mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.