Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1784: Tác Pháp (1)




“Năm mươi vạn là giá mong muốn của ta, hắc hắc, chúng ta cũng chưa đi, người ta sao có thể đưa ra cái giá này.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Được rồi, biết rồi, ngày mai đi qua làm một vụ, ngủ.”
Diệp Thiếu Dương uống chén trà, trở về phòng đi ngủ, đối với ngày mai cần đi khai quang chuyện này không có bất cứ suy nghĩ nào cả, mặc kệ quấn thân là tà vật gì, cũng căn bản không vào pháp nhãn của hắn, chỉ chờ đi lật tay bắt lấy, kiếm một khoản tiền.
Buổi sáng hôm sau, hai người tám giờ rời giường, ở dưới lão Quách mãnh liệt yêu cầu, Diệp Thiếu Dương mặc đạo bào cùng giày vải, ăn mặc thành bộ dáng một đạo sĩ.
Lão Quách nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương tóc ngắn, chần chờ nói: “Tóc này không có cách nào búi lại, bằng không ta về nhà lấy cho1đệ cái pháp quan, cảm giác sẽ càng làm màu hơn chút.”
“Huynh thôi đi, như vậy được rồi, đệ đã dự đoán đến trên đường sẽ bị người ta vây xem!” Nếu không phải vì lừa thêm chút tiền, Diệp Thiếu Dương ngay cả đạo bào cũng lười mặc.
Lão Quách nói: “Vây xem làm sao, đem đệ coi là thế ngoại cao nhân còn không tốt.”
“Cao nhân cái rắm.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thực coi đệ là cao nhân thì tốt rồi, mỗi người nhìn đệ tất cả đều như nhìn thần côn!”
Đơn giản thu thập đồ đạc một phen, hai người rời nhà, lão Quách lái xe mang theo Diệp Thiếu Dương tới Cương Thành. Trên đường nói cho Diệp Thiếu Dương đến lúc đó tận lực bớt nói chuyện, khi nói chuyện phải cẩn thận, cố chủ nghe nói là một kẻ lao thiên môn (làm những nghề mặt trái, không5chính thống) làm giàu, ở Cương Thành là một bá chủ, tốt nhất vẫn là đừng sinh ra mâu thuẫn.
“Kiếm thêm tiền, nhớ kỹ, kiếm tiền là mục đích của chúng ta, mọi thứ còn lại đều không cần phải quản!”
Sau khi đến Cương Thành, lão Quách tùy tiện tìm bãi đỗ xe, đem cái xe nát đỗ lại, sau đó mang theo Diệp Thiếu Dương gọi xe chạy tới một địa chỉ, Diệp Thiếu Dương nơi nhìn lướt qua, là một khu biệt thự nhìn qua rất hoành tráng, lưng tựa núi, cực kỳ khí phái.
Bảo vệ trông coi rất nghiêm, người ngoài không cho vào, lão Quách điện thoại liên hệ cố chủ, gọi điện thoại đến phòng bảo vệ, lúc này mới cho đi.
Ở trong một căn biệt thự trang trí kim bích huy hoàng, hai người bọn Diệp Thiếu Dương gặp được cố chủ; một tên mập đầu trọc, tuy trên mặt cười, vẫn3không che giấu được nét hung ác ở đáy mắt.
“Lý lão bản, vị này chính là sư đệ của tôi, Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương.” Lão Quách hướng tên béo trước mặt chắp tay, nói: “Nghe nói quý công tử gần đây trêu chọc tà uế, tôi cố ý mời hắn xuống núi một chuyến, tu duyên cầu phúc cho quý công tử.”
Trên mặt Lý lão bản mang theo nụ cười, hướng Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp một cái, nhìn thấy hắn thân mặc đạo bào, trên đầu lại để tóc ngắn, một bộ dáng chẳng ra sao này, nhất thời có chút không tin tưởng, hơn nữa Diệp Thiếu Dương nhìn qua nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi, chênh lệch quá lớn với đắc đạo cao nhân trong tưởng tượng của mình, lập tức mỉm cười, chỉ huy bảo mẫu dâng trà, mời hai người an vị.
“Vị Diệp tiên sinh này, trẻ tuổi3như vậy đã làm chưởng giáo, nhất định có chút thủ đoạn?” Lý lão bản chậm rãi nói.
Lão Quách vừa nghe, biết Lý lão bản không tín nhiệm đối với Diệp Thiếu Dương, lập tức nói: “Sư đệ này của tôi tuy trẻ tuổi, nhưng đạo pháp thông huyền, bằng không tôi làm sao dám dẫn hắn tới cửa Lý lão bản.”
Lý lão bản gật gật đầu, trên mặt lại là vẻ mặt từ chối cho ý kiến, nói: “Tôi là người thô, nói chuyện tương đối thẳng, sẽ không vòng vo. Tục ngữ nói ngoài miệng không lông làm việc không mệt. Tôi vẫn là tương đối tin tưởng sư phụ lớn tuổi, không dối các anh, ở trước các anh, có mấy người tự xưng là đạo sĩ Long Hổ sơn, Mao Sơn, hòa thượng cũng có, cũng quả thật có chút pháp lực, đều không cách nào trị khỏi tình huống con tôi.
Vậy còn qua5qua lại lại giày vò, tình huống con tôi càng nguy hơn rồi, hiện tại tình huống càng nguy rồi, không chịu nổi giày vò, lại nói mấy sư phụ đều nói thứ bám vào trên người con tôi không có cách nào đối phó được, có một người còn bị thương, thiếu chút nữa thành mất trí, coi như cân nhắc cho bản thân mấy người, vẫn là trở về đi, cũng không thể để hai vị đến không một chuyến… A Viễn!”
Một tiểu tử mặc đồ tây từ trong một cánh cửa đi ra. Lý lão bản hướng hai người bọn Diệp Thiếu Dương bĩu môi, nói: “Cho hai vị sư phụ bao tiền lì xì, xem như tiền đi lại.”
Tiểu tử lập tức đi.
Lão Quách đứng dậy, hướng Lý lão bản cười nói: “Lý lão bản có tình có nghĩa, chỉ hướng về điều này, tôi hôm nay dù là không lấy tiền cũng muốn4chữa bệnh cho quý công tử!”
Lý lão bản cười cười, che dấu không được khinh miệt, lúc này tiểu tử cầm một bao tiền lì xì mỏng manh đi ra, đưa tới trước mặt hai người.
Lão Quách nhất thời cũng có chút ngây dại, mấu chốt là người ta lúc này đã hạ lệnh trục khách, thật sự không tiện nói cái gì nữa.
Đang xấu hổ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên mở miệng, nhìn trái nhìn phải nói: “Không biết căn nhà này của Lý lão bản lớn bao nhiêu.”
Lý lão bản nghe thấy lời này, càng thêm khinh miệt, cười nói: “Diệp tiên sinh chữa bệnh không được, còn muốn xem phong thuỷ cho tôi sao?”
Lão Quách cũng khó hiểu nhìn Diệp Thiếu Dương, nháy mắt cho hắn, bảo hắn đừng nói lung tung, để cho mình còn suy nghĩ tìm từ.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, nói với Lý lão bản: “Căn nhà ba tầng này của ông, tổng cộng ít nhất có mười mấy gian phòng nhỉ?”
“Không sai biệt lắm có hai mươi mấy cái, sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hai mươi mấy phòng, con ông khẳng định ở trong phòng nào đó, mấy sư phụ có pháp lực lúc trước ông nói, có thể tự mình tìm được chỗ con ông ở hay không?”
Lý lão bản giật mình, cười nói: “Nói giỡn, trừ thử vận khí, cái này làm sao tìm được.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười theo: “Tôi không cần người dẫn đường, có thể tìm được con ông ở đâu, ông tin hay không?”
Lý lão bản sửng sốt một lát, nói: “Diệp tiên sinh chẳng lẽ là muốn thử đại vận?”
“Thử đại vận, nếu tìm không thấy, tôi cho ông năm mươi vạn, có thể viết biên nhận làm chứng trước, nếu tìm được, ông để cho tôi chữa bệnh giúp cậu ấy, thế nào?”
Lý lão bản cùng tiểu tử kia nhìn nhau một cái, đều có chút ngẩn ra. Tỷ lệ một phần hai mươi… Cược năm mươi vạn, nếu chỉ là thử vận khí nói, không có ai dám cược như vậy.
Lý lão bản nhìn Diệp Thiếu Dương, chần chờ nói: “Diệp tiên sinh dựa vào cái gì tìm được phòng con tôi.”
Diệp Thiếu Dương không nói lời nào, đứng lên đi đến đối diện, hai bên phòng khách đều có hành lang, Diệp Thiếu Dương coi như không thấy, trực tiếp theo cầu thang xoay tròn lên lầu, ba người bọn Lý lão bản vội vàng đuổi theo.
Lên đến lầu hai, có hai người phụ nữ bộ dáng bảo mẫu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một phen, Lý lão bản hướng các cô khoát tay áo, bảo các cô đừng lên tiếng, sau đó hướng Diệp Thiếu Dương nhìn lại.
Diệp Thiếu Dương ở lầu hai dừng lại một chút, trực tiếp lên lầu ba, theo hành lang đi thẳng về phía trước, không chút do dự đi tới trước một căn phòng đóng cửa, hướng Lý lão bản cười cười.
Lý lão bản cũng cười cười, nói: “Diệp tiên sinh lựa chọn gian này?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con ông có bên trong hay không?”
Lý lão bản nói: “Diệp tiên sinh lựa chọn rồi phải không, đáng tiếc lầm rồi, con tôi không ở bên trong.”
Lão Quách ngây ra tại chỗ, vốn thấy Diệp Thiếu Dương định liệu trước, cho rằng hắn sẽ tuyệt không sai, không ngờ thế mà lại chọn sai.
Diệp Thiếu Dương không chút dao động, nói: “Đừng giở trò, con ông nhất định ở bên trong, không tin ông cứ mở cửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.